Mà theo như những gì mà Trần Dương vừa xem được, trận đại nạn kia hơn phân nửa là do Trần Dương gây ra.
Nguyên lai nơi này là một đại trận khổng lồ, dùng phong ấn lại lối đi thông giữa Âm Giới và Nhân giới.
Những lối đi này khác với những con đường mà quỷ sai dùng để đi thông, dẫn hồn từ Nhân giới đến Âm gian địa phủ. Mà lối đi này, chỉ cần là người đến đều có thể đi xuyên qua. Một khi chuyện này xảy ra, chắc chắn Nhân gian đại loạn, ma quỷ quấy nhiễu, sinh tử đảo lộn. Một khi chuyện đó phát sinh, tất cả tội trạng sẽ quy về cho Trần Dương, kẻ đã giải thoát cho Tiểu Long Nữ Hoàng Na, một trong tứ đại thần thú trấn giữ đại trận này.
Mặc dù Trần Dương còn chưa biết rõ ai là người kiến tạo nên Âm Dương đại trận này, nhưng thần thông chắc chắn rất kinh thế hãi tục.
Mà Trần Dương cũng không dám đánh chủ ý với Tam đại thần thú đang ngủ say canh giữ nơi này. Dù hắn biết rõ, nếu như thu thập được thì sức mạnh của Quan Ấn chắc chắn được tăng lên rất nhiều.
Giữa lúc Trần Dương đang phân vân có nên tiếp tục tiến vào xem xét bên trong hay không thì bước chân hắn dừng lại, lơ lửng trên bầu trời nhìn về phía trước.
Chỉ thấy nơi đó đang có một đầu ma ảnh khổng lồ, tay cầm đinh ba bốc lên hắc khí cuồn cuộn giao đấu với hai thân ảnh khổng lồ không kém. Một trong đó có lỗ mũi to rộng, trên đầu có hai cái sừng, đích thị mà một sinh linh nửa người nửa trâu, đang cầm thiết bổng huy động đánh tới. Còn bên cạnh là một sinh linh giống như người khổng lồ, nhưng khuôn mặt lại là của một con ngựa.
‘Ngưu Đầu – Mã Diện?!?’
Trần Dương kinh nghi nhìn tới.
Chỉ thấy, cuộc chiến cũng vừa mới đến đoạn cao trào. Nhìn dáng vẻ của ma ảnh kia hắc khi mặc dù mạnh mẽ nhưng hơi có chút không ổn định, dường như là mới biến hoá mà thành.
Chỉ thấy ma ảnh này nhìn thấy Ngưu Đầu Mã Diện vậy mà lại có thần thông biến ảo bản thân to lớn tương tự, hai mắt đỏ như máu lúc này đột nhiên lộ ra vẻ hung ác tàn nhẫn vươn tay đâm cái đinh ba quét qua.
Cây đinh ba trong tay ma ảnh đột nhiên huyễn hoá thành ba đầu Hắc giao ánh mắt hung ác dị thường, lè lưỡi vươn cổ ra. Trong phút chốc liền rít gào lao tới chỗ Ngưu Đầu Mã Diện.
Chưa hết, trong miệng ba con hắc giao kia lại phun ra từng đợt hoả diễm khí vụ màu xám xịt.
Cũng không biết khí vụ kèm theo hoả diễm này là thứ gì mà cả Ngưu Đầu Mã Diện nhìn thấy đều thoáng căng thẳng, hai người đồng loạt tiến sát về phía nhau, đột nhiên sắc mặt cả hai cùng trầm xuống, bàn tay vừa lật liền xuất hiện hai nửa tấm thuẫn màu đen rồi ráp lại với nhau, phía ngoài cái thuẫn này nhìn rất thô sơ thậm chí có vết chém lưu lại, thế nhưng khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Mà bên trên tấm thuẫn hình tam giác này lại có khắc ba cái đầu lâu vô cùng sống động.
Ngay khi hai nửa tấm thuẫn vừa được ghép lại, ngay lập tức ba cái đầu lâu này trợn mắt lên há mồm phun ra từng đạo khí xám cứng rắn chống đỡ với ba con hắc giao do cây đinh ba của Ma Ảnh đang đánh tới.
Song phương vừa ra tay đã thi triển nhiều thần thông lợi hại. Cảm nhận khí tức bên trong, ngay cả Trần Dương cũng cảm thấy được sự mạnh mẽ bừng bừng.
Lúc này, ba con hắc giao dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của Ma Ảnh, chẳng mấy cốc đã giao thủ với tấm thuẫn do Ngưu Đầu Mã Diện tế ra, song phương nhất thời bất phân thắng bại sau chiêu số đầu tiên.
Thế nhưng, Trần Dương biết rõ, Ma ảnh này dùng sức một mình mà ép Ngưu Đầu Mã Diện chỉ thủ không công, có thể thấy nó mạnh mẽ đến mức nào.
Nhìn thấy thế trận khó lòng phá vỡ phòng ngự của kẻ địch, Ma Ảnh liền lập tức thu lại đinh ba trong tay như muốn thi triển thần thông nào đó.
Ai ngờ ngay khi sức ép công kích không còn, Ngưu Đầu Mã Diện cực kỳ ăn ý hai bàn tay khẽ động liền đem tấm thuẫn hình tam giác trong tay ném lên không trung.
Tấm thuẫn này không biết do loại tài liệu quái dị gì chế tác mà thành, vậy mà sau khi bay lên bầu trời, dưới sự thúc giục của Ngưu Đầu Mã Diện thì ngay lập tức xoay tròn vù vù một trận rồi hoá thành một đám hắc vân rộng chừng một mẫu, bên trong vang lên tiếng ì đùng.
Chỉ thấy Hắc Vân sau khi xoay tròn một vòng, từ bên trong đột nhiên nhúc nhích như muốn đổ mưa. Chớp mắt sau, từ bên trong Hắc Vân ngay lập tức rơi xuống vô số hắc cầu to cỡ nắm tay, sát na đã có hơn mấy trăm hắc cầu rơi xuống.
Nhưng điều quỷ dị còn ở phía sau.
Những hắc cầu này tựa như có linh tính, vừa rơi xuống liền nhao nhao lao về phía Ma Ảnh rồi vỡ vụn ra. Từ chính giữa liền lao ra một đạo phù văn hình tia sét, ầm ầm đánh lên Ma ảnh.
Ma Ảnh cảm nhận những đạo phù văn hình tia sét này thì sắc mặt hơi kinh hãi, nhưng sau đó hừ lạnh, cất giọng ồm ồm nói bằng thứ ngôn ngữ nào đó cực kỳ tối nghĩa. Trần Dương ở một bên nghe mà hoàn toàn không hiểu mô tê gì.
Thế nhưng Ngưu Đầu mã Diện thì khác, sau khi nghe Ma Ảnh nói xong thì gương mặt càng thêm lạnh lùng, pháp quyết trong tay càng thêm mạnh mẽ, thúc giục ngày càng nhiều phù văn đánh tới.
Ma Ảnh chỉ trong chớp mắt đã giống như bị một cơn mưa phù văn bao phủ toàn thân, quanh người có vô tận ma khí loé lên chống đỡ.
Mặc dù vậy, phù văn hình tia sét kia không biết là thần thông chuyên khắc chế ma tộc hay là thứ gì, mà dù cho Ma khí có mạnh mẽ và dày đặc thế nào đi nữa vẫn bị những phù văn đánh đến thất điên bát đảo.
Nhìn tình thế này, dù là ai cũng nhận thấy tình thế này cực kỳ có lợi đối với Ngưu Đầu Mã Diện.
Thân là phán quan, Trần Dương tất nhiên mang trong mình đồng cảm với ‘phe ta’. Nhìn Ma Ảnh bị hung hăng giáo huấn, Trần Dương còn chưa kịp nở nụ cười thì gương mặt đột nhiên phát lạnh.
Chỉ thấy Ma Ảnh vốn vô cùng chật vật, đột nhiên thân ảnh quỷ mị loé lên rồi hoá thành một khối Hắc Thạch lơ lửng nơi đó. Còn thân hình Ma Ảnh thì quỷ dị biến mất tại chỗ.
Thân ảnh của Ma ảnh biến mất cũng đã lọt vào tầm mắt của Ngưu Đầu Mã Diện, thế nhưng cả hai còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đã cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng nổ lớn.
‘Oanh’ một tiếng, thân ảnh to lớn của Ngưu Đầu Mã Diện ngay lập tức bị hai thanh đinh ba xuyên thẳng qua giữa lồng ngực, sau đó xoay tròn một cái liền phanh thây cả hai ngay tại chỗ.
Ngay khi Ngưu Đầu Mã Diện bị phanh thây, toàn bộ thần thông trên bầu trời của hai người cũng loé lên rồi biến mất.
Nhìn thân hình Ngưu Đầu Mã Diện nổ tung, Trần Dương trong lòng phát lạnh.
Trần Dương biết, ma ảnh kia đã phát hiện ra hắn từ lâu. Hiện giờ đã giải quyết xong hai người kia, kẻ tiếp theo bị xử lý chắc chắn là Trần Dương rồi.
Đối với sự hung hăng xảo quyệt của Ma nhân, Trần Dương đã kiến thức quá nhiều.
Lúc này, Trần Dương mặt không chút biểu tình, đột nhiên hướng về hư không vẫy tay một cái, lập tức thân hình chợt loé.
‘Thiên Ma Thân? Không, không phải. Ngươi là ai?’
Ma ảnh kia nhìn thấy Trần Dương đột nhiên biến lớn, quanh thân nổi lên từng đạo phù văn quỷ dị, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình thì thất thanh hô lên tiếng nhân tộc, ồm ồm hỏi.
Âm thanh của gã mặc dù là Trần Dương đã biến ảo ra Chiến Thần thì cũng cảm thấy có chút ong ong lỗ tai, ngẫm nghĩ một chút liền mở miệng:
- Ta là ai ngươi không cần biết. Ngươi thân là Vương Giả Ma Tộc, tại sao lại chạy đến đây?
Ma Ảnh kia nghe Trần Dương nói thì khuôn mặt vốn cực kỳ âm trầm, đột nhiên chuyển sang kinh nghi, hỏi:
- Hừ, nếu đã biết bổn tôn là Vương Tộc, sao còn dám lải nhải nhiều lời. Nhân loại, chỉ cần ngươi đi theo bổn tôn, ta sẽ mang ngươi ra khỏi nơi khỉ ho cò gáy này, cho ngươi Bất Tử Ma Thân, từ nay thành tựu vô hạn. Hà cớ gì phải đánh nhau?
Ma ảnh cảm nhận khí tức nguy hiểm trên người Trần Dương, tròng mắt âm u đảo một tiếng đột nhiên dùng giọng dụ hoặc nói.
Không trách nó sử ra chiêu dụ hoặc này. Năm xưa nó từng dùng một chiêu dụ dỗ này mà thu phục biết bao nhiêu thủ hạ, nhờ vậy mới đạt được thân phận Vương giả như ngày hôm nay.
Bất quá, không biết lý do là lời nói của Ma ảnh chưa đủ dụ hoặc, hay do Trần Dương quá mức cứng rắn, mà sau khi nghe Ma Ảnh nói xong, Trần Dương liền cười lạnh:
- Bất tử Ma Thân? Ngay cả ngươi cũng chưa đạt tới, lấy tư cách gì hứa hẹn cho ta. Vả lại, ta thân là Nhân tộc, chẳng phải bị các ngươi dùng làm thức ăn, bị cho là sinh linh hạ đẳng hay sao? Đến đây, cho ta kiến thức cái gọi là Vương Tộc của Ma tộc các ngươi có bộ dáng như thế nào!
Nói xong, toàn thân Trần Dương bỗng nhiên kim quang bộc phát chói mắt, trong nháy mắt đã bước ra một bước.
Thân ảnh Trần Dương hiện tại rất khổng lồ, nhất là khi đã dung hợp phân thân tạo thành Chiến Thần thì cả người lại càng thêm uy vũ.
Chiến Thần vung nắm đấm lên, ánh mắt lạnh như băng sải chân bước tới. Quyền ảnh còn chưa ra, bước chân của hắn chỉ trong chớp mắt không biết làm thế nào đã vượt qua cả trăm trượng, xuất hiện ngay trước mặt Ma Ảnh, hung hăng đấm tới một quyền.
Quyền ảnh loé lên, một nắm đấm mang theo kim quang chói lọi đã lao tới trước mặt Ma Ảnh.
Ma Ảnh không ngờ Trần Dương nói đánh là đánh, trong lòng vừa gấp vừa giận, hừ lạnh một tiếng ngay lập tức chẳng những không lùi mà còn vung tay điểm tới một chỉ.
Nhất chỉ đối nhất quyền!
‘Phanh!’
Một âm thanh tựa như hai quả núi lớn va chạm vào nhau, làm cho toàn bộ cây cối và đất đá chung quanh văng tung toé, ngay tại điểm giao đấu của hai người đã bị khoét ra một cái hố to.
Khói bụi tan đi, để lại hai thân ảnh khổng lồ với tình trạng đối lập nhau cách xa chừng trăm trượng
Thế nhưng, khoảng cách này với người thường là rất lớn, nhưng đối với trình độ của Ma Ảnh và Chiến Thần thì chỉ là một cái bước chân.
Nhất thời lại có tiếng Ầm Ầm cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên!