Phán Quan

Câu nói này vang lên ở khoảng cách quá gần, giọng Tạ Vấn cũng rất trầm.

Văn Thời khẽ nghiêng đầu tránh, cần cổ trắng nõn ửng đỏ rồi lan dần tới mang tai. Ánh nến lờ mờ trong phòng đã làm phai nhạt sự thay đổi này.

Chỉ khi kề sát mới có thể thấy rõ.

“Anh giả vờ ngủ?” Văn Thời đứng thẳng người dậy.

Vóc dáng của hắn rất cao, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, khi nhìn mọi người luôn có cảm giác “không vui vẻ” và thường khiến người ta cảm thấy xa cách khó gần.

Nếu Hạ Tiều bị hắn nhìn như thế thì có khi đã quay đầu bỏ chạy từ lâu. Nhưng điều này lại chẳng bao giờ có tác dụng với Tạ Vấn. Huống chi ánh mắt Tạ Vấn còn đang dừng hai giây trên cần cổ phiếm hồng của hắn.

….

Thế là vệt hồng nọ không phai nhạt được nữa.

Đây là lần đầu tiên Văn Thời cảm thấy da trắng rất phiền.

May mà Tạ Vấn đã chịu thu lại ánh mắt, anh khẽ cười trong lúc nói chuyện dù vẫn còn mệt mỏi: “Sao cậu còn phải cắn ngược lại tôi một cái mới chịu.”

Văn Thời: “Bốc Ninh bảo anh còn chưa tỉnh.”

“Vừa rồi nó cũng tới đây?” Tạ Vấn nói, “Vậy chắc nó chỉ mở cửa ngó một cái thôi, không qua đây động tay động chân đâu.”

Văn Thời mấp máy môi, có lẽ muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.

Tạ Vấn cụp mắt nghiêm túc nhìn tay hắn rồi đột nhiên trầm giọng hỏi: “Đau không?”

“Đau gì?” Văn Thời hỏi.

Dấu vết khô hóa trên tay Tạ Vấn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngón tay thon dài khô cong queo, sờ vào có cảm giác hơi cấn và lạnh lẽo. Ngón cái của anh miết nhẹ ngón tay Văn Thời hỏi: “Đôi tay này lúc nắm chặt dây rối găm vào cơ thể mình có đau không?”

Văn Thời ngẩn người muốn rụt tay lại theo bản năng nhưng bị Tạ Vấn tóm chặt.

Anh nói: “Tôi dạy cậu thuật con rối không phải là để cậu dùng với chính bản thân mình.”

Văn Thời mím chặt môi, cánh môi vì mới tỉnh dậy sau cơn mê man nên tái nhợt không có sắc máu.

Hắn không tránh né mà cụp mắt nhìn Tạ Vấn giống như lưỡi dao sắc mỏng nhất bị người ta bóp nhẹ trong lòng bàn tay, giây phút yên tĩnh kéo theo mũi nhọn.

Hắn nói: “Tôi học xong rồi thì là của tôi, muốn dùng với ai thì dùng.”

Tạ Vấn ngước mắt lên: “Học được ai cái thói điên như thế?”

Văn Thời: “Anh.”

Ánh mắt Tạ Vấn khẽ lay động.

Rõ ràng là anh ta đang ngồi còn Văn Thời thì đang đứng. Rõ là anh ta hơi ngẩng đầu lên mà Văn Thời lại cúi mặt xuống nhưng tư thế cực dễ bị áp chế này không hề khiến anh bị lép vế, anh vẫn để lộ ra sự dịu dàng và dung túng.

Bọn họ căng chặt như sợi dây gai trắng mà Văn Thời hay dùng nhất. Khoảng cách giữa dây với dây trở nên nhỏ xíu.

Đan xen và vướng víu.

Văn Thời nhìn anh, không nhịn được mở miệng nói: “Anh sớm đã biết vì sao tôi điên như vậy. Còn anh thì sao?”

Giọng nói của Tạ Vấn trầm thấp: “Tôi làm sao?”

Văn Thời mấp máy môi rồi im bặt.

“Cậu nói trận tẩy linh….” Tạ Vấn ngừng một chút, “Hay là độ linh?”

Khoảnh khắc hai chữ “độ linh” rơi vào trong tai Văn Thời, hắn khẽ chớp mắt một cái.

“Trận tẩy linh là do biết cậu bướng bỉnh, chuyện gì cũng thích tự giải quyết một mình, rõ ràng không biết gạt người nhưng lại luôn muốn lừa người khác, không lừa được thì lại hờn dỗi phụng phịu.” Giọng Tạ Vấn rất trầm, khi nói tới ‘hờn dỗi’ thì còn khẽ cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất.

“Còn về chuyện độ linh…” Tạ Vấn im lặng trong chốc lát, “Đó là vì mảnh vỡ linh tướng của cậu xuôi theo những trần duyên kia dịch chuyển lên người tôi.”

Văn Thời cụp mắt nhìn anh: “Anh có thể dùng ngón tay.”

Tựa như Thẩm Kiều chích một giọt máu từ đầu ngón tay để độ linh cho Hạ Tiều lúc trước vậy.

Tạ Vấn nói: “Ngón tay lúc ấy khô hóa hết cả rồi, không chích ra được giọt máu nào cả.”

Sau khi giải thích xong thì Văn Thời không nói gì nữa.

Hắn nhìn Tạ Vấn một hồi lâu sau đó dời ánh mắt.

Khi Văn Thời tưởng rằng chủ đề này không còn gì nữa và sẽ được cho qua. Hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp nặng nề của Tạ Vấn lại vang lên: “Thực ra vẫn có một cách khác để lấy máu.”

Trái tim Văn Thời phút chốc giật nảy lên rồi đưa mắt sang nhìn anh lần nữa.

Anh yên lặng rất lâu rồi nói: “Chẳng qua tôi không muốn nghĩ mà thôi.”

Không biết cơn gió đêm len lỏi qua cánh cửa sổ nào mà ngọn nến trên bàn khẽ lay động, ánh lửa ấm màu vàng phản chiếu trên đèn dầu.

Có con chim bị thứ gì đó dọa sợ, vỗ cánh bay khỏi cành cây bên ngoài phòng.

Bầu không khí trong phòng trở nên ám muội, Văn Thời lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa bọn họ gần tới thế nào, gần đến mức hơi thở đôi bên hòa quyện vào nhau.

Khoảnh khắc sắp chạm vào nhau thì hắn hơi nghiêng mặt đi, khàn giọng lầu bầu một câu.

Bởi vì nói quá nhỏ nên Tạ Vấn không nghe rõ, anh vươn tay chạm nhẹ vào má Văn Thời hỏi: “Gì cơ?”

Văn Thời híp mắt quay sang nói: “Tôi bảo….vẫn đang trong trận của Bốc Ninh, huynh ấy là chủ trận nên cái gì cũng biết hết.”

Nói xong hắn đứng thẳng người, vẻ mặt có hơi bực dọc.

Tạ Vấn ngẩn người nheo mắt nhìn mặt hắn rồi đột nhiên quay đầu bật cười.

Ngay lúc này hai chị em Trương Lam và Trương Nhã Lâm quay về đỉnh núi.

Bọn họ tra xét một vòng dưới chân núi và mang theo chút tin tức trở về. Lão tổ Bốc Ninh lịch sự chỉ ra một con đường sáng cho họ—–nói rằng người làm chủ đang ở cách vách.

Thế là Trương Nhã Lâm dẫn theo sáu con rối của hắn gõ cửa phòng sát vách.

Ai ngờ lại thấy được bản mặt đòi nợ của thần tượng khi mở cửa.

Sáu con rối đồng loạt lùi một bước tránh xa.

Con mẹ nó chứ——-

Trương Nhã Lâm suýt nữa thốt ra lời thô tục. May mà hắn kịp thời bụm miệng lại, thế là hắn cứ đứng đực ngay trước cửa không biết mình đã làm sai điều gì.

Hắn là một người lễ độ nên sau khi nhận ra bầu không khí có chút khác thường thì vô thức hỏi một câu: “Có phải tôi….quấy rầy rồi không?”

Không hỏi còn đỡ, hỏi xong thì sắc mặt Văn Thời càng đòi nợ hơn.

Lần này khác lúc trước. Nếu như là trước kia thì Trương Nhã Lâm chắc chắn sẽ quẳng ra một câu “Vậy khi nào rảnh thì tôi nói”, sau đó quay đầu đi ra ngoài, về chuyện có rảnh hay không thì tính sau.

Nhưng từ khi biết Văn Thời và Tạ Vấn là ai, chân cẳng của hắn trở nên chậm chạp——-một lời không hợp thì sẽ đứng đực ra đấy, đi không được mà ở lại cũng không xong.

May là bọn Bốc Ninh cũng nhanh chóng vào theo.

“Sư phụ tỉnh rồi?” Chủ trận cung kính hành lễ, cẩn thận hỏi một câu.

Hỏi xong hắn lập tức lùi sang một góc, bày ra cái vẻ “Tôi vừa mù vừa điếc cái gì cũng không biết, đừng ai gọi gì tôi”.

Văn Thời vốn định quay về bên giường nhưng thấy Bốc Ninh thì vô thức chuyển mũi chân, đành phải dựa vào tủ gỗ.

“Bốc Ninh bảo mấy người đã xuống núi?” Hắn tìm chuyện để hỏi.

“Vâng.” Trương Nhã Lâm gật nhẹ đầu, “Cái lồng này mãi không giải được, lão tổ Bốc Ninh bảo có lẽ đã bỏ sót gì đó nên tôi và chị mình xuống núi kiểm tra một lượt.”

Với tư cách là người xếp hạng thứ hai trên danh phả và là gia chủ đời tiếp theo được nhà họ Trương ngầm thừa nhận, Trương Nhã Lâm cũng được coi là con cưng của trời, đến đâu cũng thành trung tâm của sự chú ý nên hắn đã sớm quen với việc bị nhằm chằm chằm.

Bất kể nhiều hay ít người nhìn thì hắn đều có thể thoải mái tự nhiên, thích làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói…..

Cho tới ngày hôm nay hắn mới phát hiện sự thoải mái tự nhiên này cần phải có một điều kiện tiên quyết——-

Điều kiện tiên quyết là người chú ý hắn không phải mấy vị lão tổ chuyên về trận pháp, bùa chú, thuật con rối kia.

Càng không thể là vị tổ sư giả khởi nguồn cho bức danh phả ấy.

Thấy bừa một người trong số này đã muốn hẹo lắm rồi, ai ngờ hắn gặp một lần còn đủ cả ba người.

Người duy nhất trong ba người coi như hiền lành và thân thiết là Bốc Ninh, nhưng vị lão tổ này lại trốn xa một mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trương Nhã Lâm và Trương Lam liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm hay là dứt khoát quỳ xuống thưa chuyện cho rồi.

Xét thấy con rối đứng đầu là tiểu Hắc còn đang ở đây, mình lại gánh cái danh nhà họ Trương trên người nên bọn họ đành tạm thời chịu đựng.

Trương Nhã Lâm đắn đo mở miệng: “Vừa nãy lão tổ Bốc Ninh tạo thuận lợi cho nên chúng tôi đã dạo quanh trong và ngoài trận——chính là dưới núi và cái thôn mà Lục Văn Quyên sống ấy…”

Núi Tùng Vân đè ép trận của Chung Tư và Trang Dã, do tác dụng của tẩy linh nên đã được Tạ Vấn dọn dẹp sạch sẽ.

Cái xác này của anh vốn được chuẩn bị và chế tạo y theo cơ thể cũ từ lâu, linh thần thì lấy từ chính bản thân, tương đương với việc anh tới trần thế một lần nữa, một nửa nối liền với thế giới hiện tại, nửa kia nối liền với nghìn năm trước.

Thế là đám sương đen tích tụ trong núi đã dịch chuyển toàn bộ sang bản thể ở đại trận phong ấn thông qua cái xác này.

Anh vốn nên tan thành mây khói cùng với đại trận phong ấn, nhưng Văn Thời cưỡng ép tách linh tướng của bản thân nên mảnh linh tướng kia đã hóa thành lồng bao bọc cả anh và đại trận phong ấn không cho rời đi.

Vậy nên quá trình khô hóa của Tạ Vấn cứ lặp đi lặp lại, mãi mãi không có điểm dừng.

Bởi vì có người che chở cho anh ở đầu bên kia.

Đương nhiên hai chị em nhà họ Trương không biết rõ các tình tiết trong đó. Bọn họ chỉ biết một trận pháp trên núi đã được Tạ Vấn tiêu trừ cho nên lúc này nhảy ra khỏi núi Tùng Vân xem thử, tin tức quấy nhiễu ít đi nên thứ nhìn thấy trở nên rõ rệt hơn.

“Tiểu Hắc thạo, khụ—–” Trương Nhã Lâm hơi nghẹn họng, vội sửa lời: “Hơi thạo một chút trận pháp cho nên tìm được một vài dấu vết.”

“Dấu vết gì?” Văn Thời hỏi.

“Chúng tôi———-” Trương Nhã Lâm thốt ra đại từ này xong lại nghẹn cứng họng, dù sao hắn cũng không bằng vai với đám lão tổ tông này nổi. Hắn ra sức hắng giọng đánh mắt cho chị mình, ra hiệu với Trương Lam rằng mình nói tới mức sắp phát khùng rồi, đổi người khác nói đi.

Ai dè chị hắn dùng khẩu hình đáp lại rằng:  Đừng nhìn tao, coi như tao chết rồi ấy.

** má.

Trương Nhã Lâm chỉ có thể trưng bản mặt than nói tiếp: “Thì…chẳng phải lúc trước chúng ta đã đi qua một cánh cửa trận pháp từ thôn của đám Lục Văn Quyên sang đây sao? Hiện giờ cánh cửa kia bị chấn động của trận pháp ảnh hưởng nên đã lộ ra một vài thứ.”

Tiểu Hắc tiến lên phía trước, móc ra một món đồ đặt lên bàn.

Có đá thường dùng để bày trận, nhưng lại có ba cọng cỏ tranh được bện vào đá trận, cộng thêm một miếng vải bị hư hại có viết chữ bên trên.

Không biết nó đã được chôn trong đất bao lâu rồi, phần lớn chữ viết đều không còn thấy rõ nữa.

“Tiểu Hắc nói loại đá trận được bện cỏ tranh này không tầm thường.” Lúc Trương Nhã Lâm nói câu này, Bốc Ninh vốn đang rúc trong một góc đi ra, Văn Thời cũng bước tới bên bàn.

Bốc Ninh gảy đá trận nhìn một cái, sau đó nhấc đoạn vải rách kia lên.

Văn Thời thấy chữ đầu tiên trên mảnh vải chắc là “Thừa”, sự hiểu biết của hắn về trận pháp đều từ Trần Bất Đáo và Bốc Ninh nên không sâu lắm.

Nhưng loại hình bày trận còn cần phải viết lên vải, lại dùng chữ “Thừa” [1] mở đầu đầu thì hắn vừa khéo biết một chút—–đa số đại diện cho nơi dựng trận đá vốn có một cái trận tương tự, người đến sau đã chiếm dụng nền móng này và sửa đổi, nhưng sợ trận mới chịu ảnh hưởng của dấu vết lúc trước mà phản tác dụng cho nên phải viết một mảnh giấy đính kèm để tỏ ý day dứt mang tính tượng trưng.

[1] 承 (Âm hán việt: Thừa), nghĩa thuần việt là chịu trách nhiệm….

Bốc Ninh chứng thực phỏng đoán của Văn Thời: “Vị trí của cánh cửa kia vốn cũng có một cái trận, chắc là khá lâu đời rồi. Có lẽ năng lượng còn thừa của trận cũ chưa biến mất gây ảnh hưởng tới cái lồng này cho nên mới lề mề mãi không hóa giải được.”

Trương Lam dù sao cũng là người hay nói nhiều, đến lúc này rốt cục không nhịn nổi nữa bèn sống lại: “Hai cái trận chồng lên nhau? Cùng một tác dụng?”

“Điều đó thì không.” Bốc Ninh liếc nhìn trận đá, ngón tay lướt nhẹ qua miếng vải có vết chữ mờ nhạt nói: “Mục đích của vị bày trận sau này rõ ràng hơn một chút, có lẽ là muốn chuyển người sống dưới chân núi tới một nơi an nhàn hơn, hoặc có thể là….”

Hắn chần chờ một lát mới nói: “Muốn để lại cách cho người ngoài núi khám phá ra nơi này.”

“Ý của ngài là….” Trương Nhã Lâm mở miệng nói, “Vị trí vốn có của ngọn núi này bị giấu quá sâu, người bình thường không phát hiện ra được cho nên mở một lối đi, thông đến một nơi dễ dàng tiến vào hơn?”

Bốc Ninh gật đầu đưa viên đá và miếng vải trong tay cho Tạ Vấn để sư phụ xác nhận lại một lần nữa theo thói quen khi còn thuở nhỏ.

“Người này nghe thì có vẻ là người có tấm lòng vàng, nhưng lại có chút mâu thuẫn.” Trương Lam lẩm bẩm, “Vì sao phải để người ta phát hiện ra nơi này? Liệu có nguyên nhân gì không? Cộng thêm người bày trận sau đó đã đi đâu, thuận lợi ra ngoài được không?”

Văn Thời không hề ngắt lời nhưng hắn nhớ tới lời nói lúc trước của Bốc Ninh, hắn từng nói bản thân nhìn thấy cảnh tượng của sau này nên mới ở đây đợi một ngày cố nhân trùng phùng.

Nếu như núi bị giấu quá sâu, lại trải qua thời gian nghìn năm, cố nhân có tìm tới được hay không cũng là cả một vấn đề.

Cho nên…..liệu có phải là người có cội nguồn sâu xa nào đó không?

Một cái tên không mấy quen thuộc thoáng qua trong đầu hắn mà không rõ lý do, thế là hắn vô thức nhìn về phía Tạ Vấn.

Tình trạng khô hóa trên người Tạ Vấn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cử động của ngón tay vẫn khá cứng ngắc để lộ dáng vẻ bệnh tật yếu ớt. Ngón tay khô gầy của anh hơi cong, miết nhẹ qua mảnh vải giống như thần quỷ mới bước ra từ trong cổ mộ.

Nhưng khi vị thần quỷ ấy cụp mắt xuống lại lộ ra vài phần dịu dàng thương xót.

Chữ viết nơi ngón tay anh miết qua trở nên rõ ràng hơn như quét đi lớp bụi bám bên trên.

Văn Thời hỏi anh: “Là ai?”

Tạ Vấn trả lời: “Trương Uyển.”

Hai chị em nhà họ Trương ngẩn người.

“Trương Uyển???” Trương Lam vô thức thốt lên, “Đó chẳng phải là mẹ của ma ốm sao?”

Buột mồm xong cô chợt nhớ ra ma ốm mới là tổ tiên thật sự.

Thế là cô yên lặng nhìn về phía Tạ Vấn rồi huých Trương Nhã Lâm một phát.

Cô vẫn giữ vững được cơ thể nhưng do dùng sức quá mạnh nên huých thằng em quỳ sụp xuống đất.

Trương Nhã Lâm: Đmmmmm 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui