Phản Phái Vô Địch Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận Dịch


Tuy Phí Diệu Tài có chút tự luyến, nhưng hắn lại không phải một kẻ ngu, nhìn động tác vừa rồi của Vương Đằng, là hắn biết Vương Đằng này khẳng định không đơn giản.

Dù sao thì chỉ là một con hổ con mà thôi, huống chi còn không phải của Ngự Thú phong bọn họ, hắn càng không cần thiết phỉa đắc tội Vương Đằng.

- Xem ra Phí Diệu Tài này cũng không ngốc.

Bạch Khiết thầm nghĩ trong lòng.

Vốn nàng còn chuẩn bị để Phí Diệu Tài thử Vương Đằng này một chút, hiện tại xem ra là không được rồi.

- Đã như vậy, vậy ta cũng không chiêu đãi các vị.

Bạch Khiết hạ lệnh trục khách.

- Quấy rầy Bạch trưởng lão.

- Phí trưởng lão, sau này còn gặp lại.

Vương Đằng lên tiếng cáo biệt hai người, sau đó ôm lấy Tiểu Bạch Hổ bay xuống dưới núi Tiên Tử.

- Sư phụ.

.

.

Vương Hân Hân có chút không cam lòng hô.

Bạch Khiết không để ý đến đồ đệ của nàng, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Vương Đằng đi xa.

Mà Phí Diệu Tài cũng đâng nhìn lấy bóng lưng Vương Đằng đi xa.

Vương Đằng thì cũng không quan tâm, dù sao lấy thực lực của hắn bây giờ đã có thể vô địch khắp Thiên Thánh tông, chí ít Thiên Thánh tông đã không có ai có thể nguy hiểm tính mạng của hắn nữa, bại lộ một chút thì bại lộ một chút đi.

Hắn cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí giống như trước đây nữa.

Đây là tâm thái của người mạnh.

Còn lúc ở bên ngoài thì hắn vẫn phải cẩn thận một chút, không ai biết bên ngoài đến cùng sẽ là tình huống như thế nào, dù sao thì thế giới này thật sự là quá lớn.

- Bạch trưởng lão, Phí mỗ cũng cáo từ.

- Ừm.

.

.

.

- Sư phụ, vì sao vừa rồi ngươi không nói con Tiểu Bạch Hổ kia là của Ngự Thú phong chúng ta, ta thấy con Tiểu Bạch Hổ rất đẹp.

Một đệ tử của Phí Diệu Tài lên tiếng hỏi.

- Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, chút ánh mắt này của ngươi thì còn lăn lộn trong Thiên Thánh tông thế nào được, phạt ngươi đi vườn Vạn Yêu thanh lý phân và nước tiểu cho Yêu thú một tháng.

Phí Diệu Tài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Vẻ mặt đệ tử vừa nói chuyện kia nhất thời đen lại, mấy đệ tử khác cũng đều đồng tình nhìn lấy hắn, may mà vừa rồi bọn họ không nói gì.

Núi Tiên Tử.

- Sư phụ.

- Ừm, sau này các ngươi có thể thường xuyên đi núi Vô Danh dạo một chút.

- Thật sao, sư phụ? Vương Hân Hân nhất thời kích động.

- Sư phụ còn có thể lừa các ngươi hay sao? Bạch Khiết khẽ cười nói.

- Cám ơn sư phụ.

--------- - Hổ Nữu, sau này ngươi còn chạy loạn nữa hay không? Vương Đằng dùng bàn tay đập nhẹ lên cái mông của Hổ Nữu một cái.

Đều nói cái mông của lão hổ không được mò, nhưng hôm nay Vương Đằng hắn còn đánh.

Nếu nói có cảm giác gì thì đó chính là mềm mại và thoải mái.

- Không dám, sư phụ, Hổ Nữu sẽ không chạy loạn nữa.

- Bên ngoài thật sự là chơi không vui, còn ăn không đủ no cái bụng, hôm nay ta đói, còn cắn người mặc áo màu tím kia một cái.

Hổ Nữu ngao ngao nói.

Hả? Cắn Bạch Khiết một miệng? - Ngươi cắn chỗ nào của nàng? - Cũng là trước ngực của nàng, nhưng mà sư phụ không lớn bằng nàng, mà trên người nàng còn rất thơm.

Hổ Nữu nói.

Tay của Vương Đằng run một cái, kém chút đã ném Hổ Nữu ra ngoài.

Tam đồ đệ này của mình có chút cường mà! Đây là chuyện mà bao nhiêu người cũng không dám làm đó! Nếu như chuyện này bị người khác biết, không biết sẽ làm bao nhiêu người hâm mộ muốn chết, ngay cả hắn cũng có chút hâm mộ tên đồ đệ này của hắn.

Nếu như hắn cũng có thể cắn một cái thì tốt biết bao! - Khụ khụ, chuyện này ngươi không được đi nói với người khác, càng không được nói với các sư huynh của ngươi.

Vương Đằng nghiêm khắc dặn dò.

Vương Đằng sợ nếu như Bạch Khiết biết rõ sẽ giết tới tới núi Vô Danh.

- Vì sao vậy? Sư phụ.

- Ngươi chỉ cần nhớ không được nói chuyện này với những người khác là được rồi.

- Há, vậy được rồi, sư phụ.

- Còn có, lần sau không có sự đồng ý của ta thì không được tùy ý chạy ra khỏi phạm vi núi Vô Danh, nếu như bị người xấu bắt được thì sẽ ăn thịt ngươi đó.

Vương Đằng hù dọa Hổ Nữu.

Hắn sợ lần sau Hổ Nữu sẽ còn lén chạy ra khỏi núi Vô Danh.

- Sẽ không, sư phụ.

Hổ Nữu bảo đảm nói.

- Ừm.

Vương Đằng ôm lấy Hổ Nữu trở lại núi Vô Danh, đã nhìn thấy Phương Đức đang đứng ở trước cửa phòng của mình.

- Vương trưởng lão, ngài trở về rồi, Hổ tiểu thư.

- Tốt, ngươi đi về trước đi, Hổ Nữu trong khoảng thời gian sẽ để ta quản giáo một chút.

- Vâng, Vương trưởng lão.

Về đến phòng, Vương Đằng ném Hổ Nữu xuống mặt đất, sau đó lại lấy ra thi thể một con Yêu thú bỏ vào trước mặt Hổ Nữu.

- Ăn đi, ăn no rồi nhớ tu luyện phần công pháp vi sư truyền cho ngươi kia,...Chờ sau khi ngươi lên đến cấp 4 thì sẽ có thể biến ảo thành hình người.

Vương Đằng nói.

- Sư phụ, ta cũng có thể biến thành giống như ngươi và hai sư huynh phải không? Hổ Nữu tò mò hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui