Phán Thần Hệ Thống

Bạch Ma cân nhắc một hồi liền cắn răng nói:

- Tiên sinh, chỉ cần ngươi giúp, ta có thể nói ra tất cả.

- Tốt, vậy hiện tại ngươi buông lỏng tinh thần là được.

Trần Dương lãnh đạm nói.

- Buông lỏng tinh thần? Được.

Bạch Ma chỉ thoáng suy nghĩ rồi đồng ý.

Ngay sau đó, trước mắt Bạch Ma đột nhiên thoáng một cái rồi thấy thân ảnh mình đã ở trong một đại điện.

Trần Dương nhìn thấy Bạch Ma có vẻ ngẩn ngơ thì nói:

- Trước hết, nói về tổ chức phía sau ngươi đi.

Bạch Ma nghe giọng nói của Trần Dương thì liền cúi đầu nói:

- Tiên sinh, thực tình ta cũng không rõ tổ chức đó tên là gì. Thậm chí thân phận của mỗi người cũng đều được giữ kín. Tuy nhiên, ta từng nghe qua bọn họ nhắc tới Âm Ma Tông gì đó. Nhưng trải qua điều tra, ở nơi này không có tông phái nào có tên như vậy nên cũng bỏ qua.

- Ừm. Nói vậy, công pháp trên người ngươi toàn bộ đều được bọn họ ban cho?

- Đúng là như vậy!

- Ừm...Ta thấy trên người ngươi tuy có huyết khí nhưng không có sát khí. Nói vậy Dưỡng Cơ Phù trong người ngươi chắc thuộc loại Kim hệ còn Hắc Ma thuộc Mộc hệ đi?

Trần Dương hơi suy đoán liền nói.

- Tiên sinh tuệ nhãn sáng như đuốc, đúng là như vậy.

- Chuyện nhỏ mà thôi. Thứ này chỉ là một cái hạ đẳng phương pháp nhất để tiến giai Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa còn làm cho các ngươi sớm thân tiêu đạo tán, có cái gì khó hiểu?

- Tiên sinh, ngài nói vậy là ý gì?

- Hắc, ta nói gì thì ngươi tự biết. Dùng Dưỡng Cơ Phù để tiến giai Trúc Cơ Kỳ, ta xem ngươi đúng là chán sống. Có phải gần đây linh lực luôn trong tình trạng không thể kiểm soát, có lúc cảm thấy hụt hơi tức ngực, kinh mạch ngược chuyển, nhất là về nửa đêm thì cảm giác này càng mạng, dường như linh lực và huyết mạch trong người muốn đông lại, muôn vàn đau đớn. Có đúng hay không?

Trần Dương không nhanh không chậm nói ra.

Những chuyện này, Trần Dương đã sớm biết từ trước, khi bắt giam Hắc Ma mà dựa vào Dưỡng Cơ Phù từ đó truy ra.

Dưỡng Cơ Phù thực ra cũng không phải một loại phù phép gì kinh thiên động địa, mà thực ra là một loại bí pháp âm tàn độc ác của những tu sĩ cổ đại.

Vốn loại bí pháp này trong Thương Khố của Phán Thần Hệ Thống được xếp vào hàng hạ đẳng, hơn nữa người sử dụng cũng chắc chắn sẽ gây nên âm đức không hề nhỏ, cho nên Trần Dương mới chú ý tìm hiểu.

Dưỡng Cơ Phù cũng không phải đơn độc một loại mà là một bộ năm loại phân chia ngũ hành. Mà năm lá Dưỡng Cơ Phù này, thông thường sẽ được giao cho năm tu sĩ có tư chất tương đương, tu vi tương đương, cùng nhau ôn dưỡng.

Tất nhiên, sử dụng Dưỡng Cơ Phù sẽ có xác suất tiến giai Trúc Cơ Kỳ rất cao. Chỉ cần không phải một con heo thì đều gần như có đến bốn năm thành vào Trúc Cơ Kỳ, chứ không nói đến những người được lựa chọn tư chất kỹ càng.

Mà có một điều bí mật mà không ai biết, đó chính là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sử dụng Dưỡng Cơ Phù, một khi tu vi tiến vào Trúc Cơ Kỳ, thì càng ngày huyết mạch và linh lực trong cơ thể càng đảo ngược bất thường, càng có xu hướng đông lại, nhất định phải dùng tu vi càng cao đến chống đỡ.

Điều này không phải tự nhiên, mà chính là hiệu quả của Dưỡng Cơ Phù quấy rối, dưới sức ép của nó, một khi tu sĩ tiến giai Trúc Cơ Hậu Kỳ sẽ toàn thân sinh mệnh lực, thọ nguyên, lẫn tu vi sẽ co cụm lại một chỗ tại đan điền, hình thành một thứ gọi là Huyết Đan.

Huyết Đan này tập hợp toàn bộ tu vi, thọ nguyên, huyết mạch của một tu sĩ cho nên có mấy phần tương tự như nội đan của yêu thú.

Người thu hoạch chỉ cần thu hoạch năm cái Huyết Đan này, khi đột phá Kết Đan Kỳ đem ra sử dụng liền có thể nắm chắc năm thành xác suất tiến giai Kết Đan Kỳ, cực kỳ bá đạo.

Mà khi Trần Dương nhìn thấy Bạch Ma, cảm ứng một chút liền mơ hồ nhìn thấy tu vi của người này tuy là Trúc Cơ Sơ Kỳ, nhưng linh lực có chút tán loạn mơ hồ, lại cảm nhận được khí tức của Dưỡng Cơ Phù trên người hắn liền làm ra suy đoán.

Khi nói ra suy đoán này, Trần Dương cũng không sợ Bạch Ma quay đầu chạy mất. Trần Dương tin rằng, chỉ cần Trần Dương gợi ý một chút thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người này.

Mà sỡ dĩ Trần Dương chủ động như vậy, có một phần lớn là vì trên người Bạch Ma không có sát khí, chỉ có nồng đậm huyết tinh. Xem chừng người này tu luyện cũng chỉ dựa vào máu huyết linh thú chứ không có thu thập nhân mạng, càng không có giết qua người này. Một tu sĩ tiến giai Trúc Cơ Kỳ mà chưa đụng chạm đến nhân mạng, xem như rất khó có được.

Lúc này, sau khi Trần Dương nói ra thì Bạch Ma liền kinh hãi há hốc mồm:

- Tiên sinh…sao ngài biết…mong ngài cứu ta….

Nói xong liền quỳ sụp xuống đất.

- Chuyện này không khó, bất quá chỉ là cái phất tay mà thôi. Hơn nữa, ta còn cho ngươi một cái cơ duyên lớn bằng trời. Ngươi chỉ cần trả lời cho ta một câu hỏi nữa, thế nào?

- Xin đại nhân cứ hỏi, ta nhất định biết sẽ nói hết!

Bạch Ma cung kính đáp, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác hưng phấn.

Những triệu chứng kia hành hạ bản thân hắn đã rất lâu, muôn vàn khó chịu. Nhưng hắn tính cách kiên cường, một mực tự mình gánh chịu không hé răng với bất cứ ai. Chỉ có tự mình lén lút nghiên cứu một chút điển tịch mong tìm ra chứng bệnh nhưng vẫn bất lực. Y sư Tu Tiên Giới không phải không có, nhưng có lần Bạch Ma thử dò hỏi tung tích y sư liền bị cấp trên giáo huấn một trận. Từ đó hắn không dám ôm ý nghĩ đó nữa.

Trần Dương nhìn thoáng qua biểu hiện của Bạch Ma, hỏi:

- Bạch Ma, vì sao từ khi nhập đạo đến nay ngươi không giết qua nhân mạng nào?

- Việc này…

Bạch Ma thì gương mặt có chút đỏ, ấp úng…

- Việc này nói cùng đại nhân cũng không có gì, chỉ là từ nhỏ ta mồ côi cha mẹ, lăn lóc đầu đường xó chợ, bị vô số ánh mắt coi thường khinh rẻ của người khác. Ta cũng chứng kiến qua không biết bao nhiêu cảnh khốn cùng, oan trái của mọi người. Cho nên luôn mang ước mơ có một ngày đạt được thực lực càng cao, đi hành hiệp trượng nghĩa, diệt gian trừ bạo…

Bạch Ma nói tới đây thấy Trần Dương mỉm cười thì bối rối nói tiếp:

- Xin ngài đừng cười chê, đây chỉ là một cái tâm niệm của ta. Làm tu sĩ sao tránh khỏi bàn tay nhuốm máu. Nhưng từ khi có được một cái cơ hội tu tiên, lại được ban cho Dưỡng Cơ Phù, ta trải qua một hồi tu luyện liền hiểu từ nay khó thực hiện ước mơ hiệp nghĩa khi xưa, chỉ có cách tận hết sức không giết người. Ngay cả huyết tinh của linh thú thì ta cũng chỉ hấp nạp một phần, đều không tuyệt đường sống của chúng nó…

Trần Dương nghe vậy thì ánh mắt nhìn Bạch Ma lần nữa thay đổi.

- Bạch Ma, ta cười không phải cười nhạo ngươi, mà là cảm thấy hài lòng. Muốn tặng cho ngươi một cái cơ hội thực hiện ước mơ hiệp nghĩa, lại càng có thể nâng cao tu vi, trừ khử ẩn tật do Dưỡng Cơ Phù mang lại. Điều kiện duy nhất là từ nay làm việc cho ta. Thế nào?

Bạch Ma nghe vậy thì ánh mắt ngưng tụ suy nghĩ, mấy hơi thở sau liền thở dài đáp:

- Đại nhân, chỉ cần ngài thực sự làm được như vậy. Cả đời này ta đều cúc cung tận tuỵ, mặc tình đại nhân phân phó.

- Tốt, Bạch Ma bước lên nghe phong!

Trần Dương cười ha hả, đứng dậy nói lớn.

Bạch Ma thấy thế rùng minh, một cỗ hùng khí từ trong xương tuỷ bộc phát mà ra, cũng phối hợp tiến lên một bước, nửa quỳ nửa ngồi chắp tay nói:

- Thuộc hạ có mặt!

- Bạch Ma, ngươi cải tà quy chính, tâm tính mặc dù đi sai đường nhưng vẫn giữ được thiện niệm. Bổn quan nhân danh Phán Quan Nhị Tinh sắc phong cho ngươi quan hàm Cẩm Y Vệ. Ngoài ra, cái tên Bạch Ma mang theo ma tâm, không thể sử dụng, từ nay ban cho tên Bạch Chính để nhắc nhở ngươi làm việc công chính liêm minh mà suy xét. Ngươi có đồng ý hay không?

- Thuộc hạ đa tạ đại nhân sắc phong!

Bạch Ma không chút do dự vái một cái.

Trần Dương khẽ gật đầu nói một chữ ‘Tốt!’, sau đó tay điểm về phía trước liền xuất hiện một cái lệnh bài bằng bàn tay làm bằng chất liệu gì không rõ, chỉ thấy nó óng ánh bạch quan.

Mặt sau lệnh bài này có hai chữ ‘Quan Bài’

Mặt trước vốn không có chữ gì, nhưng theo ngón tay điểm tới liền có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:

‘Bạch Chính’

‘Quan vị: Cẩm Y Vệ’

Trần Dương thấy vậy hài lòng, lại dùng quan ấn đóng dấu lên cái lệnh bài một cái, nhất thời Quan Bài run lên rồi toả phát áng sáng rực rỡ.

Trần Dương thấy vậy hài lòng, phất tay một cái Quan Bài liền nhẹ nhàng bay đến trước mặt Bạch Chính lơ lửng ở đó, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Cẩm Y Vệ Bạch Chính, ban cho Quan Bài một cái, đây chính là lệnh bài tượng trưng cho thân phận Cẩm Y Vệ của ngươi. Ngoài ra, để tiện thực thi công vụ, nay ta ban cho ngươi quan phục một bộ, vũ khí một thanh, hạ phẩm linh thạch hai mươi viên. Một nhẫn trữ vật sơ cấp. Hàng tháng, bổng lộc là năm viên Hạ phẩm linh thạch.

Nói xong, Trần Dương phất tay về phía trước liền có một bộ Cẩm phục, một thanh linh kiếm cùng một cái nhẫn xuất hiện trước mặt Bạch Chính.

- Đa tạ đại nhân ban cho, sau này thuộc hạ nhất định cố gắng hết sức làm việc. Tuyệt đối không phụ lòng đại nhân tài bồi!

- Tốt, có câu nói này của ngươi, ta yên tâm. Nhưng ta phải nhắc nhở cho ngươi biết, một khi đã mang lên mình cái trọng trách này, nghĩa là từ nay ngươi không được dung túng ma đạo, càng không thể bỏ qua việc khuyến khích thiện niệm. Tất nhiên, đối với những ác nhân hoặc kẻ chống cự hòng trốn chạy chối tội, ngươi có quyền tiền trảm hậu tấu. Nhưng nếu Bạch Cẩm Y Vệ biết pháp phạm pháp, kết cục là gì ngươi biết rồi chứ?

Trần Dương nhàn nhạt nhắc nhở Bạch Chính.

- Đa tạ đại nhân nhắc nhở, thuộc hạ nhất định ghi sâu trong lòng.

Bạch Chính cung kính đáp, sau đó ánh mắt chờ mong nhìn tới bốn món đồ vật trước mặt, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui