Phương Húc mở miệng nói.
- Ừm, ta cũng cảm thấy thế, lúc ấy ta lén nhìn thoáng qua, đã cảm thấy toàn thân nóng một chút, có chút cảm giác huyết mạch sôi sục, dọa đến ta không dám nhìn nữa.
Ngô Hoành lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Sư đệ, ngươi cũng có cảm giác như vậy à, ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta như vậy chứ? Phương Húc nói tiếp.
- Đám người Âm Dương Hợp Hoan Tông kia quả nhiên lợi hại, khó trách ta thường xuyên nghe một số sư huynh trong tông nói phải muốn luyện tâm phải đi Âm Dương Hợp Hoan Tông, sư đệ, ngươi nói chờ sau khi chúng ta trở về, có nên đi Âm Dương Hợp Hoan Tông luyện tâm hay không? - Sư tôn đã nói, muốn thực lực tiến bộ thì nhất định phải nỗ lực nhiều hơn những người khác.
Ngô Hoành một mặt chính khí nói.
- Vẫn là sư đệ lý giải thấu triệt.
-.
.
.
May mà Vương Đằng không nghe được mấy câu này, nếu không thì hắn nhất định phải đánh chết hai tên nghịch đồ này.
Tuổi còn nhỏ lại không học tốt, quan trọng nhất chính là, hắn còn chưa đi qua Âm Dương Hợp Hoan Tông mà hai nghịch đồ này muốn đi lại không gọi hắn.
Ngày thứ hai.
- Hôm nay các ngươi có thể tự do dạo chơi trong thành, nhưng là nhớ là không được trêu chọc chuyện thị phi, không được tùy ý động võ trong thành, nghe rõ chưa? Trưởng lão chấp pháp Ngụy Võ đứng trước mặt một đám đệ tử, lớn tiếng nói.
- Vâng, trưởng lão! - Sư tôn, hôm nay ngài muốn đi ra ngoài sao? Phương Húc chạy đến bên cạnh Vương Đằng hỏi.
- Ừm, chờ lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, nếu như ngươi và sư đệ ngươi muốn đi ra ngoài thì cứ ra ngoài dạo chơi đi, nhưng mà nhất định phải nhớ đến môn quy của núi Vô Danh ta.
- Vâng, sư tôn, đồ nhi nhất định ghi nhớ.
- Ừm, các ngươi đi thôi! Nhìn hai đồ đệ chờ một đám đệ tử đi ra ngoài, Vương Đằng không khỏi lắc đầu.
- Tuổi trẻ thật tốt! Lúc này, khi vừa đi ra khỏi trang viên mọi người đã bắt đầu hưng phấn lên kế hoạch.
- Vô Nhai sư huynh, Phương sư đệ, Ngô sư đệ.
.
.
Chúng ta có đi chợ phiên xem một chút không, đến lúc chiều chúng ta lại đi Bách Hoa lâu, chỗ đó buổi tối mới náo nhiệt.
Phong Vô Cực nói.
- Phong sư đệ, ngươi là chủ nhà ở đây, chúng ta đương nhiên phải nghe ngươi.
Phương Vô Nhai vừa cười vừa nói.
- Vậy thì tốt, hôm nay nhất định đảm bảo để các vị chơi tận hứng.
.
.
.
Vương Đằng ra khỏi trang viên thì thoáng thay đổi hình dạng một chút.
- Hệ thống, bắt đầu kiểm tra xem gần đây có đệ tử thích hợp hay không.
- Vâng, kí chủ.
Vương Đằng từ từ bước đi trong thành, hắn vừa tìm kiếm đệ tử thích hợp vừa nhìn phong thổ nhân tình nơi này.
Đây là lần thứ nhất hắn chính thức đi xem thế giới này.
Tòa thành này rất náo nhiệt, các loại tiếng rao hàng, tiềng ồn ào truyền vào trong tai của hắn, làm cho trong lòng hắn bỗng nhúc nhích.
Đây là khí tức khói lửa, đây là cảm giác mà trên núi Vô Danh của hắn mãi mãi cũng không cảm giác được.
Nơi này ngoại trừ không có sản phẩm khoa học kỹ thuật như kiếp trước ra thì không khác thành thị kiếp trước quá nhiều.
Đủ loại cửa hàng mở ở hai bên đường, mọi người ra vào liên tục, chọn đồ vật mình nhìn trúng.
Vương Đằng dừng chân lại, lẳng lặng hưởng thụ một lát.
- Đáng tiếc, những thứ này tạm thời không có duyên với ta, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của ta là nỗ lực tu luyện, tăng cao tu vi.
Ở thế giới mạnh được yếu thua, vũ lực vi tôn này thì tu vi thực lực mới là cơ sở quyết định tất cả, nếu không thì tất cả cũng chỉ là bọt biển thôi.
Vương Đằng rất rõ ràng đạo lý này, cho nên trước đó hắn vẫn luôn cẩu, chính là bởi vì thực lực của hắn khi đó thật sự là quá yếu, hoàn toàn không có cách nào đảm bảo an toàn của mình.
Mà theo thực lực của hắn tăng lên, tâm tình của hắn cũng chầm chậm xảy ra một chút thay đổi, nhưng mà theo tâm thì vẫn phải theo tâm.
Vương Đằng tăng nhanh bước chân, tiếp tục đi về phương xa.
Phía Tây thành, trong một chỗ trang viên.
Bên trong tòa trang viên này bố trí ra xa hoa mà điệu thấp, người hầu trong này tuy ít, nhưng mỗi một người đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế bành giữa đại sảnh, ở phía sau hắn còn có một nam tử mặt trắng không râu đang đứng.
- Tam công tử, ngày mai chính là ngày Trân Bảo các tổ chức đấu giá, ngài muốn đi xem một chút không? Một người thị vệ khom người hỏi.
- Ừm.
Thiếu niên chỉ khẽ gật đầu.
- Đúng rồi, gần đây bên ngoài đã tới nhiều tông môn chưa? - Hồi tam công tử, đúng là bên ngoài gần đây có rất nhiều tông môn tới.
Thị vệ cung kính trả lời.
- Tốt, ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi, chuẩn bị cho ta một phần tư liệu, lát nữa ta muốn xem.
Thiếu niên phất phất tay, ra hiệu thị vệ đi xuống.
- Vâng, Tam công tử, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Thị vệ cung kính lui ra khỏi đại sảnh.