Phản Tướng

Sau khi xe ngựa ra khỏi phạm vi kinh thành, trời vẫn còn sáng.

Bách Khiếu Thanh vén màn xe lên, lớn tiếng gọi phu lái ngựa “Đại bá, phiền người quay đầu đi đến ngoại thành phía bắc, ta còn hai chuyện muốn làm. Xong rồi chúng ta lại xuất phát.”

Mã xa phu cũng không nói nhiều, vung cao trường tiên, quất ngựa theo hướng ngoại thành phía bắc mà đi.

Ngoại thành phía bắc là một bãi tha ma, nơi đây vùi lấp vô số thi cốt vô danh, quanh năm âm u bao phủ khiến người ớn lạnh không thôi.

Bách Khiếu Thanh từ năm mười tám ấy, vẫn chưa hề quay lại nơi này.

Khi đó trên lưng y còn mang tội danh phản quốc, nếu đến thắp nhang, sợ rằng dân chúng Thiên Triều căm phẫn tột độ biết được sẽ lén lút đào mộ, quấy nhiễu an nghỉ của mẫu thân.

Lần đi này… lại là không hẹn ngày về.

Nếu không đến nhìn người một lần, chỉ e kiếp này không còn cơ hội gặp lại nữa.

Y xuống ngựa, cầm xẻng, chầm chậm đi đến trước mộ phần của mẹ, muốn dọn sạch cỏ mộ, đắp thêm một chút đất, lại ngốc lăng tại chỗ.

Vốn tưởng rằng mười mấy năm không trở lại, mộ đắp sẽ bị thấp xuống, chôn vùi dưới đám cỏ dại um tùm.

Không nghĩ tới, nấm mộ không những không phẳng bằng, ngược lại còn được vun cao lên rất nhiều, so với những mộ hoang xung quanh còn cao hơn phân nửa.

Trước mộ phần, còn cắm một vài nén nhang cháy tàn và một đĩa hoa quả.

Bách Khiếu Thanh còn đang sững sờ, mắt liền thấy một bóng người lưng còng nhỏ gầy, cầm một cái rổ, chống gậy, từ xa đi tới.

Đó là một bà lão tóc trắng xóa, hai mắt đục mờ, quần áo cũ bạc.

Bà đến gần Bách Khiếu Thanh, bất ngờ thay, bà hé môi cười với y “Ngài đã tới rồi ư?”

“Bà biết ta là ai sao?” Bách Khiếu Thanh ngơ ngác.

“Biết, biết.” Bà một bên gật đầu, một bên run run ngồi xuống trước bia, lấy hoa quả cũ trong đĩa ra rồi thay vào trái mới, thu dọn tàn hương “Không có ai khác đến đây vì người này cả… Ngài là con trai của người trong mộ, có đúng không?”

Bách Khiếu Thanh im lặng, bà lại tự mình nói tiếp “Ngài phạm một chút chuyện, mấy năm nay phải lưu vong ở bên ngoài… Thế nên, một vị công công ở trong cung đã cho lão đây tám trăm lượng bạc, nhờ ta trông nom mộ phần này, mỗi ngày nhổ cỏ, đắp thêm đất, đặt trái cây, hương nến và những thứ linh tinh khác… Tính ra, đã sắp bạc đầu được năm năm mà bạc vẫn còn hơn phân nửa. Vị công công ấy nói, vô luận phải đợi bao lâu đi nữa, một ngày nào đó nhất định sẽ có người tới đây.”

Năm năm trước… là năm Thành Phục thứ mười một, Nguyên Vị phục quốc, trở về lại kinh thành.

Vị công công kia, không thể là ai khác…

Khóe mắt Bách Khiếu Thanh bỗng dưng ngấn lệ, một câu cũng nói không nên lời.

“Ấy, muội muội của ngài không tới sao?” Lão bà nhắc lại chuyện xong, nhìn quanh phía sau Bách Khiếu Thanh một chút, có điểm ngạc nhiên “Cho dù đã gả đi, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của mình, cũng nên tới thăm mới phải.”

Người lớn tuổi, so với bình thường nói đều nhiều hơn.

Không đợi Bách Khiếu Thanh đang trợn mắt há mồm trả lời, bà lại liên miên dài giọng “Vị công công kia nói, mộ phần này là của mẹ vợ hắn… Lão chỉ nghĩ, tuy rằng hắn đã trở thành hoạn quan, không thể cùng người khác sống với nhau, nhưng phần tình nghĩa này vẫn là hiếm thấy lắm, thật đáng tiếc làm sao…”

Lời lão bà nói, người ngoài cuộc nhìn vô chỉ như những lời lải nhải vô nghĩa, nhưng với người trong cuộc thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Bỗng nhiên nhớ tới năm mười sáu tuổi ấy, hắn từng ngoan độc uy hiếp mình, muốn mình cùng hắn trốn khỏi hoàng cung.

Nhớ tới hắn từng khẽ ôm hôn mình, nhẹ giọng thì thào —-

Khắp thiên cả, chỉ có mình ta hiểu rõ ngươi.

Hắn bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, thông đồng với Phụ vương mưu sát Nguyên Vị.

Hắn từ Lưu Vân Các buông mình nhảy xuống, để lại bức thư tiết lộ tất cả chân tướng sự việc, đồng thời rắp tâm hại người.

………

Giờ khắc này, y cuối cùng cũng hiểu được chân ý của hắn.

Bách Khiếu Thanh đứng trước hoang phần, nghẹn ngào bật khóc, lệ rơi đầy mặt.

Y nhận nén nhang từ tay lão bà, cắm trước mộ mẹ, sau khi lạy mấy lạy, đứng dậy đi đến trước mặt bà lão, lấy từ trong ngực ra hai thỏi vàng, đặt vào tay bà “Ta lúc này, lại sắp phải đi tha hương… Xin nhờ người tiếp tục coi sóc cho nương của ta.”

“Ngài yên tâm.” Bà lão nhận hai thỏi vàng, giắt vào thắt lưng “Nhà chúng ta ngụ ở dã thôn vùng ngoại thành, đều là những người đã nói thì sẽ giữ chữ tín. Tương lai nếu lão mất rồi, còn có con cháu lão sẽ tiếp tục chăm nom… Cho dù là mười năm hay hai mươi năm nữa, cũng nhất định sẽ thay ngài trông nơi này thật tốt.”

Bách Khiếu Thanh khấu đầu vài cái, lần thứ hai lên xe ngựa, rời khỏi nơi này, chạy sâu vào trong bãi tha ma.

Xe ngựa sau khi đi non nửa canh giờ, liền đến một mảnh đất hoang mọc đầy bụi gai.

Nói là đầu xuân, nhưng cây cỏ trên mặt đất cũng chưa hoàn toàn sinh sôi nảy nở. Thế mà giữa những bụi gai nâu còng queo đan chằng chịt vào nhau ở nơi này, lại bung nở những cánh hồng rực rỡ, như mây như lửa, xinh đẹp mà tràn trề sức sống, không biết loài cây ấy tên gì.

Còn có xương cốt trắng hếu rải rác ở giữa, rõ rành rành mà đập vào mắt.

Bách Khiếu Thanh xuống xe, gọi mã xa phu cầm sọt trúc, một bên cầm một trường thiết kiềm đi đến trước cỗ hài cốt, vươn trường thiết kiềm, kẹp từng đoạn cốt trắng nằm tán loạn từ trong đám cỏ nhặt ra, đặt vào trong sọt.

Trước khi rời đi, y đã trộm hỏi thăm chỗ quăng thi thể Nguyễn Oa.

Mục đích tới nơi này, một là viếng mộ mẫu thân của y, hai, chính là thay người nọ nhặt xác kiểm cốt.

Dẫu sao ở trên đời này, ngoại trừ Bách Khiếu Thanh, cũng chẳng còn ai sẽ làm chuyện này nữa.

Bách Khiếu Thanh cẩn thận tỉ mỉ, sau khi nhặt tất cả xương cốt xong, dùng vải bố phủ lên rồi ôm sọt trúc vào lòng, đứng dậy thấp giọng nói “Nguyễn Oa, chúng ta đi thôi…”

Giờ phút này, thật sự sẽ ra đi cùng ngươi.

Xung quanh một mảnh hoang vu, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh quất vào mặt. Giữa chốn xa xăm nào đó, Bách Khiếu Thanh tựa như nghe thấy tiếng người nọ cúi đầu cười, nhẹ nhàng văng vẳng bên tai.

**********

Sau khi tiễn Bách Khiếu Thanh, Nguyên Vị thần hồn phách lạc trở lại cung.

Phất lui tất cả cung nữ nội thị bên cạnh, hắn một mình rảo bước đến đại môn Ngâm Phương cung.

Mấy tháng trước, Ngâm Phương cung đã được tu chỉnh toàn bộ, thường xuyên có cung nữ đến quét tước nên bây giờ dù tịch liêu quạnh quẽ, nhưng lại loang loáng mơ hồ giống quá khứ, cũng phần nào gợi lại cảnh tượng ngày xưa.

Ngang qua Thiêm Hương Các, Nguyên Vị đi lên cầu đá hình vòm bắt qua con suối nhỏ đầy hoa.

Nước suối trong thấy được tận đáy, thấy cả những chú cá nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại.

Nguyên Vị nhớ trước đây, mình cùng Bách Khiếu Thanh hay ở nơi này cho cá vàng ăn. Kết quả, chính mình không cẩn thận mà cho cá ăn hơi nhiều, khiến mấy chục con cá lật bụng trắng nổi lên mặt nước, không khỏi bật cười.

Đi qua vài chiếc cầu đá hình vòm như thế, Nguyên Vị đã đến trước Tiễn Phong viện, đẩy cửa bước vào.

Chỉ thấy một tiểu thái giám phụ trách quét tước, ôm cán chổi, dựa vào tường viện ngủ gà ngủ gật.

Tiểu thái giám nghe tiếng cửa bị đẩy ra, hốt hoảng bừng tỉnh, nhìn thấy Nguyên Vị một thân y phục minh hoàng, lập tức luống ca luống cuống quỳ rạp xuống mặt đất “Nô tài cung nghênh vạn tuế!”

“Đứng lên đi.” Nguyên Vị phất tay, cũng chẳng nhìn hắn, chỉ nhấc chân bước vào trong viện.

Khó có được cơ hội một mình cùng hoàng đế một chỗ, tiểu thái giám nghĩ muốn lấy lòng, nhưng lại có chút sợ sệt, liền vòng tay, chậm rãi theo sát phía sau Nguyên Vị.

Tiễn Phong viện, là nơi cất chứa vô số kỉ niệm từ thuở ấu thơ của Nguyên Vị.

Thư phòng, phòng ngủ, diễn võ trường, hoa viên nhỏ… Mỗi một tấc đất, mỗi một món đồ, tựa hồ đều có thể nhắc lại một chuyện xưa.

Nguyên Vị đi vào từng địa phương đều ngưng lặng ngắm nhìn, cuối cùng đi đến trước ghế đá, chầm chậm ngồi xuống.

Trong nháy mắt, phảng phất như tất cả lại ùa về, chính mình cứ quấn lấy Bách Khiếu Thanh, ngay trước bàn thạch này, đấu dế, chơi cờ.

Còn cả gốc cây bên cạnh, trên tán có một tổ chim hoang mục nát, trước đây cũng có một tổ y như thế.

Mỗi sớm tinh mơ, Nguyên Vị đều nghe thấy tiếng chim líu ríu cãi cọ.

Mùa hè một năm kia, có một chú chim non còn lông tơ từ trong tổ rơi xuống. Bách Khiếu Thanh cõng Nguyên Vị đứng trên vai, đem chú chim thả lại vào tổ.

… Thuở ấy, chẳng thể nào trở lại.

Cũng giống như, cái tổ mục trước mắt này, sẽ không bao giờ được đón lũ chim trở về nữa…

Nguyên Vị bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực quặn đau, cổ họng tinh ngọt.

Hắn hé miệng, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, thân thể theo đó yếu ớt ngã xuống.

Tiểu thái giám bên cạnh hốt hoảng tay chân, vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn, thất thanh rống lớn “Hoàng thượng! Người đâu!! Mau tới đây!!!”

Thanh âm cao vút bén nhọn, ở giữa khoảnh sân trống không ngừng vang lên.

**********

Bách Khiếu Thanh trải qua hơn một tháng đi đường gian nan, cuối cùng cũng đi tới Tân Long trấn ở phía tây bắc.

Nơi này sản vật phong phú, người dân chất phác, khí hậu tương đối khô ráo, vô cùng thuận lợi cho cuộc sống sau này cùng với bệnh phong thấp dai dẳng của mình.

Tiếp theo, y mua một ngôi nhà gạch ngói đỏ nho nhỏ, sắp xếp bố trí mọi thứ xong, lấy tên giả là Hồng Diệc Phàm, ở lại nơi này an cư sinh sống.

Mã xa phu đã qua sáu mươi vốn là đại nội cao thủ bên cạnh Nguyên Vị, Bách Khiếu Thanh để ông làm lão gia nhân, gọi Hồng bá, cùng mình sống chung một mái nhà.

Cứ như vậy mà qua nửa tháng, chờ hết thảy đi vào ổn thỏa, Bách Khiếu Thanh lại nói Hồng bá làm một chuyến đến thôn Tá Giáp, đón A Lưu về, tôn bà làm nương, nguyện chăm sóc phụng dưỡng bà hết quãng đời còn lại.

A Lưu tính tình rộng lượng, lại là người từng trải việc đời, gặp Bách Khiếu Thanh bình an vô sự, vui mừng khôn xiết, cũng không hỏi lại quá khứ của Bách Khiếu Thanh, chỉ thanh thản mà tiếp nhận.

Di cốt của Nguyễn Oa được Bách Khiếu Thanh chôn ở hậu viện sau nhà, không lập bia, nhưng trước mộ là đủ các màu hoa, khi rảnh y tưới nước, cùng hắn trò chuyện.

Cuối xuân hạ về, hoa tươi nở rộ đầy vườn, phóng mắt nhìn ra, ngỡ như một hậu hoa viên nho nhỏ.

**********

Sáng sớm hôm nay, Bách Khiếu Thanh, Hồng bá và A Lưu ngồi quây quanh bàn cơm, cùng nhau ăn điểm tâm.

Bách Khiếu Thanh và Hồng bá đều mang giày vải mới. Hồng bá vừa ăn, thỉnh thoảng lại trộm nhìn A Lưu ở phía đối diện, trên khuôn mặt già nua phiếm lên chút hồng.

Sau khi ăn được một lát, Hồng bá cuối cùng cũng cố lấy dũng khí mở miệng “Làm phiền phu nhân lo lắng, giúp lão nô may đôi giày mới…”

“Ai ~, có gì mà tạ ơn.” A Lưu cầm đũa, miệng mau lưỡi mau “Mấy thứ này, vào lúc nhàn rỗi đến phát khóc thì thuận tay làm thôi. Còn nữa còn nữa, đừng gọi ta là phu nhân, cứ gọi ta A Lưu là được rồi, gọi như vậy ta không được tự nhiên.”

Hồng bá bị một chuỗi trách móc, hơi ngượng ngùng cúi đầu, mặt càng đỏ tợn.

Bách Khiếu Thanh mỉm cười buông bát, đứng lên, đằng hắng một tiếng “Hôm nay thời tiết khá tốt, ta đi ra trấn dạo một chút.”

Hồng bá vội vàng đứng dậy mở miệng “Vậy lão nô bồi ngài…”

“Không cần, không cần.” Bách Khiếu Thanh gạt tay, nhanh chóng ra cửa “Ta muốn giải sầu một lát thôi.”

Hồng bá có chút xấu hổ ngồi xuống lại.

Nhưng A Lưu lại nhịn không được, ‘xì’ một tiếng rồi bật cười.

**********

Ra khỏi cửa, Bách Khiếu Thanh men theo đường nhỏ rải đầy đá cuội, chậm rãi bước đi, định sẽ dạo vài vòng quanh trấn, đợi đến giờ cơm chiều rồi trở về.

Y mang theo một chút tiền. Ở Tân Long trấn, chỉ cần hai mươi đồng cũng đủ vào tiểu điếm ăn no một bữa.

Tiền còn lại, y sẽ đến trấn trên mua một ít trang sức và trâm cài tóc, lúc về trộm đưa cho Hồng bá, để ông tìm cơ hội tặng cho A Lưu.

Không biết tại sao, khi nghĩ đến những điều này, y lại có cảm giác buồn bã mất mát.

Ngay tại thời điểm ngang qua tiểu viện của nông hộ bên cạnh, Bách Khiếu Thanh nhìn đến nhà bọn họ treo một lá cờ trắng thật dài, trước cửa là một nông phụ đang giặt quần áo, bên tóc mai cài một bông hoa trắng nhỏ, lòng không khỏi cả kinh.

Nhà bên tổng cộng năm nhân khẩu, gồm một đôi vợ chồng, một mẹ già và hai tiểu hài tử, y quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.

Nhưng nghĩ kĩ lại, lão bà tuy già nhưng sức khỏe dồi dào, mỗi ngày còn tưới cây cuốc đất, hơn nữa cũng không thấy lo liệu tang sự gì, nông phụ cũng chỉ im lặng giặt quần áo, trên mặt không thấy nửa điểm bi thương.

Nếu vậy, không phải là người nhà bọn họ chết, mà chắc để tang họ hàng thân thích cho tròn chữ hiếu mà thôi.

Bách Khiếu Thanh nghĩ đến đây cũng an tâm lên. Y lướt thẳng qua, chắp hai tay ra sau lưng, tiếp tục theo đường nhỏ chậm rãi bước đi.

Trải qua non nửa canh giờ đã tới thị trấn, chỉ thấy nơi nào nơi đó vẫn như thường ngày, náo nhiệt ồn ào vô cùng.

Vào trà lâu uống trà, đến tiệm kim hoàn mua ít trang sức, lại ngang qua tiểu điếm mua ít đồ ăn nhẹ… Tiếng rao hàng cứ liên tục không ngớt.

Nhưng có điều, ngang qua bất kỳ tiểu điếm hay tửu lâu nào, ở trước mỗi quán và quầy hàng đều treo một lá cờ trắng thật dài.

Người trên đường, nếu là nữ nhân thì cài một bông hoa trắng nho nhỏ, là nam nhân thì trên cánh tay quấn một vòng khăn trắng.

Tim Bách Khiếu Thanh nhất thời đập thình thịch, nỗi sợ hãi tột độ từ đáy lòng chậm rãi dâng lên.

Y vọt nhanh đến trước mặt người bán hồ lạt thang[1] ở gần đó, run giọng hỏi “Xin lỗi, cho hỏi trên đường hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!”

“À, chắc ngài mới xuất môn cho nên không biết đó thôi. Sáng hôm nay truyền đến tin đương kim hoàng thượng băng hà.” Hắn lấy ra một cái khăn tang, trải lên băng ghế, nhiệt tình mà trả lời “Phía đông nam đầu Tân Long trấn có người của quan phủ đứng đó, tặng miễn phí cờ và khăn trắng, ngài cũng đi lĩnh đi. Hết ngày hôm nay phải tự bỏ tiền ra làm đấy.”

Bách Khiếu Thanh gật gật đầu, xoay người, thần hồn phách lạc đi vào trà lâu.

Y chỉ cảm thấy ngực đau như thắt lại, nước mắt bỗng dưng ứa ra, màng tai ong ong kêu, vội vàng tìm chỗ ngồi.

Đương kim thánh thượng băng hà… Không! Tuyệt đối không có khả năng!

Nguyên Vị còn chưa đến hai mươi sáu tuổi, còn trẻ như vậy, lại thân cường thể kiện…

Hai chân y nhũn ra, lảo đảo bước lên trà lâu. Tiểu nhị thấy sắc mặt y không tốt, vội vàng dìu y đến ngồi dựa vào cửa sổ, lại vì y mà pha một ấm trà đặc.

Y cho tiểu nhị hai đồng, nói tiếng cảm tạ, rồi chống khuỷu tay lên bàn, quay mặt ra nhìn cửa sổ.

Trước mắt là cờ trắng tung bay khắp thành trấn. Phảng phất nhớ lại — cánh tay trắng muốt của những vũ nương dị quốc trong buổi đại yến ở đại điện hoàng cung năm ấy.

Lần ám sát kia, còn không thể đoạt được tính mạng Nguyên Vị.

Mà nay những lá cờ trắng này, lại triệu đế vương trẻ tuổi đi mất, như tinh vẫn lạc.

Bách Khiếu Thanh đưa hai tay che mắt, lặng lẽ khóc nức nở.

Y lại, mất đi một người tối trọng yếu như sinh mệnh của mình.

Là đứa nhỏ mà chính mình phải đánh đổi mọi thứ để bảo vệ nó, giúp nó thành toàn tất thảy.

………

“Ai ~, đói bụng quá.”

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Bách Khiếu Thanh sợ hãi ngẩng đầu.

Trong đôi mắt đẫm lệ mịt mờ, y thấy được khuôn mặt mỉm cười của Nguyên Vị.

“Tiểu nhị, lấy một ấm trà thượng hạng, bưng vài món điểm tâm thật ngon lại đây.” Nguyên Vị mở ấm trà trên bàn, nhìn nước trà đậm bên trong, ngửi ngửi còn thấy mùi tanh, nhíu mày, vén vạt áo, ngồi xuống đối diện Bách Khiếu Thanh.

“Tiềm Chi, ngươi bình thường vẫn uống loại trà này sao?”

Bách Khiếu Thanh lau khóe mắt vẫn còn lã chã, giống như đang ở trong mơ, không biết phải nói điều gì, chỉ biết gật gật đầu với Nguyên Vị.

“Kỳ thật, trẫm… ta vẫn đi theo sau ngươi.” Nguyên Vị vươn tay, hạ mi mắt, cầm góc áo của y giay nhẹ, thấp giọng nói “Vốn dĩ chỉ muốn nhìn ngươi, đợi sau này mới gặp lại… Nhưng, nhìn thấy bộ dáng ngươi như vậy, thật sự nhịn không được…”

**********

Mới nói được đến đây, liền thấy lối vào xuất hiện hai người, nhìn cách ăn mặc có lẽ là hành thương.

Phụ cận Tân Long trấn có một mỏ ngọc, hai người này có lẽ là thương nhân trấn trên đến mua ngọc, dựa vào thu mua và bán lại kiếm lời mà sống.

Trấn này không lớn, tới tới lui lui cũng chỉ chừng đó người, cho nên gần như ai nấy đều nhận ra nhau.

Hai ngọc thạch thương cũng quen biết kha khá, thấy Nguyên Vị lạ mặt, phong cách lại khác với dân bản địa, bụng liền biết hắn từ nơi khác tới, lại thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, bỗng nảy ý định bắt chuyện, đi đến trước mặt Nguyên Vị, ôm quyền “Diệc Phàm huynh, vị này chính là?”

“À, tại hạ tên là Hồng Duy, từ kinh thành tìm đến gia huynh.” Nguyên Vị đứng dậy chắp tay giành đáp lại.

“Nhị vị nhìn không giống nhau lắm.” Một trong hai ngọc thạch thương cười nói.

“Đúng vậy, ta lớn lên giống mẹ hơn.” Nguyên Vị lái câu chuyện.

“Vị này từ kinh thành đến, vậy ắt hẳn biết rõ đại sự hoàng thượng băng hà.” Hai ngọc thạch thương đơn giản đẩy một băng ghế, ngồi xuống bên cạnh Bách Khiếu Thanh và Nguyên Vị “Đương kim thánh thượng tuổi còn trẻ, không biết sao bỗng nhiên lại chết?”

“Chuyện này à, nhà cậu ta có người làm trong cung, cho nên so với người khác cũng tinh tường hơn đôi chút.”

Nguyên Vị vừa thốt ra những lời này, đám người trong quán liền lập tức xúm lại quanh băng ghế, tranh nhau ngồi vây lấy Nguyên Vị, nhao nhao hỏi han.

Đến trà lâu vốn là nơi để giết thời gian, hàn huyên vài ba chuyện phiếm trong trấn, giờ một đám người rảnh rỗi đang chuẩn bị được hóng tin tức nóng hổi nhất thiên hạ, nào có thể không náo nhiệt cho được?

“Mọi người đều biết Bách Khiếu Thanh chứ?” Nguyên Vị bưng chén trà Long Tĩnh mà tiểu nhị vừa mang tới, rót cho mình một chén, ngữ điệu bình thản không nhanh không chậm.

Bách Khiếu Thanh nghe thấy hắn nhắc đến tên mình, bỗng nhiên giật mình.

“Biết!” Trong đám người lập tức có người trả lời “Đó là tên phản quốc tặc chặt đầu đế hậu, đầu xuân năm nay bất ngờ chết trong hậu cung!”

“Nói vậy, hẳn mọi người cũng nghe ở trong cung, giữa Bách Khiếu Thanh và hoàng thượng có một ít đồn đại phải không?” Nguyên Vị cười, thổi thổi nước trà, nhấp một ngụm nhỏ.

Bách Khiếu Thanh cảm thấy lòng bàn tay dần toát ra tầng mồ hôi lạnh, cũng cúi đầu uống một ngụm trà.

Nguyên Vị… đến tột cùng là muốn làm gì thế?!

“Biết biết!” Lại có người hưng phấn mà nhảy lên hô to “Nghe nói tên tặc tử kia trời sinh hãn cốt, là cửu đầu giao chuyển thế, tất sẽ mang lại kiếp nạn và rắc rối cho thiên hạ, được trời phái xuống gây họa sát, thế nên hoàng thượng đã đóng long hình phong ấn cho hắn, nhốt trong cung, xung quanh chỗ giam nhốt dán đầy bùa chú, thường nhân không được phép tiến lại gần.”

Bách Khiếu Thanh nghe đến đó, nhịn không được phun cái phụt.

Hãn cốt? Cửu đầu giao? Bùa chú phong ấn? Cũng không biết là ai nghĩ ra mấy cái này nữa.

May thay, mọi người đều đặt lực chú ý  lên người Nguyên Vị, không ai để ý đến thất thố của y.

“Cũng không hẳn, không hẳn.” Ngón tay thuôn dài như ngọc của Nguyên Vị nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn trà, thanh âm không nhanh cũng chẳng vội “Theo ta được biết, thánh thượng sở dĩ không giết hắn là bởi vì luyến mộ hắn thật sâu. Đoạn ngày trong cung kia, hắn luôn bên người thánh thượng, ngày làm bạn không rời, đêm chuyên sủng thị tẩm. Mà thánh thượng băng hà cũng là bởi vì sau khi Bách Khiếu Thanh chết đột ngột, lòng đau như cắt, bệnh cũ tái phát, rồi theo đó quy tiên.”

Mọi người đều ồ lên, Nguyên Vị lại nói tiếp “Đây cũng không phải tại hạ đặt điều vô căn cứ, gây sự chú ý. Trước khi hoàng thượng băng hà, chính người đã đích thân ban bố chiếu chỉ bộc lại tội trạng của mình, một trong số đó chính là điều này. Ở kinh thành, bố cáo đã được dán khắp nơi. Qua một thời gian nữa cũng sẽ đến Tân Long trấn thôi.”

Bách Khiếu Thanh nhìn sườn mặt mỉm cười của Nguyên Vị, càng thêm hỗn loạn khiếp sợ.

Giữa hương trà thơm ngát, đám người sau khi im lặng một lúc thật lâu, bỗng một thanh sam nho tử lúng ta lúng túng mở miệng “Quốc không thể một ngày vô quân… Thánh thượng còn trẻ đã băng hà, con nối dõi lại còn nhỏ, không biết phải nên như thế nào?”

“À, hoàng thượng trước khi lâm chung đã truyền ngôi cho An Bình vương.” Nguyên Vị nhìn Bách Khiếu Thanh, bên môi là ý cười yếu ớt “Hơn nữa còn lập di chiếu, nói rằng con cháu sau này của người vĩnh viễn không được xưng đế… An Bình vương có tài trị vì cai quản, trước nay lại chín chắn hiền đức như tên của mình, người thống trị thiên hạ, mọi người cũng có thể an cư lạc nghiệp…”

Bách Khiếu Thanh nghe đến đó, rốt cuộc không thể tiếp tục nghe được nữa, bi phẫn cùng chua xót tột cùng, cắn răng đứng lên, lách khỏi đám người, đi xuống trà lâu.

Nguyên Vị thấy thế, cũng vội vàng nói thêm vài ba câu với mọi người, bảo rằng còn có việc riêng, tạm thời cáo từ, nối gót đi theo phía sau Bách Khiếu Thanh.

Khi Bách Khiếu Thanh xuống lầu, vì còn quá mức kích động, chợt vấp chân ngã một cái.

Nguyên Vị nhanh chân tiến lên, vươn tay đỡ lấy y “Tiềm Chi!”

“Buông ra!” Bách Khiếu Thanh dùng sức đẩy hắn, trong mắt là một tầng hơi nước mê mông, cố gạt đi bước về phía trước.

Nguyên Vị than nhẹ một tiếng, buông tay, lần thứ hai bám sát theo y.

Băng qua phố phường đông đúc thật dài, đến khi ra đến ngoại thành thưa thớt ít người hơn, Bách Khiếu Thanh mới dừng bước, xoay người lại, đối mặt với Nguyên Vị, giọng run nhè nhẹ “Vì sao… lại phải làm như vậy?”

“Tiềm Chi, ta muốn cùng ngươi một chỗ.” Nguyên Vị thùy hạ mi mắt “Vô luận như thế nào, cũng…”

“Hỗn trướng!” Bách Khiếu Thanh vọt tới trước mặt hắn, túm lấy cổ áo của hắn, nước mắt phút chốc lăn dài trên má “Chỉ vì loại tùy hứng này mà buông hết thảy ư?! Một khi đã như vậy, mọi thứ mà nương nương đã làm vì ngươi, rốt cuộc là để làm cái gì?!”

… Mười mấy năm qua y chịu khổ, nhận hết bêu danh ô nhục… là để làm cái gì?

———————–

[1] Hồ lạt thang: Là món đặc sản vùng Thiểm Tây và Hà Nam, Trung Quốc. Món này thường được ăn như món điểm tâm, gần giống súp, nhiều dinh dưỡng, ít dầu mỡ, chua ngọt hài hòa, ăn kèm với bánh quẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui