Phán Thần Hệ Thống

Qua mấy ngày thăm dò, Trần Dương cuối cùng cũng tìm thuê được một cửa hàng nhỏ.

Nơi này khi Trần Dương đến thì đang bày bán một số phù lục thấp giai và vài lại khoáng thô, tình hình buôn bán có thể coi là cực kỳ heo hút.

Thế nên, Trần Dương mới có thể dùng cái giá khá rẻ để thuê lại.

Mà người chủ nơi này cũng chỉ đồng ý cho thuê với thời hạn mười năm một lần. Trần Dương đối với chuyện này cũng không có phản cảm gì mà gật đầu, sau đó tiến vào bên trong thu dọn một chút rồi đóng cửa lại.

Ba ngày sau, Trần Dương mở cửa hàng ra, thay đổi bảng hiệu lại thành Trần Dược Điếm rồi bày lên quầy hàng một số chai lọ đủ loại.

Bên trên mỗi chai lọ lại có dán những mảnh giấy nhỏ có ghi tên và giá cả.

Đơn sơ giản dị như vậy, Trần Dương bắt đầu yên lặng buôn bán.

Nơi Trần Dương thuê là một góc hẻo lánh, có thể nói là cực ít người qua lại chứ đừng nói chi là có tu sĩ ghé thăm. Bất quá, Trần Dương cũng không vội vàng mà hết sức bình tĩnh chờ đợi.

Số đan dược trên quầy hàng cũng theo đó ngày càng nhiều thêm, cho đến khi đạt một số lượng nhất định thì Trần Dương cũng không bày thêm nữa mà ban ngày nằm trên ghế dựa, thoải mái cầm một quyển sách được bọc da có tên ‘Tiên Ma Dị Chí’ mà dán mắt vào. Ban đêm lại tiến vào Phán Thần Hệ Thống nghiên cứu và thực hành thuật luyện đan.

Thời gian này, Trần Dương cũng bỏ ra công sức thử nghiệm nhiều loại đan dược mới lạ.

Những loại đan dược mà Trần Dương thử nghiệm này, tuy cấp bậc có chút thấp, thế nhưng lại làm cho kỹ xảo Thiên Đan Thủ của Trần Dương càng thêm phong phú tinh tế hơn, mà xác suất thành đan cũng càng ngày càng cao.

Kết hợp với những linh dược tinh khiết bên trong Nông Trang, những đan dược mà Trần Dương luyện ra có thể nói là có phẩm chất rất tốt.

Bất quá, đan dược dù tốt, nhưng không có ai mua thì cũng vậy.

Một ngày nọ, Trần Dương đang nằm đọc sách như thường lệ thì bỗng dưng có tiếng bước chân người đi tới, còn có tiếng nam thanh niên:

- Nơi này có gì tốt, lần trước ta đến cũng chỉ có lèo tèo vài khối khoáng thạch. Hiện giờ lại đổi thành Trần Dược Điếm, đây chắc chắn đơn thuần là hố người mà thôi.


Một âm thanh nữ khác phản bác:

- Chưa biết chừng đã được người khác thuê rồi. Nhìn đi, người ta cũng đã đổi bảng hiệu rồi, nếu đã đến đây, chi bằng vào trong xem một chút.

- Hừ, thôi được rồi. Bất quá nếu như cảm thấy không được thì phải lập tức rời đi. Dù sao chuyện bên kia cũng không thể kéo dài quá lâu được.

Giọng nam lại thở dài một tiếng rồi nói.

Trần Dương tuy nghe nhưng vẫn dán mắt vào quyển sách, cứ như bên trong quyển sách có điều gì đó cực kỳ thu hút hắn vậy.

Mà lúc này, một nam một nữ cũng đã bước vào bên trong.

Lúc này, đập vào mắt họ là một tấm bảng treo chình ình giữa nhà, bên trên có ghi rõ:

‘Tuỳ Tiện Xem – Miễn Trả Giá!’

Lúc này, hai người mới nhìn lên quầy hàng, nhất thời không tin nổi mắt mình.

Trên quầy hàng có cắm các tấm bảng nhỏ, bên trên có chia theo từng khu vực, mà mỗi khu vực đều có chia theo công năng của đan dược như:

‘Chữa thương’

‘Phụ trợ’

‘Hồi phục’

Hai người thấy vậy thì hơi kinh nghi nhìn Trần Dương vẫn đang nằm ung dung trên ghế, dáng vẻ tuỳ tiện để bọn họ xem.


Hai người bước tới khu vực đan dược chữa thương, tuỳ tiện cầm lên một cái bình nhỏ có dán giấy, bên trên có ghi: ‘Hồi Huyết Đan – Bình năm viên – Giá cả: Mười Hạ phẩm linh thạch.’

- Hồi Huyết Đan này là đan dược chữa thương bình thường, giá cả bên ngoài là một Hạ phẩm linh thạch hai viên, ở đây ngược lại hai Hạ phẩm linh thạch một viên, khỏi cần xem cũng biết là hố người!

Thanh niên xem qua liền cười lạnh.

Lời gã nói không sai, Hồi Huyết Đan này là đan dược chữa thương thông dụng, được mọi người ưa chuộng.

Hồi Huyết Đan bình thường, nguyên liệu dược tài không quá cao, mà Luyện Đan Sư luyện ra thì một lô cũng có thể luyện ra ít nhất chục viên, tỉ lệ thành đan tương đối cao, cho nên giá cả rẻ, hiệu quả chấp nhận được.

Kinh Đô cách khoảng năm trăm dặm về hướng Tây là một khu vực hoang man, nghe nói có rất nhiều yêu thú tụ tập thành bầy, rất được các tu sĩ ưa chuộng đến thu thập rồi về Kinh Đô buôn bán, từ đó biến nơi này thành một nơi trung chuyển các loại tài liệu hàng hoá.

Bởi vậy, những người không thể nhận ra loại đan dược thông dụng này hầu như không có mấy. Vì vậy mà thanh niên vừa cầm lên đã nhận ra. Hắn lăn lộn đã lâu, cho nên chỉ liếc mắt liền nhận ra giá trị này đúng là cao.

Thiếu nữ thì ngược lại, cũng không nôn nóng như thanh niên mà hơi có điều suy nghĩ nhìn dáng vẻ thong dong của Trần Dương rồi chợt nói:

- Hay là thử xem đan dược bên trong thế nào đi?

- Xem cái gì? Chỉ tổ tốn thời gian mà thôi. Chúng ta đi!

- Nhưng mà...

- Còn nhưng nhị gì nữa?

Thanh niên thấy bộ dạng thiếu nữ chần chừ thì hơi gắt giọng nói.


Thiếu nữ liếc nhìn qua chỗ Trần Dương như dán mắt vào quyển sách mà thở dài một hơi, cuối cùng cũng đi theo thanh niên kia rời khỏi.

Trần Dương lúc này mới liếc mắt nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trên mặt hoàn toàn là biểu lộ bình thường không để lộ chút dị sắc nào.

Mà hình như cửa hàng của Trần Dương được hai người thanh niên khai khiếu, chỉ lát sau lại có một tu sĩ gầy gò, tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ tiến đến.

Người này bộ dáng mỏi mệt, dáng vẻ phong trần, dường như trải qua quãng đường rất xa mà đến vậy.

Bất quá Trần Dương vẫn đang đọc sách, tất cả mọi chuyện đều để yên cho khách nhân tự mình lựa chọn.

Mà tu sĩ này nhìn bộ dáng có vẻ hiểu biết và trầm ổn hơn hai thanh niên lúc trước rất nhiều. Khi nhìn thấy bộ dáng hờ hững của Trần Dương thì trong mắt loé lên chút dị sắc nhưng thu liễm rất nhanh, sau đó nhìn thấy sáu chữ ‘Tự Tiện Xem – Miễn Trả Giá’ thật lớn thì gật nhẹ đầu.

Hiển nhiên, người tu sĩ này ánh mắt tốt hơn hai người trước rất nhiều, cho nên nhìn thấy sáu chữ này chẳng những không phản cảm mà còn rất hài lòng.

Thông thường, những tu sĩ cấp thấp như bọn họ nếu đi vào các cửa hàng, một là bị phân biệt đối xử khinh thị, hoặc hai là sẽ bị các chủ quầy bu lấy như một con ruồi vo ve bên tai mãi không yên. Nào là giới thiệu cái này chất lượng tốt, nào là cái kia xuất xứ ghê gớm ra sao... Điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất phiền hà.

Mà cửa hàng này của Trần Dương cũng không có như vậy, cái bảng kia thực ra còn có thâm ý khác, đó chính là tiến vào nơi này mọi người đều như nhau, cũng không phân biệt địa vị sang hèn, tu vi cao hay thấp, hơn nữa còn để mặc người mua tự đánh giá, được thì mua không thì thôi, hoàn toàn không ép mua ép bán.

Người đã lăn lộn xông pha nhiều năm như tu sĩ này chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây chính là một người rất tự tin vào đan dược của mình mới có thể làm đến mức này.

Lúc này, mặc dù chưa xem nhưng tu sĩ này đã cảm thấy rất háo hức với các loại đan dược.

Nhưng khi nhìn đến tên và giá cả của đan dược thì đột nhiên tu sĩ này liền hơi nhíu mài. Bởi vì chỉ nhìn sơ qua, gã cũng đã biết được đan dược nơi này giá cả cao gấp hai lần ở nơi khác.

Tuy vậy, tất nhiên với sự trầm ổn của gã, sẽ không dễ gì bị một cái giá tiền như vậy làm chùn bước, lập tức cầm lấy một bình Huyết Khí Đan lên mở nắp ra.

- Hả?!?

Chỉ thấy một mùi huyết tinh nồng đậm kèm một cỗ dược hương phiêu đãng mà ra. Bên trong nằm lẳng lặng ba viên đan dược đỏ như máu.

- Huyết Khí Đan thượng phẩm... Đây... Đây...

Gã tu sĩ có chút nói không nên lời, miệng cũng lắp bắp kinh hãi.


Cũng không phải gã chưa từng thấy qua đan dược cao giai, thế nhưng, loại Huyết Khí Đan này bình thường bên ngoài mua bán chỉ là loại hạ phẩm, cao cấp lắm mới xuất hiện Trung phẩm.

Huyết Khí Đan thuộc loại đan dược trị thương, chuyên phục hồi máu huyết khi bị thương nặng, phẩm chất càng cao thì máu huyết phục hồi càng nhanh và càng tinh thuần, lại không để lại biến chứng sau này.

Nguyên liệu luyện chế Huyết Khí Đan này thì có tam sao thất bản, nói chung mỗi nhà một kiểu, thế nhưng mặc dù là đan dược chữa thương thấp giai nhưng rất hiếm người có thể luyện ra Huyết Khí Đan trung phẩm chứ đừng nói chi thượng phẩm. Chỉ có những Luyện Đan Sư cấp cao, đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm mới có thể luyện chế ra Huyết Khí Đan thượng phẩm.

Thế nhưng những Luyện Đan Sư cao giai này bình thường địa vị cao vời, tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm sao có thể đi luyện chế những đan dược cấp thấp như thế này được.

Nhất thời, tu sĩ này ngây ngẩn một hồi, sau đó nhìn lại giá tiền thì hai mắt sáng lên.

Với giá tiền này, mua mấy viên Huyết Khí Đan thì xa xa lỗ nặng, thế nhưng là Huyết Khí Đan thượng phẩm thì lại quá hời!

Người này cầm lấy bình Huyết Khí Đan, cũng không nhìn tới các đan dược khác mà lại cắn răng đắn đo một lúc, cuối cùng đi đến trước mặt Trần Dương có chút nhẹ giọng nói:

- Ông chủ, ta mua thứ này.

Nói xong, liền đặt lên bàn một trăm Hạ phẩm linh thạch rồi quyết đoán rời đi.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, tu sĩ này liền cầm bình Huyết Khí Đan vừa mua được đảo mắt suy nghĩ gì đó, hào hứng đi về một hướng.

Trần Dương phất tay thu lại một trăm viên Hạ phẩm linh thạch rồi tiếp tục xem sách.

Đối với chuyện đan dược của bản thân mình luyện chế, Trần Dương hiểu hơn ai hết. Nhìn phẩm giai để xác định giá trị là chỉ dành cho kẻ ngoài nghề, chỉ người trong nghề có ánh mắt mới nhìn ra, những đan dược của Trần Dương luyện chế là quý trọng đến mức nào.

Phải biết, đan dược bình thường luyện chế đều nhiễm một ít khí tức của người luyện đan, hoặc là bị những dược lực không tinh thuần bên trong các dược tài tích tụ bên trong đan dược.

Những thứ này thông thường chiếm một tỉ lệ cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua được.

Thế nhưng về lâu về dài, chúng sẽ tích tụ trong kinh mạch, cản trở sự tu luyện của tu sĩ.

Mà đan dược của Trần Dương có lợi thế là luyện chế bên trong bầu không khí tinh thuần trong Phán Thần Hệ Thống, hơn nữa những dược tài bên trong Nông Trang cũng rất tinh khiết, trải qua sự tinh luyện của Hải Tâm Yêu Diễm càng trở nên hoàn mỹ. Bởi vậy cho nên Trần Dương đối với đan dược của mình rất tự tin!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận