Phải biết rằng, tu luyện càng về sau thì càng khó, mỗi khi đột phá một tiểu cảnh giới đều phải tốn không biết bao nhiêu năm, nhưng nếu gặp phải loại người không bình thường thì lại không thể dùng lẽ thường để tính toán được.
- Hệ thống, xem thử cảnh giới tu luyện của Phương Húc.
- Đang hiện ra thông tin cảnh giới tu luyện của Phương Húc cho ký chủ.
Rất nhanh, trước mắt Vương Đằng đã xuất hiện một màn ánh sáng.
Tính danh: Phương Húc Thân phận: Đại đệ tử của Vương Đằng Tu vi: Thông Lạc tầng năm Công pháp: Hỗn Nguyên Vô Cực Quyết (Thiên giai thượng phẩm) Bổ Nguyên Công (Hoàng giai hạ phẩm) Võ kỹ: Tật Phong Chưởng, Tật Phong Thối - Không hổ là đồ đệ của ta, thiên phú tu luyện này đã sắp bằng một phần trăm của vi sư rồi.
Vương Đằng không biết xấu hổ cảm khái.
Cái này không sai biệt lắm một ngày một tiểu cảnh giới, tốc độ này còn cho ngươi khác sống thế nào nữa, nếu không phải hắn biết đồ đệ của mình có thể là một phản phái thì có đã cho rằng hắn là khí vận chi tử.
Phản phái? Khí vận chi tử? Trong lòng Vương Đằng nhất thời run lên, hít sâu một hơi: - Ổn định, đừng lãng! Hắn lại tiếp tục nhìn về phía giao diện thuộc tính của Phương Húc, phát hiện phía dưới còn có không ít gói quà nhỏ.
- Hệ thống, đây là cái gì? - Kí chủ, đây là lễ bao lên cấp, mỗi khi đồ đệ của ngài đột phá một tiểu cảnh giới sẽ có một tiểu lễ bao, mỗi khi đột phá một đại cảnh giới, sẽ có một đại lễ bao.
- Hiện tại, cảnh giới của Phương Húc là Thông Lạc cảnh tầng năm, tổng cộng có một đại lễ bao và bốn tiểu lễ bao, lễ bao có thể mở ra đan dược, công pháp, võ học, thần binh lợi khí, trận bàn.
.
.
- Hít! Vương Đằng hít sâu một hơi, thật sự là quá phận! Nếu để cho những người tu luyện vất vả kiếm lời tư nguyên kia biết chuyện này thì bọn hắn còn sống thế nào? Nhưng mà thật là thơm! Trong lòng Vương Đằng nhất động, ấn mở một cái tiểu lễ bao.
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Ngưng Nguyên Đan × 100.
Nhiều vậy à? Một cái tiểu lễ bao mà còn nhiều hơn thân gia của mình nữa.
Phải biết Ngưng Nguyên Đan chính là đan dược Hoàng giai thượng phẩm đó, có cần phải nhiều như vậy không.
Hắn không tin tà lần nữa ấn mở một cái tiểu lễ bao khác.
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Tụ Khí Đan × 800.
Vương Đằng trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, quá đả kích người, nhớ lại cuộc sống trong năm năm qua của mình, hắn đã muốn khóc.
Hắn rưng rưng mở ra hai tiểu lễ bao còn lại.
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được một bộ trận bàn Quy Nguyên Trận (Huyền giai hạ phẩm).
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Thiên Cơ Hư Linh Đan × 10.
Vương Đằng đưa ánh mắt nhìn về phía đại lễ bao cuối cùng, nhấn mở.
- Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Linh Hư Giáp (Huyền giai cực phẩm).
Thật sự là quá phận! Bất quá bốn cái tiểu lễ bao và một cái đại lễ bao đã mở ra nhiều đồ như vậy, như vậy những người khác của Thiên Thánh tông đang nỗ lực phấn đấu làm sao mà chịu được? Vương Đằng cởi bảo giáp Hoàng giai cực phẩm mà hắn vất vả lấy được trên người xuống, thay đổi thành Linh Hư Giáp vừa mới lấy được.
Nhất thời cảm giác đã không giống lúc trước, cảm giác an toàn + 1! - Đi xem đồ đệ kia một chút, thuận tiện bố trí lại trận pháp luôn.
Nghĩ như vậy, Vương Đằng bước nhanh đi ra khỏi gian phòng của mình, đi về phương hướng Phương Húc tu luyện.
- Sư tôn.
Nhìn thấy Vương Đằng tới, Phương Húc vội vàng ngừng tu luyện, đứng dậy, cung kính thi lễ với Vương Đằng một cái.
- Ừm, mấy ngày nay tu luyện đã quen chưa? - Đệ tử đa tạ sư tôn vun trồng, nếu không phải có sư tôn vun trồng, chỉ sợ đến bây giờ ta cũng còn là Thối Thể tầng chín.
Đây là lời thật lòng của Phương Húc, nếu không phải Vương Đằng ban cho hắn công pháp và đan dược thì hắn cũng sẽ không đã đột phá đến Thông Lạc cảnh nhanh như thế, càng sẽ không thể một ngày đột phá một tiểu cảnh giới giống như bây giờ.
- Đây đều là kết quả do ngươi nỗ lực, đúng rồi, ngươi đã nhớ rõ môn quy khi gia nhập môn đệ của ta chưa? Vương Đằng vỗ vỗ Phương Húc bả vai hỏi.
- Bẩm sư tôn, đồ nhi đều đã nhớ rõ.
- Vậy ngươi nói lại ta nghe xem? - Không nên trêu chọc chuyện không liên quan đến mình, không nên tỷ thí với bất cứ ai, không nên tùy tiện kết giao bằng hữu, không được đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông phái, càng quan trọng hơn là không được gây thù chuốc oán, tốt nhất đừng bước ra khỏi phạm vi núi Vô Danh, một mực tu luyện cho thật tốt.
-.
.
.
.
.
.
- Không tệ, ngươi phải nhớ kỹ, cái gì cũng có thể quên, nhưng những tinh túy này nhất định phải nhớ kỹ trong đầu.
- Vâng, sư tôn.
- Những đan dược này ngươi cầm lấy tu luyện trước đi, không đủ lại đi tìm ta.
Vương Đằng lấy ra 500 viên Tụ Khí Đan và 50 viên Ngưng Nguyên Đan đưa cho Phương Húc.
Chỉ cần đồ đệ nỗ lực tu luyện, đan dược cái gì cũng không phải là vấn đề.