Phán Thần Hệ Thống

Hoa Chấn Thiên nhìn Trần Dương thật sâu, hồi lâu sau, hắn nhấp một chén rượu uống ực một cái rồi gằn giọng:

- Ngươi thật sự có thể cứu nàng?

- Nàng đã là thê tử của ta, tất nhiên dù có chết ta cũng không để nàng thiệt thòi. Bất quá, ngài ở một mặt nào đó cũng xem như là một nhạc phụ đại nhân của ta. Cho nên hôm nay đến đây, hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ muốn vấn an ngài một lần. Sau này, chắc là không còn cơ hội gặp nhau nữa. Dĩ nhiên, nếu ngài có thể kết thành Nguyên Anh thì lại là chuyện khác!

Trần Dương nói.

Hoa Chấn Thiên cũng không phản bác, mà sắc mặt đột biến:

- Thê tử? Ngươi... Hai ngươi...

- Thế nào, ngài tưởng ta câu dẫn con gái ngài hay sao? Thực ra, chuyện là như thế này...

Trần Dương bắt đầu đem sự tình ngày đó kể ra một lượt, kể cả chuyện thần hồn của Hoa Tử Tuyết khuyết thiếu như thế nào cũng nói sơ qua cho Hoa Chấn Thiên nghe.

Hoa Chấn Thiên không hổ danh là Đế Vương, dù nghe hết mọi chuyện thì nét mặt cũng thuỷ chung giữ được vẻ bình tĩnh, không quá kích động sợ hãi, chỉ có một chút thần sắc mất mát loé qua rồi bị hắn che giấu thật sâu.

Trần Dương kể xong, nhìn bộ dáng này của ‘nhạc phụ đại nhân’ thì thở dài:

- Đế Vương, ngài sống cũng không quá tốt. Loại cuộc sống Đế Vương này, nếu đổi lại là ta, chắc chắn không thể nào chấp nhận được.

- Hắc hắc..


Hoa Chấn Thiên chỉ cười nhạt, không nói gì, xem như chấp nhận ý nghĩ của Trần Dương.

Trần Dương cũng không nói nhiều nữa mà lấy ra một vài vật mà hắn chuẩn bị trước. Mặc dù nói, Hoa Chấn Thiên chỉ là cha vợ hờ, nhưng đã cưới con gái thì khi đến gặp nhạc phụ cũng không thể nào đi tay không được. Trần Dương cũng chuẩn bị một số thứ trân quý để làm quà ra mắt.

Nửa canh giờ sau, khi Trần Dương đã rời đi rồi, Hoa Chấn Thiên vẫn còn ngồi chỗ cũ, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa mà không quan tâm gì đến những lễ vật trân quý trên bàn.

Ba thân ảnh mờ ảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, cũng trầm ngâm.

Hoa Chấn Thiên cảm nhận được ba người này, lập tức lắc đầu thở dài nói:

- Mặc kệ hắn!

Lời này vừa ra, lập tức thân ảnh ba người thoáng cái biến mất tại chỗ.

Ba người này chính là ba tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chịu trách nhiệm trấn giữ Hoàng Cung. Ngoài ra, còn một vị khác nữa, tu vi hầu như đã đến Nguyên Anh Hậu Kỳ đỉnh phong, đang bế quan ở một nơi ẩn mật. Cho nên mới nói, Hoàng Cung này cực kỳ an toàn.

Mà Trần Dương cũng cảm nhận được khí tức của các Nguyên Anh Kỳ này, thế nhưng hắn cũng không quá sợ hãi, dù sao hắn đến cũng không phải mang theo sát ý, mà là mang theo ý hữu hảo cho nên ngay từ đầu đám người này mới không hiện thân ra ngăn chặn. Bất quá, ngọc bội kia là một cái ngọc bội có khả năng triệu hồi ba người ngay lập tức xuất hiện, cho nên chỉ cần có dị động hoặc nguy cơ thì Hoa Chấn Thiên chỉ cần bóp nát ngọc bội sẽ có ba người hiện thân bảo vệ.

Một người tuỳ thời có thể triệu tập ba gã Nguyên Anh Kỳ đến bảo vệ, đây là đãi ngộ chỉ có mình Đế Vương mới có. Bởi vì tu sĩ lên đến cấp bậc Nguyên Anh Kỳ thì ai cũng có tự tôn của riêng bản thân mình, rất hiếm trường hợp chịu đi làm vệ sĩ cho người khác.

Trần Dương ra khỏi Hoàng Cung, cảm nhận được vài đạo thần thức lướt qua thân mình nhưng sau khi quanh quẩn một chút thì đều tán đi. Điều này Trần Dương tuy đã có dự tính trước là ‘nhạc phụ’ sẽ thả mình đi, thế nhưng khi cảm nhận ba đạo khí tức Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, kèm theo một thần thức cực mạnh như có như không truyền từ phía sâu trong Hoàng Cung thì hắn liền rùng mình, phát hiện Hoàng Cung đúng là không đơn giản.


Một đường đi nhanh, chỉ trong chốc lát Trần Dương đã dừng lại trước phủ Thái Uý.

Mặc dù thời gian đã tối khuya, thế nhưng bên trong phủ đèn đuốc sáng trưng, gia nhân vẫn còn đi tới đi lui. Thỉnh thoảng là có từng tốp lính đi vòng quanh phủ tuần tra canh gác.

Lúc này Từ Thanh đang ngồi trong phòng Từ Hi Viên, hai cha con đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau thì bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua làm bật cánh cửa sổ.

Từ Hi Viên nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi tới khép cánh cửa sổ lại, nhẹ nhàng nói:

- Cha, người định như vậy mãi sao? Với tình huống này, con e rằng người chẳng khác gì bị giam lỏng cả.

- Suỵt, lời này không thể nói. Con gái, ân nhân đã có ơn tái tạo, chúng ta dù có trong hoàn cảnh nào cũng không được lùi bước. Trong thời gian cha còn tại chức, nhất định tận hết sức lực giúp cho người dân. Bọn họ đã chịu khổ quá đủ rồi. Hiện giờ tuy khả năng ta không có bao nhiêu, nhưng làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Từ Thanh chém đinh chặt sắt nói, bộ dáng có chết không sờn.

Từ Hi Viên thực ra cũng rất hâm một tính cách chính trực của cha, cho nên liền châm đầy chén trà cho cha mình rồi nói:

- Cha, con thật ngưỡng mộ người. Ít ra người còn có mục đích để sống, còn con hiện giờ không biết mục đích sống là gì nữa.

- Con gái, chẳng phải lúc trước con nói rất thích học tập tiên thuật đạo pháp hay sao?

- Cha, tiên thuật đạo pháp nào đâu dễ cầu như vậy. Cha không phải không biết, năm con lên tám tuổi đã được tiên nhân trong Hoàng Cung kiểm tra qua, con là phàm nhân không có linh căn, làm sao có thể tu tiên học đạo?


Từ Hi Viên khuôn mặt có chút mất mát nói.

Từ Thanh nghe vậy thì cũng thở dài sâu lắng, nói không nên lời, cầm ly trà nhấp một ngụm.

Đúng lúc này, một nam tử đột nhiên hiện thân, cười cười nói:

- Từ tiểu thư quyết tâm cầu đạo, Từ Thái uý tâm tính vì dân vì nước, quả thật là đáng quý. Từ biệt không bao lâu, xem ra hai vị vẫn không giảm phong thái a.

- Ân nhân? Từ Thanh bái kiến ân nhân.

Từ Thanh nhìn thấy thân ảnh Trần Dương xuất hiện thì không chút do dự quỳ xuống bái kiến.

Từ Hi Viên cũng vội vàng quỳ xuống.

Đối với hai người này, Trần Dương chẳng những là ân nhân mà còn là một người thần bí, lúc ẩn lúc hiện, cũng là người cho hai cha con lên vinh quang tột đỉnh, nhưng đồng thời cũng vì hắn mà bị sống trong cảnh giam lỏng.

Trần Dương cười nhạt, đột nhiên vươn tay qua một bên chụp một cái.

Dưới cái chụp này, đột nhiên trong góc phòng xuất hiện một người mặc hắc y, tóc búi gọn, gương mặt xanh mét đang cật lực giãy dụa nhưng bị một bàn tay vô hình nắm lấy, kéo đến trước mặt Trần Dương.

- Về nói cho Đế Vương biết, từ hôm nay không cần theo dõi canh chừng phủ Thái Uý nữa.

Trần Dương hơi buông lỏng gã ra, nói xong quăng gã ra ngoài cửa sổ như ném một con kiến không có chút phản kháng.

Người kia sắc mặt tái xanh, cảm thấy sĩ diện trên mặt vứt hết, cắn răng đang muốn xông vào thì đột nhiên lệnh bài bên hông loé sáng. Gã cầm lấy lệnh bài xem xét một chút, cuối cùng ánh mắt phức tạp, thở ra một hơi rời đi.

Mà nếu nhìn kỹ, phủ Thái Uý lúc này có chừng mười đạo thân ảnh từ mọi hướng đồng loạt rời đi, chứng tỏ nơi này thường ngày được canh giữ sâm nghiêm đến mức nào.


Trần Dương ánh mắt nhìn lên bầu trời hướng Hoàng Cung, khoé miệng hơi nhếch lên, sau đó nhìn Từ Thanh và Từ Hi Viên nói:

- Hai người đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện. Từ giờ có thể thoải mái nói chuyện, không cần lo lắng nữa.

- Ân nhân, vừa rồi là...

Từ Thanh thân hình hơi run lên, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Chính gã cũng không ngờ mỗi một tấc đất, mỗi một bước chân của gã đều có người giám sát chặt chẽ như vậy. Nếu như vậy, từng lời nói, từng hành động của gã chắc chắn đều được báo cáo rành mạch đến Đế Vương.

Hiện giờ trong lòng Từ Thanh âm thầm cảm thấy may mắn, bởi chính gã cũng không biết tung tích của Trần Dương, cho nên trong lời nói cũng không nhắc đến chuyện này. Nếu không thì không biết cái mạng của bọn họ có giữ được hay không.

Dù sao, tình cảnh của cha con Triển Thái Uý trước đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt Từ Thanh.

Khi đó, Từ Thanh được lệnh toàn quyền xét xử. Mặc dù Triển thái uý đã tham ô hối lộ rất nhiều, con trai gã thì lại càng hãm hại dân nữ, gian dâm vô đạo, thế nhưng Từ Thanh khi đó ngoài tịch biên gia sản thì tính mạng của cha con Triển thái uý đều xin ý chỉ của Đế Vương. Kết quả chỉ nhận lại một chữ ‘Chém’, có thể thấy Đế Vương sát phạt quyết đoán như thế nào.

Hai cha con họ Triển hầu như đêm trước còn ăn uống huy hoàng, tiệc tùng xa hoa trong phủ viện, thì hôm sau đã bị bêu đầu thị chúng.

Mà Đế Vương ra chiêu này cũng rất hiểm độc, làm cho vô số văn võ bá quan thấy đó mà làm gương, tự biết bản thân những năm gần đây có chút tự tung tự tác, ngay dưới chân thiên tử mà cũng giở đủ loại chiêu trò.

Bầu không khí trong Kinh Đô vì vậy mà được thanh lọc không ít, vô số công tử thiếu gia vì chuyện này mà bị cấm cửa không cho ra ngoài. Mà người dân thì được dịp bùng lên, vô số oan tình bị phanh phui.

Trần Dương thực ra sớm đã vào thành, sau đó đi một vòng thăm dò dân tình, phản ứng của người dân đối với vị Từ Thái Uý này. Kết quả nhận được làm cho Trần Dương cảm thấy rất hài lòng.

Lúc này, nhìn Từ Thanh, Trần Dương đột ngột mở miệng:

- Từ Thanh, ta có một cơ hội cho ngươi. Bất quá trước đó, ta muốn ngươi làm ra lựa chọn, giữa trọn vẹn sống một đời vinh hoa phú quý, làm một Thái Uý bình bình an an mấy chục năm nữa. Hay là có càng nhiều hơn nữa quyền lực, càng nhiều hơn nữa khả năng, càng nhiều hơn nữa thọ nguyên để giúp cho tất cả mọi người đều có quyền được phán xử đúng với tội trạng và thiện niệm của bản thân. Giữa hai cái này, ngươi chọn cái nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận