Vị Thiên Nhãn đại sư này sau khi Trần Dương thăm dò một chút thì liền biết vị này là một người có uy danh trong việc giám định vật phẩm, nhất là những khoáng thạch.
Mà người ta kéo đến xem như vậy chính là nhờ tài năng của vị đại sư này trên phương diện giám định những khoáng thạch có khả năng chứa bảo vật bên trong, còn gọi là Bảo thạch.
Những bảo thạch này, xưa kia vốn là một ít thiên tài địa bảo hoặc pháp bảo, tài liệu gì đó trải qua vô vàn tuế nguyệt liền hình thành chung quanh một lớp bụi đá. Mà điều kỳ lạ là không thể thông qua bụi đá mà phán đoán thứ bên trong là gì, cấp bậc như thế nào, cho dù là tu sĩ cấp cao đến cũng phải thông qua thủ pháp đặc biệt mài mòn ra mới có thể nhận biết thứ bên trong.
Mà thứ Bảo thạch này số lượng cũng không phải quá nhiều, cho nên thông thường vừa xuất hiện đều bị một ít người yêu thích đỏ đen mua lấy rồi thử vận may.
Mà những giám định đại sư có đôi khi dựa vào một ít biểu hiện bên ngoài mà phán đoán một ít thông tin hoặc phẩm chất của vật bên trong, dựa vào đó mà xác suất đào được bảo vật cũng tăng lên theo.
Dạng người này, tất nhiên đi đến những nơi thế này liền được người khác tôn sùng chẳng khác nào thần thánh.
Mà tất nhiên, giá cả những Bảo thạch nọ cũng không hề rẻ, cũng chỉ có những tiên sư mới có thể mua nổi, còn tầng lớp bình dân như những người phàm thì chỉ có đứng xem mà hâm mộ mà thôi.
Lại nói, ở đây Trần Dương cảm nhận được phàm nhân đối với tiên sư có kính ý nhưng không có kính sợ, khác xa với những người phàm nhân ở trái đất khi nghe nói đến tu sĩ hoặc tiên sư thì đều có cảm giác sợ hãi hoặc kính sợ khó hiểu.
Bảo thạch có đôi khi xuất ra bảo vật, nhưng cũng có đôi khi bên trong chỉ là một khối bùn nhão, bị thời gian mài mòn không còn linh tính, làm cho người ta có thể phất lên nhanh chóng nhưng cũng có thể làm cho người ta thoáng cái thất vọng khôn cùng.
Có cái cảm giác kích thích đó, cho nên trò cược khoáng này khiến cho vô số người điên cuồng, thậm chí vì nó mà quên ăn quên ngủ, vô số tu sĩ tìm kiếm các loại công pháp rèn luyện nhãn lực thật tốt để đi đào bảo.
Mà có cầu sẽ có cung, vô số thương gia nhờ buôn bán bảo thạch mà phất lên nhanh chóng. Những người này chấp nhận bỏ qua cơ hội bên trong bảo thạch mà trực tiếp bán ra, tuỳ vào nhãn lực và kinh nghiệm của người mua mà bán đi.
Mà vị Thiên Nhãn đại sư này nghe nói có một cặp thiên nhãn có thể nhìn ra manh mới bảo vật bên trong bảo thạch, cho nên mỗi lần ông ta ra tay thì đều dẫn đến vô số thảo luận cùng chờ mong.
Lúc này, Trần Dương cuối cùng cũng theo một khe nhỏ bên cạnh mà lách vào trong dòng người, đến gần hơn khán đài được lập tạm thời bên đường để phục vụ cho việc đào bảo.
Mà Trần Dương lách một chút mới biết, cái đài cao này cũng không phải làm giữa đường như hắn tưởng tượng mà được dựng lên trên một bãi đất trống.
Thế nhưng nơi này giờ phút này đã đầy nghẹt người, trong đó không thiếu những người ăn mặc quyền quý, chắc hẳn là ôm theo tâm tư muốn nhờ vả vị Thiên Nhãn đại sư này tuỳ tiện khai kim khẩu, vậy thì chắc chắn là được lợi vô cùng rồi.
Trần Dương vừa chen vào, liền nghe có vô số người bàn tán râm ran.
- Này, ngươi biết gì không, có một vị Vương gia từng tốn hao trăm vạn lượng vàng mua một khối đá bằng người ôm. Nghe người bán giới thiệu rất có khả năng bên trong có một trân bảo hãn thế, Thiên Nhãn đại sư lúc ấy hảo tâm nhắc nhở nhưng còn bị người nọ trừng mắt, kết cục mở ra là một đám bùn nhão, tại chỗ ói máu.
- Xời, chuyện nhỏ. Nghe nói có một lần Thiên Nhãn đại sư nhìn một khối đá mỏng dẹp xấu xí nói là có bảo. Nhưng không ai tin thứ đó có thể xuất ra bảo vật. Kết cục, có một vị liền mua lấy rồi mở ra một khối khoáng thạch, nghe nói giá trị rất cao, hình như là thượng phẩm linh thạch hay gì đó. Mà người kia hiện nay chính là Tiêu đại Phú Hào ở Đông thành.
- Cái gì? Tiêu Đại phú hào là nhờ Thiên Nhãn đại sư chỉ điểm? Cái này cũng quá ảo đi, tuỳ tiện chỉ điểm liền cho một người xuống địa ngục, một người lên thiên đường?
- Hắc hắc, xuống địa ngục chính là bởi vì không tin đại sư. Cho nên những kẻ như vậy chết không đáng tiếc. Như chúng ta mới là những kẻ chân chính sùng bái đại sư, hi vọng đạt được chút cơ duyên.
Người này nói tới đây thì cố tình lớn giọng hét lên, cố sức mong có cơ hội nào đó vị Thiên Nhãn đại sư kia sẽ thương tình chỉ điểm hai câu thì liền được lợi khôn cùng.
Trần Dương nghe mấy người này nói chuyện thì lòng hiếu kỳ với vị Thiên Nhãn đại sư kia càng nhiều, nhưng bên tai lại nghe người nọ nói tiếp:
- Mau vào nhìn, lần này ta phải quan sát thật kỹ đại sư, sau đó đem về nhà mỗi ngày thắp nhang cúng bái luôn cho tiện, biết đâu sẽ lây được phúc khí của người!
- Hắc hắc, đến giờ mới nghĩ tới chuyện đó sao? Nhà ta đã thờ bài vị của Thiên Nhãn đại sư này mấy hôm nay rồi đây!
Trần Dương nghe đến đây thì thân hình lảo đảo, trước mắt tối sầm.
Đại thúc, ngươi đây là đang trù ếm người ta có được hay không?
Mỗi ngày thắp nhang? Lại còn làm bài vị?
Thiên Nhãn đại sư nọ biết chuyện này cũng không biết có hộc máu tại chỗ hay không đây!
Trần Dương lắc đầu cười khổ nhìn tới.
Mà lúc này, Trần Dương mới nhìn rõ được trên đài cao phía trước quả nhiên có bày đầy các loại tảng đá hình thù lớn nhỏ, đủ các loại hình dạng từ dài, tròn, vuông, méo, đủ loại hình thù kỳ quái.
Thế nhưng, có một đặc điểm chung là đa số đều như có như không một chút khí tức linh khí lan toả ngoài mặt, cũng có một vài tảng đá có hoa văn bên ngoài, nhìn qua có vài phần kỳ diệu.
Trần Dương trầm ngâm, thử vận Pháp nhãn quan sát thử xem sao.
Nhưng lúc này, đột nhiên Khí Linh lại truyền đến ý niệm:
- Những vật phẩm quan sát có chút đặc thù, cần phải tốn hao điểm công đức mới có thể quan sát, giá trị là hai mươi điểm một lần.
- Duyệt!
Trần Dương không chút do dự.
Với thân gia của hắn hiện này, chút điểm công đức này không tính là gì.
Ánh mắt loé lên, Trần Dương liền nhìn tới tảng đá đầu tiên, bên trong quả thật có một vật hình cái chén, nhưng cái chén này bộ dạng sứt mẻ quanh miệng.
Trần Dương nhíu mài, ánh mắt lại chuyển qua tảng bảo thạch thứ hai, thứ ba...
Những tảng đá này nếu không phải bên trong trống rỗng thì đều là một số ít những thứ đầu sứt đuôi sẹo mà thôi.
Bất quá, số lượng Bảo thạch nơi này có rất nhiều, Trần Dương quan sát chừng trăm viên thì ánh mắt có chút nhức mỏi, liền không tiếp tục xem.
Thoáng cái liền mất hai nghìn điểm công đức, Trần Dương cũng có chút đau lòng.
‘Tỉ lệ thấp như vậy, hèn chi đám thương nhân kia đành lòng bán ra ngoài...’
Trần Dương tự lẩm bẩm, lấy tay xoa trán.
Mà lúc này, trên đài có một gã mập mặc quần áo phục sức hoa lệ, bước lên nói lớn:
- Chư vị, hôm nay Vạn Bảo Các chúng ta vừa về một lô Bảo thạch mới. Mời mọi người tự do tiến đến chọn lựa. Bất quá, để phòng ngừa trường hợp chen lấn hoặc làm mất hoà khí, mỗi người xin nộp phí vào cửa là một ngàn lượng hoàng kim hoặc là một viên Hạ phẩm linh thạch. Đây không phải là chúng ta thu mà chỉ là để đảm bảo an ninh mà thôi, xin chư vị thông cảm nhiều hơn. Xin mời tiến đến!
Trần Dương thấy rõ khi người này nói xong thì bên cạnh Trần Dương liền có vô số tiếng thở dài tiếc nuối. Mà ngay lập tức, một cái màng sáng cực lớn liền hiện lên, đem toàn bộ cảnh sắc bên trong che lại, khiến cho tầm mắt những người đứng bên ngoài bị che khuất.
Trần Dương thấy vậy thì hiểu ra, thì ra từ nãy đến giờ để cho mọi người coi chỉ là để kích thích trí tò mò của đám người, không ít người sẽ nhịn không nổi mà đi vào xem.
Mà Trần Dương nhìn thấy rõ ràng, phía trước màng sáng đột nhiên có một cánh cửa vừa một người đi mở ra, liền có hai gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ bước ra, bộ dáng nghiêm túc đứng đó.
Thấy vậy, lục tục liền có người tiến đến, giao ra hoặc là linh thạch hoặc là hoàng kim để đi vào, hơn nữa ai nấy sắc mặt đều tự hào, không có chút gì tiếc nuối, dĩ nhiên không xem chút tiền này ra gì.
Trần Dương chưa vội đi vào mà đứng đó quan sát, chỉ trong chốc lát, đã có mấy trăm lượt người đi vào bên trong.
‘Vạn Bảo Các này cũng đủ ngoan độc, chưa bán một thứ gì thì đã kiếm được một món kha khá!’
Trần Dương âm thầm nghĩ, đồng thời triển khai cước bộ đi đến chỗ lối vào, giao nộp một viên Hạ phẩm linh thạch rồi tiến vào.
Bên trong không có gì lạ, nhưng khi chân chính đi đến nơi này, Trần Dương mới cảm nhận được sự rộng lớn và số lượng nhiều của bảo thạch nơi này.
Tổng số lượng Trần Dương ước đoán chừng trên gần nghìn khối, có lớn có nhỏ, hình thù đủ loại, thậm thì có những khối đá hình thanh kiếm hoặc hình cái bình lớn cũng có.
Nhìn những thứ này, Trần Dương không nhịn được mở Pháp nhãn nhìn thì chỉ thấy bên trong khối đá hình thanh kiếm là một khối rỉ sét mục nát, còn khối hình cái bình thì đúng là có một bình ngọc bên trong, nhưng đáy bình đã vỡ, phỏng chừng đan dược bên trong đã tiêu tán từ lâu.
Trần Dương thấy vậy lắc đầu.
Đúng lúc này, bên cạnh hắn truyền đến mấy tiếng kinh hô:
- Thiên Nhãn đại sư đến rồi!
- Đại sư ngài khoẻ!
- Đại sư, tại hạ đã chuẩn bị một bàn yến tiệc ở Phụng Lai Lầu, mời đại sư lát nữa đến nhấm nháp một chút!
...
Nhất thời vô số tiếng người nịnh nọt vang lên.
Mà Trần Dương nhìn lại, phút chốc liền trợn mắt phát hiện, Thiên Nhãn đại sư kia, vậy mà lại là...