Phấn Thơm

Hôm nay mưa trĩu hạt lâm râm dưới mái hiên, tôi đậu ở một góc nhỏ bức tường trong một cái tổ khổng lồ, đó là nơi mà con người dùng để ở và sinh sống, nói theo cách của họ thì cái "Tổ khổng lồ" đó gọi là "Nhà". Nhìn thấy mưa sao buồn chán quá đỗi, nó u sầu, ủ rũ mang lại cho con người ta một cảm giác nặng nề, tôi cũng giống như cơn mưa đó vậy, chẳng có chút gì gọi là thu hút và khác biệt, cũng như mọi thứ bình thường khác, vẫn ung dung lướt qua dòng thời gian. Tôi chỉ ước giá như có một ngày nào đó mình như những hạt nắng, nồng nàn và ấm áp hay là những đám mây bồng bềnh hoặc có thể là một cơn gió dễ chịu và thoáng đãng. Nhưng bạn biết được điều ước thật sự của tôi là gì không?...

***

_Ken?! Mày làm gì ở đây?- Tôi thốt.

_Thế mày không có ý định cho tao xem người con gái mày yêu à?- Ong Ken vểnh môi.

Tôi cười xòa đáp lại:_ Đi thì đi!

Trên đường bay đến lớp em, tôi cố tình hỏi vu vơ.

_Này...

_Sao?

_Mày đã không nói gì cho ai biết kể cả ong chúa và chị Vic ư? Sau khi mày nghe tao kể?

_Không.

Tôi cũng chẳng hỏi gì thêm nữa, cũng chẳng hỏi rằng tại sao, cứ giữ một khoảng lặng như thế cho đến khi chúng tôi đến lớp em. Tôi dẫn trước, bay đến và đậu trên bệ cửa sổ, ong Ken cũng đáp xuống theo, nó hí hoáy:

_Đâu? Cổ đâu?

_Thì trước mặt đó!_Tôi một nửa phấn khởi, nửa hồi hộp muốn giới thiệu người mình yêu cho Ken biết. Khi yêu là thế, ta luôn muốn cho cả thể giới biết rằng người mình yêu là ai, muốn hét thật to tên của người ấy, muốn cho cả thế giới biết rằng người mình yêu là cô (Anh) ấy và tôi cũng không nằm ngoài số đó.

_Trời! Xấu đến vậy sao?- Nó nhăn mặt nhíu mày

_"Xấu" cái đầu mày ấy! Đúng là không có mắt thẩm mĩ!- Tôi hằn học, mà nói thì nói vậy nhưng vốn dĩ khi yêu, cho dù người mình yêu trong mắt người khác có xấu đến mấy chăng nữa nhưng trong mắt ta, họ luôn là người đẹp nhất, khác biệt nhất.

_Haiz...- Ong Ken nhìn tôi, nó khẽ đưa đầu thở dài một cách ngán ngẩm.

_Này nhé! Tao ghét cách mày yêu một người lắm. Tại sao có thể yêu một người chỉ vì cái vẻ bề ngoài được chứ!?- Tôi rõ bực.

_Mày chưa từng nghe câu này sao? "Con gái yêu bằng tai, còn con trai thì yêu bằng mắt". Con gái ham nghe mấy lời mật ngọt, hứa hẹn, lời yêu lãng mạn như phim hàn, tiểu thuyết để rồi sau này mới hối hận, quở trách. Còn con trai ham cái đẹp, cái lạ, thấy cái mới đâm ra ngán cái cũ.

Tôi phân tích ra vẻ nhà bác học:_Nói thì nói vậy nhưng tùy ở từng người thôi mày à, thế giới bao la biển người, làm sao biết chắc rằng ai cũng như những gì mày nói?

_Ờ thì vậy, nhưng tao ghét ong cái, phức tạp, phiền phức, loe ngoe, đủ các kiểu! Tao quen thì đơn thuần chỉ là chơi "qua đường" chứ cũng chẳng mấy ham hố.

_Này này, mày cứ như vậy, tụi ong cái mà nghe thấy nó cũng sẽ thốt lên rằng "Tụi ong đực thì biến thái, ham gái,..v..vv.." đấy nhé! Mà trước đây tao cũng từng thấy tụi nó bàn cãi về mấy vụ này suốt trên (*)Ongternet, một phe là ong cái xỉa xói về tụi ong đực, phe còn lại là tụi ong đực săm soi tụi ong cái, ba cái đó hay ho gì? Chúng nó cứ cân qua đổ lại, nhìn ngứa mắt. Tao ghét ba cái trò đó lắm, càng nhìn càng thấy tụi nó giống bọn đần, đi làm trò cười thiên hạ! Thay vì cứ đổ lỗi qua lại như thế chi bằng không nhìn lại mình? Với lại thực đúng là đần, tao hết từ diễn tả nổi rồi.- Tôi bức xúc tuôn ào ào.

_Ờ, nghe mày nói, tao cũng thấy vậy. Như những trò đăng câu hỏi lên mạng "Bạn có nhận xét về ong cái/ ong đực như thế nào?", ví dụ về cái nhận xét ong cái thì nói là ong đực lăng nhăng nhiều, hễ là ong đực thì nói ong cái lăng nhăng nhiều rồi chửi nhau đủ kiểu. Ha! Bọn dở hơi.- Ong Ken gật đầu tán thành.

Chú thích:

(*)Ongternet: Mạng internet của loài ong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui