Phán Thần Hệ Thống

Bên trên tiểu đảo nơi Trần Dương bế quan, lúc này có thân ảnh hai người đang phiêu phù trên không.

Nam thì tiêu sái nhẹ nhàng, nữ thì dịu dàng thoát tục, hai người này chính là Hồng Hưng và Đường Liên.

Hồng Hưng nhìn tiểu đảo bên dưới, trầm ngâm truyền âm với Đường Liên:

- Liên muội, đã gần đến thời gian ước hẹn. Bên dưới yên tĩnh như vậy...

- Vẫn còn một tháng nữa, là do chàng không an tâm nên muốn đến đây chờ trước, bây giờ còn than thở gì nữa!

Đường Liên nhìn bộ dạng nôn nóng của Hồng Hưng thì không nhịn được khẽ cười.

Hồng Hưng nghe vậy thì mặt già đỏ lên, cười khan không đáp.

Đột nhiên, linh khí bên trên tiểu đảo xoay tròn, một tiếng cười lớn truyền ra.

- Làm phiền hai vị tiền bối chờ lâu!

Tiếng cười này vừa dứt, lập tức thân ảnh tiêu sái từ bên dưới tiểu đảo lao ra rồi bay đến trước mặt Hồng Hưng và Đường Liên, chắp tay nói:

- May mắn không làm nhục mệnh, Hồng tiền bối, tiếp đan!

Trần Dương khẽ cười, phất tay liền búng ra một viên đan dược màu đen thùi, bên trên có khí tức như có như không, vừa nhìn qua liền cảm giác được rung động.


Hồng Hưng vừa nhìn qua, liền cẩn thận lục lại những kiến thức mà mình biết, không chút do dự dùng thần thức tạo thành công kích đến, nhưng vừa chạm vào đan dược thì tựa như sông về biển lớn, nhập vào không chút bóng dáng, Hồng Hưng thấy vậy thì lập tức vui mừng kêu lên:

- Đúng là Dưỡng Hồn Đan! Ha ha, Trường tiểu hữu, lần này đa tạ ngươi!

Vừa nói, Hồng Hưng vừa vội vàng lấy ra một bình đan dược phong ấn lại rồi đưa nó cho Đường Liên.

Mà Đường Liên thấy Hồng Hưng xác nhận là thật thì cũng không có nghi vấn gì nữa, hiển nhiên ánh mắt của chồng nàng hơn nàng nhiều lắm. Nếu y đã xác nhận thì nàng cũng không cần thiết xem xét lại nữa, vừa không có ý nghĩa vừa có khả năng làm cho Trần Dương có một tia bất mãn, chuyện trăm hại không có một lợi này, tất nhiên nàng sẽ không dại dột đi làm.

Mà Hồng Hưng thì ha ha vui vẻ ném tới Trần Dương một túi trữ vật rất tinh xảo.

Trần Dương tiếp nhận túi trữ vật thì thu vào nhẫn trữ vật rồi nói lời cảm tạ. Dù sao, hắn đã hoàn thành ước định, số linh thạch này là thù lao, dĩ nhiên phải nhận. Hơn nữa bên trong cũng có quyển sách rách nát khi trước Hồng Hưng đã hứa. Mà Trần Dương cũng không cần thiết kiểm tra kỹ càng, chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấy tất cả, liền thống khoái cất vào.

Hồng Hưng cười ha ha nhìn Trần Dương thu lại linh thạch rồi mới mở miệng nói:

- Trường tiểu hữu, không biết tiếp theo ngươi có dự định gì hay không?

- Hồng tiền bối, ta cũng tạm thời muốn tìm một chỗ bế quan, chậm rãi ôn luyện lại thời gian vừa qua, sẵn tiện củng cố lại tu vi!

Trần Dương chắp tay nhẹ nhàng nói.

Hồng Hưng nghe vậy thì nở nụ cười:


- Tốt. Quả nhiên là có chí hướng cầu đạo rất cao, hèn chi tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy. Ta bao nhiêu năm qua lăn lộn nhiều nơi, cũng gặp qua nhiều người, nhưng Trường tiểu hữu là một trong những người ta thấy rất hợp ý. Như vậy đi, nếu như tiểu hữu không chê, có thể nào cùng ta trao đổi nghiên cứu đạo lộ hay không? Dĩ nhiên, đối ngoại vẫn là ta thu ngươi làm ký danh đệ tử, sau đó đến thời điểm thích hợp sẽ nhận làm đệ tử thân truyền. Mặc dù bản thân ta không dám tự nhận thần thông cao vời, thế nhưng trải qua nhiều năm tu luyện, bản thân cũng có một chút tâm đắc, cam đoan sẽ giúp cho tiểu hữu tránh được đường vòng, tu vi càng ngày càng tiến bộ. Hơn nữa, tiểu hữu cũng sẽ không cần cải trang hành sự, lo được lo mất như trước đây. Mặc dù nhìn trước mắt thì không có vấn đề gì nhưng về lâu về dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến đạo tâm.

Hồng Hưng một hơi nói ra một tràng, cũng đem lợi hại phân tích rõ ràng. Hồng Hưng cũng trải qua suy luận một phen, mới đem những lời này nói đến, theo hắn suy nghĩ, thì nếu như Trần Dương là người biết tiến thoái, chắc chắn sẽ động tâm, vui vẻ đồng ý.

Thế nhưng, sau khi nói xong thì Hồng Hưng mới biết y có chút tự phụ. Nhìn vẻ mặt của Trần Dương thoáng qua một tia khó xử, trong lòng Hồng Hưng liền biết chuyện này khó thành.

Quả nhiên, tâm tưởng sự thành, chỉ vừa nghĩ đến khả năng bị từ chối, Hồng Hưng liền thấy Trần Dương đã chắp tay ra vẻ đáng tiếc nói:

- Hồng tiền bối, thật sự ta đối với ngài có rất nhiều điểm bội phục. Trước đây còn nghe sự tích của ngài dám yêu dám hận, là một nam tử hán đại trượng phu, quả thật là người mà ta vô cùng kính phục. Bất quá, vãn bối trước nay độc lập độc hành đã quen, mà bên người cũng còn nhiều sự vụ phức tạp, khó có thể dừng chân ở lâu một nơi, mà bản thân trước đó cũng từng tự lập ước thệ chỉ nhận Đại Đạo làm sư phụ, Thiên Địa làm nơi tá túc, gian nan làm nơi rèn luyện. Cho nên mặc dù trong lòng cực kỳ sung sướng vì được tiền bối chú ý, nhưng ta nơi này mong Hồng tiền bối tha thứ cho!

Hồng Hưng nghe Trần Dương nói, đột nhiên nở nụ cười lớn, dáng vẻ sảng khoái nói:

- Ha ha ha, tốt, hay cho câu ‘chỉ nhận Đại Đạo làm sư phụ, Thiên Địa làm nơi tá túc, gian nan làm nơi rèn luyện’, nếu một trăm năm trước ta có ý chí này của tiểu hữu, chắc hẳn hôm nay tu vi đã khác. Trường tiểu hữu, không biết ngươi có đồng ý làm huynh đệ với Hồng Hưng ta hay không? Từ nay ngang hàng tương giao, lấy thiên địa làm chứng, kết tình huynh đệ tại nơi này!

Trần Dương nghe Hồng Hưng nói, lại nhìn thấy vẻ mặt hết sức chân thành của y, trong lòng cũng nổi lên hào khí, cười lớn nói:

- Nếu Hồng đại ca đã có lòng, tiểu đệ đây có cái gì không dám?

- Tốt! Tốt! Tốt!

Hồng Hưng cười ha hả, phất tay một cái lập tức xuất hiện ba ngọn lửa, ngay tại chỗ cùng với Trần Dương cúi đầu vái thiên địa, cầu đại đạo chứng giám, từ nay kết thành huynh đệ.


Thủ tục rất nhanh làm xong, Hồng Hưng cười ha lấy ra một miếng ngọc như ý nói:

- Nhị đệ, đại ca cả đời không thân thích ruột thịt, chỉ có đại tẩu của đệ và Tiểu Tuyết là người chí thân. Hôm nay lại có đệ, ta tặng đệ miếng Ngọc Như Ý này, bên trong có Linh lực do ta bồi luyện, chỉ cần mang bên mình có thể tự hành kích phát, chống đỡ một đòn toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ. Đại ca tu vi yếu kém, mong đệ đừng chê!

Trần Dương vui vẻ cung kính cầm miếng ngọc bội cẩn thận thu lại rồi cười nói:

- Đại ca, nếu đã thành huynh đệ, đệ cũng không dám giấu giếm, đệ tên thật là Trần Dương. Trước đây bởi vì lý do cá nhân nên phải giữ kín danh tính, mong đại ca đừng trách! Đệ ở Tu Tiên Giới này cũng không thân không thích, hôm nay nhận được đại ca như huynh quả thật vui mừng sảng khoái, đệ biết đại ca thân gia dày, cho nên cũng không dám tự bêu xấu, chỉ có một một gốc Dưỡng Tâm Thảo một vạn năm, kính tặng đại tẩu, mong đại tẩu sớm ngày bình phục!

Trần Dương phất tay lấy ra một cái hộp gỗ rồi đưa tới Đường Liên.

Đường Liên nghe Dưỡng Tâm Thảo, còn chưa kịp vui mừng thì Hồng Hưng đã kinh hô:

- Dưỡng Tâm Thảo một vạn năm? Nhị đệ, loại cực phẩm linh dược này, đệ có biết ý nghĩa như thế nào hay không? Nếu như lúc đột phá Nguyên Anh Kỳ đem trực tiếp phục dụng, có thể trợ giúp chống lại tâm ma, tăng lên một thành cơ hội Kết Anh. Đệ... Đệ... Món quà quý như thế này, Đường Liên, chúng ta không thể nhận!

Đường Liên nghe Hồng Hưng nói vậy thì cũng kinh hãi. Vội vàng muốn trả lại.

Trần Dương nghe vậy trầm mặt nói:

- Đại ca, đại tẩu. Hiện giờ chúng ta là người một nhà, sức khoẻ của đại tẩu, chẳng lẽ đệ đây không quan tâm? Dưỡng Hồn Đan kia không phải muốn trợ giúp cho đại tẩu kết Anh hay sao? Mặc dù đệ không biết tình hình của đại tẩu thật sự như thế nào, nhưng nếu có thể giúp đại tẩu thêm một tia hi vọng, đệ nhất định không chút nào do dự lấy ra! Nếu như đại tẩu không nhận, chẳng lẽ không coi đệ là người một nhà hay sao? Hơn nữa, hai người cũng biết tu vi đệ mới Kết Đan Sơ Kỳ, nói đến kết Anh còn là chuyện tình xa vời, đệ cũng tự có dự tính rồi, xin hai người cứ nhận lấy!

Hồng Hưng ánh mắt sáng lên, cũng không có từ chối gì nữa mà cười ha ha:

- Được, hảo huynh đệ. Nếu như đệ đã nói vậy thì chúng ta cũng mặt dày nhận lấy vậy!

Đường Liên nghe vậy thì một đôi mắt đẹp tràn đầy ý vui mừng thu lại hộp linh dược, khẽ đánh vào lưng Hồng Hưng một cái nói:

- Hừ, còn nói cái gì hảo huynh đệ, ở nơi này là chỗ nói chuyện hay sao?


Hồng Hưng nghe vậy mới vỗ trán mình một cái, nói:

- Xem kìa, đầu óc ta đúng là lú lẫn, nhị đệ, hôm nay dù nói thế nào cũng phải về nhà uống một trận ra trò. Đường Liên, muội về trước chuẩn bị rượu thịt, đem bình rượu kia ra luôn nhé! Ta dẫn nhị đệ đi bái tế sư phụ một chút!

Đường Liên nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Tốt, phu quân, nhị đệ, ta đi trước!

- Làm phiền đại tẩu!

Trần Dương cũng cười đáp.

Lát sau, Trần Dương và Hồng Hưng đã đứng trước một ngôi mộ ở một nơi hoang vắng của Hồng Đảo.

Trần Dương nhìn sơ qua liền biết đây là một ngôi mộ gió, phía bên trên chỉ có bia mộ và một ngôi mộ tượng trưng chứ cũng không có hài cốt gì bên trong.

Hồng Hưng đến trước bia mộ liền quỳ xuống, Trần Dương cũng theo đó quỳ xuống bên cạnh.

Bấy giờ Hồng Hưng mới kể:

- Nhị đệ, hiện giờ chúng ta là huynh đệ, ta cũng muốn cho đệ biết xuất thân của ta. Thực ra, ta chính là một cô nhi, mà sư phụ của ta chính là người nhặt ta về, lại truyền thụ cho ta công pháp. Thế nhưng sư phụ sớm đã qua đời, lúc đầu ta còn tưởng là sư phụ bị người ám hại, nhưng về sau mới biết do bản thân ta từ nhỏ đã mắc một chứng kỳ độc, sư phụ ta lúc ấy chỉ có tu vi Kết Đan Kỳ, cũng bất chấp tất cả...

Trần Dương nghe Hồng Hưng kể, trong lòng cũng âm thầm bội phục tấm lòng của vị sư phụ kia. Càng hiểu thêm Hồng Hưng cũng không phải phản đồ sư môn, mà bên trong còn có thêm nhiều ẩn tình nữa.

Hai người cứ như vậy, quỳ trước ngôi mộ sau đó tế bái một chút rồi chậm rãi trò chuyện...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận