- Thì ra Hổ Nữu đang ở đây! Vương Đằng thở dài một hơi, tìm được Hổ Nữu thì dễ xử rồi.
Có điều hiện tại hắn ngược lại không gấp đi ra, nơi này rõ ràng sắp xảy ra trò vui.
Theo dõi một đường, Vương Đằng cũng đại khái biết rõ mục đích cả đám Phí Diệu Tài đến núi Tiên Tử, hình như là bọn họ chuẩn bị đến núi Tiên Tử xem mắt.
Vương Đằng cũng nghĩ không thông, Phí Diệu Tài này là nghĩ như thế nào, hắn lấy đâu ra tự tin như vậy chứ? Phải biết nhân khí của trưởng lão Bạch Khiết ở Thiên Thánh tông rất cao, ngay cả một số trưởng lão tông phái bên ngoài cũng biết đại danh của trưởng lão Bạch Khiết, hàng năm đều có một ít đến Thiên Thánh tông cầu làm quen.
Sao nàng lại để ý một lão đầu sắp năm mươi tuổi như Phí Diệu Tài này chứ, ngay cả Vương Đằng cũng cảm thấy hắn tốt hơn Phí Diệu Tài không ít.
Không, là nhất định tốt hơn hắn! Trong một khắc Bạch Khiết từ trong đại điện đi ra, trong mắt Phí Diệu Tài đã chỉ còn lại mình nàng.
- Thật.
.
.
Thật.
.
.
Thật sự là quá đẹp! - Phí trưởng lão, ngươi xem thử Tiểu Bạch Hổ này có phải là Yêu thú trên Ngự Thú phong của ngươi hay không? - A a, ta ở đây.
Lúc này Phí Diệu Tài mới hồi phục lại tinh thần: - Bạch trưởng lão, ngươi vừa nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa hay không? - Ta nói, ngươi xem thử con Tiểu Bạch Hổ này có phải là Yêu thú trên Ngự Thú phong của ngươi hay không? Nghe một chút, âm thanh này thật khiến xương cốt người ta đều xốp giòn.
Phí Diệu Tài nhìn thoáng qua Tiểu Bạch Hổ trong ngực Vương Hân Hân, vội vàng nhẹ gật đầu, nói: - Đúng vậy, đây chính là Yêu thú trên Ngự Thú phong của chúng ta.
Nói đùa, cho dù nó không phải thì hôm nay cũng nhất định cũng phải, nếu không thì sao hắn có thể kéo gần quan hệ với núi Tiên Tử nữa.
Vương Đằng ở phía sau nghe là nghiến răng nghiến lợi, lão thất phu này thật không phải thứ tốt! Nhưng mà hắn không định đi ra ngoài ngay.
- Đã như vậy, vậy thì mời Phí trưởng lão mang con Tiểu Bạch Hổ này về đi.
Âm thanh lãnh đạm của Bạch Khiết vang lên.
- Hân nhi, còn không mau trả Yêu thú lại cho Phí trưởng lão.
- Vâng, sư phụ.
Vương Hân Hân có chút không tình nguyện đi về hướng bọn người Phí Diệu Tài.
- Ngao ngao (ta không muốn đi Ngự Thú phong, ta muốn về núi Vô Danh) Hổ Nữu không tình nguyện kêu gào, đáng tiếc không ai nghe hiểu được nàng đang nói cái gì.
Mà một người duy nhất nghe hiểu được thì lại đang xem kịch.
- Chuyện này không vội, trưởng lão Bạch Khiết, không bằng chúng ta tiến vào đại điện nói chuyện một phen được không? Phí Diệu Tài liếm môi nói ra.
- Mấy vị môn hạ đệ tử của ta cũng đối ngưỡng mộ môn hạ đệ tử của trưởng lão Bạch Khiết, không bằng để bọn hắn giao lưu một phen? Vương Đằng trốn ở bên cạnh nghe thấy vậy thì gọi thẳng khá lắm, không ngờ da mặt của gia hỏa Phí Diệu Tài lại này cũng dày như vậy! - Không cần, Phí trưởng lão.
Bạch Khiết quả quyết từ chối nói.
Sao nàng có thể không biết suy nghĩ của gia hỏa này, loại chuyện này nàng đã thấy nhiều, hàng năm đều sẽ xảy ra như vậy mấy lần, cho nên nàng cũng cự tuyệt rất có kinh nghiệm.
Chỉ có kiên định từ chối, mới có thể ngăn chặn chuyện xảy ra sau đó, nếu không thì có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, vô cùng phiền phức.
- Cái này, trưởng lão Bạch Khiết.
.
.
- Tốt, Phí trưởng lão, bây giờ ta còn phải bế quan tu luyện, không chiêu đãi các ngươi.
Bạch Khiết cắt ngang lời của Phí Diệu Tài.
- Vậy được rồi, vậy sau này Phí mỗ lại đến quấy rầy Bạch trưởng lão.
Phí Diệu Tài một mặt thất vọng nói ra.
Hắn còn tưởng rằng hôm nay hắn có thể cây già nở hoa, không ngờ lại.
.
.
- Như vậy là xong rồi à? Vương Đằng đang nhìn đến say sưa ngon lành, không ngờ lại chỉ như vậy? Mắt thấy Hổ Nữu sắp bị giao cho trong tay đệ tử Ngự Thú phong, Vương Đằng vội vàng hiện ra thân hình.
- Chậm đã, con Tiểu Bạch Hổ này là của núi Vô Danh ta.
Vương Đằng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Vương Hân Hân, đồng thời cướp lấy Hổ Nữu.
- Ngao ngao! (sư phụ! ) Hổ Nữu trông thấy là sư phụ đến, nhất thời ngao ngao kêu lên.
- Chờ sau khi trở về sẽ giáo huấn ngươi.
- Vương Đằng! - Vương trưởng lão! Phí Diệu Tài và Bạch Khiết đều rất kinh hãi, vừa rồi bọn họ đều không phát hiện Vương Đằng, hắn đã đến đây lúc nào? Còn có tốc độ vừa rồi của hắn? - Vương trưởng lão, đây là có chuyện gì? Bạch Khiết nhẹ giọng hỏi.
- Ha ha, con Tiểu Bạch Hổ này là của núi Vô Danh ta, hôm nay nàng thừa dịp ta tu luyện đã lén chạy ra.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
- Là thế này phải không? Bạch Khiết giống như vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua phương hướng Phí Diệu Tài.
- Ha ha, vậy thì ta vừa mới không có nhìn kỹ, có thể ta đã nhìn lầm, con Tiểu Bạch Hổ này vẫn có chút không giống con Yêu thú kia trên Ngự Thú phong của chúng ta.
Phí Diệu Tài ha ha cười lớn nói.