Phản Phái Phải Vô Địch Dịch Full


"Sư đệ, ngươi mau truyền tin cho Vạn Kiếm môn, nói Ma Giáo đến công phá sơn môn chúng ta rồi."
Cảnh Không bước lên không trung, nhìn xuống ma binh khắp núi đồi bên ngoài, vẻ mặt đầy chính khí.

Môn nhân đệ tử phía dưới thấy chưởng môn xuất hiện, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không biết Hổ Vương và Hầu Vương đến Ngọc Long Sơn của ta làm gì."
"Phụng mệnh giáo chủ, đồ tông diệt môn." Hổ Vương và Hầu Vương chắp tay về phía Thiên Ma Sơn.
"Chẳng lẽ Ma Giáo các ngươi muốn khơi mào chính ma đại chiến hay sao?" Cảnh Không sắc mặt tái xanh nói.
"Vậy thì có hề gì, Ma Giáo ta sợ gì chứ, Hầu Vương ra tay đi." Hổ Vương kiêu ngạo nói.
Chỉ thấy toàn thân Hầu Vương tản ra khí tức kinh khủng, thân thể dần dần phồng lên, trên bầu trời xuất hiện một thân hình Ma Viên to lớn, lớn mạnh như núi, ngay cả Ngọc Long Sơn cũng chỉ cao tới phần eo của hắn, toàn thân lông đen, giống như từ vực sâu bước ra.
Hầu Vương hét lớn một tiếng "Ma Viên Đạp Thiên", chỉ thấy Ma Viên trên bầu trời giơ chân phải lên đạp về phía Ngọc Long Sơn.
"Không ổn, toàn lực khởi động Hộ Sơn Đại Trận." Cảnh Không ở giữa không trung vội vàng quát lớn một tiếng, trên Ngọc Long Sơn trong nháy mắt dâng lên một tầng màn phòng hộ màu vàng kim óng ánh.
Tầng phòng hộ này do Khai Sơn Tổ Sư của Ngọc Long Kiếm Phái bố trí, ngay cả cao thủ Võ Hoàng cảnh bình thường cũng rất khó đánh vỡ.
Chân phải của Ma Viên đã đụng phải vòng phòng hộ, trong nháy mắt vòng phòng hộ kịch liệt lắc lư, phía trên xuất hiện vô số vết nứt, toàn bộ Ngọc Long Sơn đều lắc lư theo.

"Chưởng môn sư huynh, Vạn Kiếm Môn hồi âm, nói đã phái người tới, bảo chúng ta kiên trì nửa canh giờ."
Cảnh Không ngẩng đầu nhìn vết nứt trên vòng phòng hộ càng lúc càng nhiều, thầm thở dài một hơi, hắn cũng không nắm chắc có thể kiên trì nửa canh giờ, chỉ có thể hy vọng vòng phòng hộ nhà mình có thể gắng gượng.
"Ta nói này Hầu Tử, ngươi có được hay không vậy, không được thì để ta." Trên bầu trời, Hổ Vương đang cười trên nỗi đau của người khác, cười nhạo nói.
"Vừa rồi chỉ là thử ra tay mà thôi," chỉ thấy Ma Viên trên bầu trời một cước giẫm lên vòng phòng hộ của Ngọc Long sơn, gào thét hướng lên trời.

Hai tay nắm đấm không ngừng đấm vào ngực.
"Ma Viên Chùy Thiên, mở cho ta."
Hai nắm đấm khổng lồ của Ma Viên trên bầu trời đập về phía Ngọc Long sơn.
"Không ổn rồi."
Vòng phòng hộ lập tức vỡ tan theo tiếng nói.

Cả Ngọc Long Sơn trong nháy mắt sụp đổ hơn phân nửa, môn nhân đệ tử càng tử thương vô số.
"Tất cả môn nhân, bày kiếm trận, kháng yêu ma." Cảnh Không hô to một tiếng.
"Các huynh đệ, diệt Ngọc Long Sơn cho ta." Hầu Vương cười lớn một tiếng, vung tay đánh một chưởng về phía Cảnh Không.
"Yêu ma kia, nhận lấy cái chết đi, Kiếm Ngự Phi Long."
Lập tức trên bầu trời xuất hiện một thanh cự kiếm, không ngừng đâm về phía Ma Hầu.

Ma Hầu không ngừng trốn tránh.

Núi non sông ngòi xung quanh không ngừng bị giẫm đạp.

Ma Hầu thỉnh thoảng vươn bàn tay đập bay cự kiếm, mỗi lần đập bay, Cảnh Không liền phun ra một ngụm máu, rõ ràng là rơi xuống hạ phong.
Cảnh Không chỉ là Võ Vương cao giai, Ma Hầu Vương lại là Võ Vương đỉnh phong, hơn nữa còn không phải Võ Vương tầm thường.

"Chưởng môn sư huynh, chúng ta tới trợ giúp ngươi." Mấy vị Đại trưởng lão thấy Cảnh Không rơi vào hạ phong, vội vàng ngự kiếm phi hành tới trợ trận cho Cảnh Không.
Đáng tiếc mấy người còn chưa kịp xuất hiện trước mặt Cảnh Không đã bị một hổ trảo trên bầu trời đánh bay.

Không còn cách nào, mấy vị Đại trưởng lão chỉ có thể đi công kích Hổ Vương trước, hy vọng chưởng môn sư huynh có thể chống đỡ được.
Kiếm Khai Liên Hoa.

Yêu ma nạp mệnh lai!
Kiếm Ngự Vạn Vật.

Yêu ma nạp mệnh lai!
Trảm Ma Kiếm, yêu ma nạp mệnh lai!
Vài vị Trưởng lão không ngừng công kích Ma Hổ Vương, đáng tiếc cảnh giới chênh lệch quá lớn, mấy vị Trưởng lão đều là Võ Hầu cảnh giới, Hổ Vương lại là Võ Vương cảnh, hơn nữa còn là Võ Vương đỉnh phong, khoảng cách tựa như vực sâu không đáy.

Chỉ có thể bị Hổ Vương không ngừng đánh bay như trái bóng da.
"A...!a...!a..."
Cảnh Không đang toàn lực chống cự Ma Viên, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết.


Quay đầu nhìn lại, mắt muốn nứt ra.

Chỉ thấy mấy vị Đại trưởng lão đều đã bị Ma Hổ Vương đánh chết, thân thể vỡ nát thành mấy mảnh, chết không toàn thây.

Các đệ tử môn nhân ở dưới cũng tử thương quá nửa.
"Giao thủ với ta mà còn dám phân tâm, đi chết đi." Ma Viên vung nắm đấm đánh vào thanh cự kiếm, cự kiếm trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng.

Giữa không trung liền vỡ vụn.

Cảnh Không càng thêm thổ huyết không ngừng, quỳ ngồi trên mặt đất.
Nhìn thi thể khắp nơi, tiếng kêu giết chung quanh càng lúc càng nhỏ dần, lòng Cảnh Không như tro tàn, hắn biết đã hết, Ngọc Long kiếm phái đã hoàn toàn bị diệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận