Kém cơ duyên mà sư tôn kể trong những chuyện xưa kia nhiều lắm, cũng chỉ có quyển võ học kiếm pháp Địa giai trung phẩm trong tay sư đệ là nhìn hơi tốt một chút.
- Sư huynh, có thể là thực lực của vị tiền bối này hơi thấp, cho nên hắn lưu lại không nhiều tư nguyên, hoàn toàn không thể so sánh với sư tôn được.
- Ta cũng thấy vậy, thực lực của sư tôn thâm bất khả trắc, hoàn toàn không phải những người khác có thể so sánh.
Phương Húc cũng đồng ý nói.
Thu hồi tư nguyên trong tay, hai người cũng nhau đi ra khỏi động phủ.
- Chúng ta lại đi những phương hướng khác xem một chút đi, nơi này có rất nhiều chủng loại Yêu thú, thực lực cũng tạm được.
- Ừm.
-------------- - Tiểu Bạch Hổ, tới để cho ta ôm một cái nào.
Vương Đằng vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch Hổ trên mặt đất.
- Ngao ngao (được).
Vương Đằng một tay ôm lấy Tiểu Bạch Hổ vào trong ngực, lấy tay sờ lên cái đầu nhỏ của nó.
- Ngươi có nguyện ý bái ta làm sư tôn hay không? - Sư tôn là cái gì? - Sư tôn chính là ta và ngươi chơi đùa với nhau, cho ngươi ăn ngon.
.
.
Ừng ực! - Ngao ngao ngao (vậy thì tốt, ta muốn bái ngươi làm thầy)! Nghe được Tiểu Bạch Hổ trả lời, trên mặt Vương Đằng lộ ra nụ cười.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ thu nhận một vị đồ đệ thành công, khen thưởng công pháp 《 Yêu Thần Quyết * Thôn Phệ Thiên 》, khen thưởng một bình tinh huyết của Ám Dạ Ma Hổ, khen thưởng 5 viên Hóa Hình Đan.
Vương Đằng lại nhìn giao diện thuộc tính của Tiểu Bạch Hổ một chút.
【 Chủng tộc 】: Yêu tộc 【 Thân phận 】: Tam đệ tử của Vương Đằng 【 Cảnh giới 】: Nhất giai sơ kỳ 【 Thiên phú chiến kỹ 】: Cắn Xé, Xé Rách (chú thích: Trên người có huyết mạch Ám Dạ Ma Hổ.
) Vương Đằng nhìn chi tiết một lần, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười khoa trương.
- Ha ha ha, rốt cục đồ đệ thứ ba của ta cũng không phải phản phái.
- Ám Dạ Ma Hổ? Hình như chủng Yêu thú đó có lông màu đen mà? Vương Đằng cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Hổ trong ngực một chút, như có điều suy nghĩ nói: - Xem ra là kế thừa ưu điểm chủng tộc của mẹ nó.
- Ngô, là lúc đặt tên cho ngươi, gọi ngươi là Hổ Nữu, thế nào? - Hổ Nữu? Tên của ta là Hổ Nữu sao? - Không sai, ngươi là Hổ tộc, mẹ ngươi lại là lão hổ, gọi Hổ Nữu rất phù hợp.
Vương Đằng nghiêm trang nói.
- Ngao ngao (Ta tên là Hổ Nữu)! - Hắc hắc, vi sư dẫn ngươi đi nhìn gặp hai sư huynh bất thành khí của ngươi.
Vương Đằng cười hắc hắc, nói với Tiểu Bạch Hổ ở trong ngực.
- Ngao ngao (Được, sư phụ).
Vương Đằng vung tay lên, đem thu thi thể Phong Vân Hổ vào không gian hệ thống.
- Ngao ngao (Mẹ ơi).
- Không sao đâu, sư phụ chỉ thu thi thể của mẹ ngươi lại, chờ mang về núi Vô Danh của chúng ta lại an táng thi thể của mẹ ngươi.
- Ừm được.
Vương Đằng ôm lấy Tiểu Bạch Hổ bay về phương hướng hai đồ đệ.
Diệp Viêm mang theo Vương Đại Lực một đường phi nhanh trong bí cảnh, khi hắn nhìn thấy một số dấu vết tranh đấu trên đường thì cả người đều có chút không xong.
Đến tột cùng là tên hỗn đản nào đã cướp cơ duyên của Diệp mỗ hắn.
Nhất là sau khi hắn đi vào động phủ nhìn thấy một mảnh sạch sẽ bóng bẩy kia thì tâm tình đã cực kém.
- Sư huynh Diệp Viêm, ngươi không sao chứ? Vương Đại Lực ở bên cạnh thấy sắc mặc Diệp Viêm không tốt thì lên tiếng hỏi.
- Không sao, ta rất tốt! Diệp Viêm lãnh đạm nói.
- Ra ngoài đi, chúng ta đi nơi khác xem thử.
.
.
.
Vương Đằng ôm Tiểu Bạch Hổ trong ngực phi hành một đường, tản ra tinh thần lực tìm kiếm hai đồ đệ của mình.
Làm một cường giả Địa Võ cảnh, hiện tại tinh thần lực của hắn có thể cảm giác được hình ảnh trong phạm vi hơn bốn mươi dặm.
- Thì ra là như vậy, không tốt, vì sao tiểu tử này cũng ở đây? Bỗng nhiên, Vương Đằng nhướng mày, trong phạm vi tinh thần lực của hắn cảm giác lại xuất hiện hai người, một người trong đó còn là cừu nhân của đại đồ đệ của hắn, Diệp Viêm.
Mà hai phe lại giống như đều đã phát hiện đối phương.
Quả nhiên chỉ một lát sau, hai đồ đệ của Vương Đằng đã gặp hai người Diệp Viêm.
- Mẹ nó, ta còn chưa chuẩn bị xong phương án đối phó mà đã gặp phải khí vận chi tử, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là vận mệnh sao? Vương Đằng vội vàng từ trong không gian hệ thống móc ra các loại trận kỳ bắt đầu bố trí lên, đương nhiên tinh thần lực của hắn cũng liên tục cảm giác.
- Nhất định phải an bài Tỏa Không đại trận phía trên, trong phạm vi trăm dặm cấm sử dụng các loại thủ đoạn không gian, có thể phòng ngừa khí vận chi tử chạy trốn, còn có cái này.
.
.
Cái kia.
.
.
- Tốt, thì ra là hai tên tiểu tặc các ngươi đã chiếm cơ duyên của ta.
Diệp Viêm nhìn thấy hai người đối diện thì nhất thời nổi giận.