- Không thấy sư muội? Phương Húc khẽ giật mình.
Chẳng lẽ còn có người dám đến núi Vô Danh trộm sư muội của bọn hắn hay sao? - Đại thiếu gia, mấy ngày nay Hổ tiểu thư thường xuyên tìm cách chạy ra khỏi phạm vi núi Vô Danh, nhưng đều bị lão nô ngăn lại, kết quả ngay hôm nay, lão nô bởi vì đi giải quyết một vấn đề riêng, một chớp mắt đã không thấy Hổ tiểu thư đâu nữa.
Phương Đức một mặt tự trách nói.
- Đức thúc, ngươi đừng vội, nói không chừng Hổ Nữu chỉ trốn đâu đó thôi, ta đi tìm với ngươi.
- Vậy thì làm phiền đại thiếu gia.
Chỉ trong chốc lát, ngay cả Ngô Hoành cũng đi ra giúp đỡ tìm kiếm Hổ Nữu.
- Sư huynh, ngươi nói có phải sư muội đã chạy ra khỏi núi Vô Danh rồi hay không, chúng ta đều đã lục soát khắp núi Vô Danh mà cũng không tìm được sư muội, ngươi nói chúng ta có nên nói cho sư tôn hay không? - Tạm thời tốt nhất vẫn đừng nói cho sư tôn, sư tôn lão nhân gia người đang lúc bế quan, quấy rầy hắn không tốt, thế này đi, hai ta xuống núi tìm một chút đi? Nếu như thực sự không tìm thấy thì nói cho sư tôn cũng không muộn.
Phương Húc nghĩ nghĩ nói.
Sư huynh đệ bọn họ cũng không lo lắng cho an toàn của sư muội, dù sao sư tôn cũng đã cho sư muội một số ngọc phù phòng ngự bị động, một khi có người muốn thương tổn tiểu sư muội thì sẽ kích phát chức năng phòng vệ của ngọc phù, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì sư tôn của bọn hắn đều có thể cảm nhận được.
- Ừm, vậy chúng ta nhanh tìm sư muội đi.
Ngô Hoành nhẹ gật đầu.
Sau đó, sư huynh đệ hai người đi ra khỏi núi Vô Danh, bước lên hành trình tìm kiếm sư muội.
Hổ Nữu một đường chạy ra rất xa, sau đó không lâu, trong tai của nàng mới nghe thấy nơi xa truyền tới tiếng người.
Tuy thực lực của nàng bây giờ còn rất yếu, nhưng làm một Yêu tộc, thính lực và khứu giác của nàng cũng không yếu.
Sau đó, bốn cái chân ngắn của nàng chậm rãi bước hướng về hướng truyền đến âm thanh.
Vương Hân Hân, 14 tuổi, năm nay mới bái nhập Thiên Thánh tông, bởi vì thiên phú không tồi nên được trưởng lão Bạch Khiết thu làm đệ tử thân truyền, tu luyện ở núi Tiên Tử.
Bởi vì thiên phú không tệ nên sư phụ của nàng Bạch Khiết yêu cầu đối với nàng cũng tương đối nghiêm khắc, thời gian mấy tháng này cơ bản đều tu luyện ở trên núi Tiên Tử.
Nhưng một tiểu nữ hài 14 tuổi thì sao có thể một mực chịu khổ tu được, sau đó, bị nàng quấy rầy đòi hỏi, sư tôn của nàng cuối cùng cũng đồng ý cho sư tỷ của nàng mang theo nàng đến dưới núi Tiên Tử dạo chơi.
Hôm nay, sư tỷ của nàng Lục Hân Di mang theo nàng ra khỏi Núi Tiên Tử, chuẩn bị đi đến đại điện nhiệm vụ của tông môn xem một chút.
Đương nhiên, hai người không phải đi nhận nhiệm vụ.
Tuy các đệ tử khác đều phải thông qua làm nhiệm vụ để nhận được tư nguyên tu luyện, nhưng Vương Hân Hân là đệ tử của Trưởng lão Bạch Khiết, chí ít khi tu vi của nàng còn ở Thối Thể cảnh sẽ không cần phải cân nhắc những thứ này.
- Lục sư tỷ, đại điện nhiệm vụ có rất nhiều nhiệm vụ sao? Những nhiệm vụ đó có nguy hiểm hay không? Một đường lên, Vương Hân Hân đều líu ríu, hiếu kỳ hỏi không ngừng.
- Lục sư tỷ, ta có thể đến đó nhận một nhiệm vụ hay không? - Sư muội, nhiệm vụ của ngươi bây giờ chính là nỗ lực tu luyện,...Chờ tu vi ngươi đột phá đến Thông Lạc cảnh thì sẽ có thể nhận nhiệm vụ.
Âm thanh ôn nhu của Lục Hân Di vang lên.
- Nhiệm vụ tông môn chia thành nhiệm vụ trong tông và nhiệm vụ lịch luyện, bình thường nhiệm vụ trong tông đều không có nguy hiểm gì, mà nhiệm vụ lịch luyện thì lại tương đối nguy hiểm.
- Ngươi nhớ kỹ, sau này có nhận nhiệm vụ trong tông thì không được nhận nhiệm vụ trông giữ lò luyện đan, nghe nói nhiệm vụ này có chút nguy hiểm.
- A a, vậy thì Lục sư tỷ, ngươi từng đi ra ngoài làm nhiệm vụ lịch luyện chưa? Vương Hân Hân tò mò hỏi.
- Vẫn chưa, sư phụ nói thực lực của ta còn chưa đủ.
- Sư tỷ, nghe nói thực lực của hai mươi vị sư huynh sư tỷ đứng đầu trong giải thi đấu tông môn lần trước đều đạt đến Tụ Khí cảnh, chuyện này có thật không? - Đó là đương nhiên, Thiên Thánh tông chúng ta là một đại môn phái lớn nhất trong khu vực gần đây, nên thực lực của các sư huynh sư tỷ cũng không yếu.
- Nghe nói lần trước núi Vô Danh có hai sư huynh rất lợi hại phải không? - Không sai, lần trước Phương Húc sư huynh và sư huynh Ngô Hoành đều rất mạnh, là đệ tử của Vương trưởng lão ở núi Vô Danh.
Hổ Nữu một đường chạy chậm tới, nghe thấy hai người tỏa ra hương thơm này nhắc đến hai sư huynh của nàng thhif nhất thời thì ngao ngao kêu lên.
- Ngao ngao (các ngươi đang nói đến sư huynh của ta sao? ) - A..., sư tỷ, ở đây có một con Tiểu Bạch Hổ này.
Vương Hân Hân nghe thấy âm thanh gào kêu bên chân thì cúi đầu nhìn thử, nhất thời kinh hô lên.