Phản Phái Phải Vô Địch Dịch Full


Người của đại lục hạ đẳng chỉ cần tu vi đạt tới Thông Huyền cảnh ngũ giai sẽ tự động phi thăng đến thượng giới, những kẻ khác cần phải đi qua thông đạo thời không, Võ Đế cảnh là có thể đến thượng giới.

"
"Hệ thống, thượng giới lớn bao nhiêu.

"
"Vô biên vô tận, với tu vi của ngươi dù có bay vạn năm cũng không đến được tận cùng.

"
"Kí chủ, ngươi định đi thượng giới bây giờ à!"
"Đương nhiên không phải! Theo như lời ngươi nói, ta chỉ là một tiểu nhân vật Võ Đế cảnh đến thượng giới còn tiêu sái thế nào được.

Vẫn nên ở đây phát triển trước đã, sau đó mang theo thủ hạ rồi hãy đi thượng giới.


"
Vùng cực tây, trời đông giá rét, trong vạn dặm toàn băng tuyết.

Bên dưới một ngọn núi tuyết, có hai người đang nhóm lửa nướng thỏ, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Lão Tứ, ngươi nói hai ta đều ở đây hai tháng rồi, ngoại trừ tuyết lớn ra thì cái gì cũng chẳng thấy.

"
"Tam ca, vậy phải hỏi lần trước ngươi có nhìn lầm hay không, nào có không gian loạn lưu gì tồn tại đâu.

"
"Làm sao có thể, lúc ấy loạn lưu kia ở ngay bên cạnh cách ta không đến một ngàn mét, "
Trên mặt hai người mang mặt nạ bạc, rõ ràng là Huyền Tam và Huyền Tứ phụng mệnh tra tìm không gian loạn lưu.

Bên ngoài mười dặm, đang có một nam tử mặc áo trắng, sau lưng đeo trường kiếm đi lại trên tuyết, chính là Tây Môn Địa rời khỏi Vạn Kiếm Môn, hắn vốn định tu hành dưỡng thương ở đây, không ngờ lại lạc đường, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy phía xa có một làn khói bếp bay lên, lập tức đi về hướng đó.

Huyền Tam đang nói chuyện phiếm bỗng dừng lại, "Có người tới, "
Huyền Tứ ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy một bóng người áo trắng đang nhanh chóng bay tới.

Tây Môn Địa phi hành cả chặng đường, rốt cuộc trông thấy hai người ngồi dưới đất ăn thịt thỏ, trên mặt đều đeo mặt nạ bạc, cũng chẳng suy nghĩ nhiều.

"Hai vị bằng hữu phía trước, tại hạ lạc lối trong tuyết này, có thể chỉ đường cho chăng?"
Huyền Tam đột nhiên cười rộ lên, nói với Huyền Tứ: "Mấy ngày nay chẳng uổng công, tuy không phát hiện được gì, lại gặp được con cá lớn, đáng đời hai huynh đệ ta lập công.

"
Huyền Tứ cũng cười hắc hắc, nhìn về phía nam tử áo trắng: "Tây Môn Địa, thiên đường có lối ngươi chẳng đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.


"
Tây Môn Địa cũng kịp phản ứng lại, hắn đột nhiên nghĩ đến có người từng nói, bên cạnh giáo chủ Ma Giáo Chu Khung có một số người thần bí, phân biệt đeo mấy loại mặt nạ kim cương, hoàng kim, bạch ngân, thanh đồng, mỗi người đều là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, xem ra hôm nay chính mình đã đụng phải hai người trong số đó.

Nếu là trước kia Tây Môn Địa chẳng thèm để ý, nhưng hiện giờ thương thế của hắn vẫn chưa lành, toàn bộ thực lực cũng chỉ có thể phát huy được năm thành, thầm mắng mình xui xẻo.

Nhưng Huyền Tam, Huyền Tứ căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, trực tiếp ra tay.

"Huyền Ma Chưởng!"
"Huyền Ma Quyền.

"
Trong không khí lập tức quyền chưởng tương gia, đáng sợ hơn là hai đòn công kích vậy mà hỗ trợ lẫn nhau, ngay cả băng tuyết đầy trời cũng dường như bị phong tỏa, rõ ràng là Huyền Tam, Huyền Tứ Võ Hoàng trung kỳ, lại thi triển công kích của Võ Hoàng đỉnh phong.

Nguyên lai hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, về sau cùng nhau gia nhập Ma Giáo, đồng thời vượt qua tuyển chọn tiến vào Huyền bộ, quanh năm sớm tối ở bên nhau, hơn nữa đều tu luyện cùng một loại công pháp, sớm đã tâm ý tương thông, hai người cùng ra tay công kích sẽ bạo tăng, ngay cả Thủ tọa Huyền bộ trong thời gian ngắn cũng khó có thể đối phó, huống chi Tây Môn Địa đã bị thương.

Tây Môn Địa chỉ cảm thấy một làn sóng uy hiếp tử vong ập đến, lập tức rút trường kiếm ra, quát lớn một tiếng "Thiên Ngoại Phi Tiên".

Băng, âm thanh giống như núi lở vang lên, núi tuyết xung quanh đều bị chấn động bắt đầu sụp đổ, Tây Môn Địa bị đánh bay hơn nghìn mét, không do dự xoay người nhanh chóng chạy về phương xa.


"Tây Môn Địa, ngươi chạy đi đâu.

"
Huyền Tam, Huyền Tứ nhanh chóng đuổi theo Tây Môn Địa.

Tây Môn Địa vừa chạy vừa thổ huyết, hắn vốn đã trọng thương, bị Huyền Tam Huyền Tứ trọng kích một lần thương thế lập tức tái phát, cũng bắt đầu áp chế không nổi, sau nửa canh giờ Tây Môn Địa đã bắt đầu mắt hoa mờ mịt, hắn cảm giác mình đã đến cực hạn.

Hai người Ma Giáo đuổi theo phía sau sát nút, với trạng thái hiện tại của hắn căn bản không thể thoát khỏi, cứ chạy tiếp như vậy kết quả chỉ có thể kiệt sức mà chết, một chút cơ hội cũng không có, chi bằng hiện tại liều mạng với hai người Ma Giáo, may ra còn có một tia hi vọng sống sót.

Tây Môn Địa cắn đầu lưỡi, tinh thần thoáng phấn chấn, xoay người rút ra trường kiếm, lộ vẻ thấy chết không sờn, nhưng hai người Huyền Tam, Huyền Tứ còn cách hắn còn hai trăm mét đột nhiên dừng lại, thân hình lập tức lùi nhanh như chớp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận