Phản Phái Vô Địch Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận Dịch


- Đó là con trai ta! - Cái gì? Vị thông gia này, nhà ta còn có một đứa con gái chưa kết hôn, không bằng làm thông gia như thế nào?.

.

.

- Vương Đằng, mau ra đây, ghê gớm, lần này chúng ta phát hiện một thiên tài.

Vừa mới chạy vào sân nhỏ của Vương Đằng, Lưu Thành đã la to nói.

Vương Đằng ngừng tu luyện, ra khỏi phòng, vừa ra đã nhìn thấy Lưu Thành mang theo một thiếu niên thật thà đứng ở nhà ở trước cửa chính nhà mình.

- Chuyện gì mà làm ngươi kích động như vậy? - Vương Đằng, thiếu niên này có thiên phú màu tím, thiên phú này có thể tu luyện đến Địa Võ cảnh, thậm chí có một khả năng nhỏ đột phá đến Thiên Võ cảnh.

Lưu Thành sẽ có chút hăng hái kéo thiếu niên còn đang ngây ngốc đến trước mặt Vương Đằng, kích động nói.

- A.

Vương Đằng nhàn nhạt nhẹ gật đầu.

Nếu hệ thống đã không có nhắc nhở, vậy cũng nói ra thiếu niên này còn không đạt đến tiêu chuẩn làm đồ đệ của hắn, cũng chính là không đạt được tiêu chuẩn cấp S.

- Ngươi không kích động, không khiếp sợ, không hưng phấn chút nào sao? Đây chính là thiên phú màu tím đó, ngay cả thiên phú của tông chủ cũng kém hơn thiếu niên này một chút đó.

- A, ta kích động, hưng phấn.

-.

.

.

- Ngươi nói bây giờ nên làm gì, nếu như bị người của Kim Đỉnh môn biết thì chắc chắn sẽ tới cướp thiếu niên này.

Lưu Thành nghiêm túc nói.

Hả, Kim Đỉnh môn đến cướp người? Thiên phú không đạt đến cấp S cũng đáng bị cướp à? Làm sao bây giờ, vậy chắc chắn là phải chạy trốn về tông môn thôi! - Như vậy.

.

.

Hay là chúng ta mang theo thiếu niên này về Thiên Thánh tông tránh trước? Vương Đằng nói ra đề nghị của mình.

- Thế nhưng chúng ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thu nhận đệ tử, lại nói nếu như chúng ta trở về như vậy có thể lộ ra Thiên Thánh tông của ta nhát gan hay không? Lưu Thành có chút do dự nói.

Hiện tại, Vương Đằng cũng muốn mắng người, bình thường cũng không thấy ngươi trung tâm nhiều lắm, sao bây giờ lại biểu hiện nghiêm túc như vậy chứ? Nếu để Kim Đỉnh môn biết tin tức này, sau đó phái ra mấy vị trưởng lão thậm chí mười mấy vị trưởng lão ra đến cướp đoạt, đến lúc đó là Lưu Thành của ngươi đến khiêng, hay là Lưu Thành của ngươi đến khiêng? Dù sao đến lúc đó hắn chắc chắn là sẽ chạy trốn, đánh nhau nhiều không tốt, nhất là có thể đối phương còn phải nhiều người đến thì càng không cần phải chém chém giết giết.

Khoang? Không đúng.

Bình thường thì nội dung cốt truyện này, loại tình huống này, nếu bây giờ chạy về Thiên Thánh tông thì nữa đường sẽ có khả năng bị người ngăn lại, sau đó...!- Như vậy đi, ngươi và Ngô chấp sự mang theo thiếu niên này về Thiên Thánh tông trước, ta mang theo đệ tử còn lại đi thu nhận đệ tử.

Vương Đằng suy nghĩ một chút, nói với Lưu Thành.

- Như vậy có thể không tốt lắm hay không, hay là chúng ta tăng tốc độ thu nhận đệ tử lên, để Kim Đỉnh môn không định phản ứng.

- Đừng, tuyệt đối đừng, ngươi vẫn nên mang theo thiếu niên này về Thiên Thánh tông trước đi, thật vất vả xuất hiện một thiếu niên thiên phú dị bẩm như thế, nếu như bị Kim Đỉnh môn cướp đi, vậy Thiên Thánh tông chúng ta sẽ tổn thất rất lớn.

Vương Đằng vội vàng từ chối Lưu Thành đề nghị, nếu như thật lưu lại, có lẽ chính mình sẽ thật sự trở thành cái bia, vẫn là để mấy người Lưu Thành hấp dẫn lực chú ý thì tốt hơn.

Đến lúc đó chính mình mang theo những người còn lại tùy tiện đi thành trì gần đây, làm dáng tuyển nhận một chút đệ tử, sau đó thì về Thiên Thánh tông bế quan tu luyện.

Còn về nhiệm vụ thu nhận đệ tử có thể hoàn thành hay không, chuyện này có liên quan gì đến Vương Đằng hắn chứ, nhiều nhất đến lúc đó bị tông chủ phê bình vài câu, giảm bớt chút tài nguyên tu luyện mà thôi, những thứ này nào có quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Huống chi hiện tại hắn giống như là người thiếu chút tài nguyên tu luyện này sao? Nói không khoa trương, có Phương Húc làm đệ tử, cho dù bây giờ hắn nằm không thì cũng là người có tiền nhất trong Thiên Thánh tông, chỉ riêng giá trị của quyển Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết kia cũng đã không thể đo lường.

- Huynh đệ tốt, vậy thì chờ ta đưa thiếu niên này về Thiên Thánh tông rồi sẽ quay lại đón ngươi.

- Ừm.

Vương Đằng từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu.

- Hai vị đại nhân, ta có thể nói trước một tiếng với cha mẹ của ta hay không? Lúc này, thiếu niên cũng đã lấy lại tinh thần, thận trọng hỏi.

Vương Đằng: - ...!- Tốt, ngươi trước trở về chào tạm biệt cha mẹ của ngươi đi, chờ sau đó ta sẽ mang ngươi về Thiên Thánh tông tu luyện.

- Yên tâm đi, sau khi ngươi tu luyện có thành tựu là có thể trở về thăm cha mẹ ngươi bất cứ lúc nào, thậm chí có thể đón thân nhân của ngươi vào Thiên Thánh tông ở lại.

Có lẽ là nhìn ra thiếu niên này lo lắng, Vương Đằng ở bên cạnh bổ sung một câu.

- Cám ơn hai vị đại nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui