Phản Tướng

“Chủ nhân.” Thị đồng khuôn mặt nho nhỏ thanh tú, vừa trắng nộn vừa non mềm, giống như trứng gà bóc, âm điệu lanh lảnh bất nam bất nữ “Theo phân phó của người, đã tắm rửa cho hắn sạch sẽ, thái y cũng đã đến chẩn qua.”

“Nga… Đưa trẫm đi nhìn một chút.” Nam nhân trầm ngâm chốc lát, rồi đứng dậy rời khỏi chiếc ghế gỗ  bọc hỏa hồ*.

(*) Lông cáo đỏ

Thị đồng vội vàng tiến  lên nâng hắn, cúi người làm động tác dẫn đường.

Hai người đi ra khỏi phòng, đi qua một hành lang khúc khuỷu, mới dừng lại trước một cánh cửa gỗ nằm ở cuối đường, thị đồng đứng ngoài cửa hướng thiếu niên cung kính “Chủ nhân, chính là nơi này.”

“Ngươi ở bên ngoài đợi.” Nam nhân phân phó một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Đó là một gian phòng kiểu mẫu bình thường, màn che bằng tơ buông rũ xuống, một bộ bàn ghế, một chiếc gương đồng lớn, một chậu rửa mặt, trên tường còn treo thêm một trường kiếm bằng đồng.

Cũng không hẳn là xa hoa, nhưng mỗi vật dụng đều tinh xảo vô cùng.

Bách Khiếu Thanh nằm trên giường, thái y chòm râu hoa râm ngồi ở đầu giường, đắp cho y một cái chăn mỏng. Thái y thấy nam nhân đi vào, liền vội vàng khom mình hành lễ.

“Như thế nào?” Nam nhân nhìn lướt qua Bách Khiếu Thanh đang nằm trên giường, ngắn gọn hỏi.

“Bản thân hắn từng bị trọng thương, nhưng lang trung thôn Tá Giáp xử lý cũng không tệ lắm, xương cốt đều được nối lại, vị trí cũng rất tốt, đã bắt đầu chậm rãi lành lại, vết thương trên người cũng không có gì lo ngại.” Thái y cung kính trả lời “Nhưng gân mạch tay chân hắn đều bị cắt đứt, hơn nữa có đôi chỗ đã muốn co rút lại, muốn đứng lên cần phải có thời gian.”

Bách Khiếu Thanh quay đầu đi, không nhìn tới nam nhân cùng thái y, đối bọn họ như ngoảnh mặt làm ngơ.

“….. Lang trung thôn dã thì biết gì? Chắc chắn là chưa thể nối lại xương cốt thật tốt cho Bách đại nhân rồi.” Nam nhân đối với thái độ của Bách Khiếu Thanh nổi cơn tức giận, nghe thái y nói xong, liền nheo đôi mắt như hàn tinh lại “Ta thấy… Vẫn nên đem xương cốt của hắn đánh gãy rồinối lại một lần nữa, nhớ rõ, phải dùng thượng dược. Còn gân mạch tay chân, đứt cũng đã đứt rồi, không cần quan tâm, ta thấy như vậy tốt lắm.”

“Đây…” Trên trán thái y phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn không phải không biết, nam tử nằm trên giường là tội nhân Thiên Triều. Nhưng lang y như từ mẫu, loại sự tình này quả thực quá mức tàn nhẫn.

“Lữ Ái, gọi thị vệ lại đây.” Thanh  niên mỉm cười, hướng ra ngoài phân phó một tiếng, lại nhìn đến thái y trước mặt “Chuyện này không khó dễ ngươi, để cho bọn thị vệ làm.”

**********

Rất nhanh, một vài thị vệ vai hùm lưng gấu liền tiến vào trong phòng, đem Bách Khiếu Thanh từ trên giường vựng dậy, kéo tới trước mặt nam nhân.

“Bắt đầu đi, ta xem thử như thế nào.” Bên cạnh có một người nhanh nhẹn kéo ghế ra cho nam nhân, nam nhân ung dung ngồi xuống đối diện  Bách Khiếu Thanh nhìn.

Bách Khiếu Thanh tay phải bị bản gỗ nẹp lấy, băng gạc băng trên hai bàn tay rất nhanh bị gỡ ra, tên thị vệ đứng bên phải kéo dọc thanh nẹp, không thương tiếc hung hăng giật tung cả đống băng.

Toàn bộ đám người trong phòng đều nghe được tiếng xương cốt gãy giòn rụm.

Bách Khiếu Thanh kêu một tiếng đầy đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy Tuyên Thành, một giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

“Hừ, như vậy đã không chịu nổi?” Nam nhân nhìn y cười cười, sắc mặt lại âm trầm nhìn lên tên thị vệ đang giữ chặt y “Tiếp tục cho trẫm!”

Khi tay trái bị bẻ gãy, Bách Khiếu Thanh rốt cuộc không chịu nổi đau đớn liền ngất đi.

Nam nhân không chút lo lắng đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc nho nhỏ bằng vàng, trên mặt còn nạm phỉ thúy xanh biếc, mở ra một chút, đưa đến bên mũi Bách Khiếu Thanh lắc lắc mấy cái.

Thuốc kia mùi hương thật nồng, cực kỳ kích thích, xộc thẳng lên não. Bách Khiếu Thanh dưới sự kích thích như vậy, lần thứ hai từ từ tỉnh dậy.

Tiếp theo, hai đùi của y cũng bị bọn thị vệ dùng cán đao đập gãy. Y ngất đi vài lần, nhưng rồi lại bị nam nhân bấy nhiêu lần dùng mọi loại phương pháp khiến y phải tỉnh lại.

Cuối cùng, sau khi tháo toàn bộ băng gạc trên ngực Bách Khiếu Thanh, bọn thị vệ có chút do dự “Xương sườn…Cũng phải đánh gãy thêm một lần nữa ạ?”

Bách Khiếu Thanh lúc này như vừa được vớt ra từ trong nước, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, mái tóc đen dài rối tung, bết dính lại với nhau, phủ xuống trán cùng gò má.

“Tất nhiên.” Nam nhân không kiên nhẫn mà phất tay, lại nói thêm “Bất quá, nếu làm hắn chết, ngươi lấy mạng mình ra mà đền.”

“Vâng, thần sẽ chú ý.” Thị vệ hướng nam nhân ôm quyền, rồi mới rút vỏ đao ra, dùng sức đập vào ngực Bách Khiếu Thanh.

Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, Bách Khiếu Thanh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt u ám vô thần chậm rãi khép lại, thân thể theo đó xụi lơ ngã xuống.

“Hừ, lại hôn mê sao?” Nam nhân tiến lên, vươn bàn tay ngọc ngà không chút tì vết, túm lấy mớ tóc rối tung của Bách Khiếu Thanh, nâng đầu y dậy “Thật vô dụng.”

Bách Khiếu Thanh hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hốc hác trắng bệch như giấy Tuyên Thành, càng làm nổi bật thêm hàng mi đen dài. Đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, có cả vài tia máu đỏ kinh người.

Nam nhân chăm chăm nhìn y, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên môi, ánh mắt dần dần tràn đầy si mê, ôn nhu, thấp giọng “Chỉ khi ngươi như vậy, trẫm mới…”

Nói tới đây, nam nhân bỗng giật mình hoảng loạn, giống như không cẩn thận mà chạm phải độc xà, sợ hãi buông y ra, thối lui từng bước.

Một lát sau, đợi cho tâm tình bình tĩnh lại, nam nhân xoay người hướng thái y phân phó “Bây giờ, ngươi có thể nối xương cốt lại cho hắn rồi, làm cho tốt vào.”

Thanh âm lại có chút khàn khàn ảm đạm.

Thái y lau lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người, cung tiễn nam nhân rời đi.

**********

Đợi đến khi thái y nối lại hảo toàn bộ xương cốt cho Bách Khiếu Thanh, trời đã chuyển đến hoàng hôn. Bách Khiếu Thanh bởi vì thể lực suy kiệt quá độ, hôn mê tuyệt không tỉnh lại, nhưng như vậy phần nào lại giúp y ít chịu khổ sở hơn.

Y đã ngoài ba mươi, xương cốt rất khó tái tạo lành lặn. Thái y muốn giúp y khôi phục mau hơn, nên treo hai chân y lên cao, hai tay cố định trước ngực, tránh cho y trong lúc dưỡng thương giãy đạp lung tung.

Xong xuôi, thái y phân phó hạ nhân trông chừng y, hoàn thành sứ mệnh, liền ôm hòm thuốc rời khỏi phòng.

Lúc này, trong phòng một mảnh tĩnh lặng, ánh mặt trời đỏ hồng từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt đang chìm trong hôn mê của Bách Khiếu Thanh.

Cửa bị đẩy ra, lại được đóng lại.

Nam nhân chậm rãi đi đến bên cạnh y, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.

“Có phải rất đau hay không? Nơi này, nơi này…..” Nam nhân vươn tay, từ trái sang phải nhẹ nhàng mơn trớn đôi chân, cánh tay, cuối cùng dừng trước ngực Bách Khiếu Thanh, ngữ điệu ôn nhu “Cả nơi này nữa.”

“Nhưng, đây là những thứ ngươi phải nhận lấy.” Cơ hồ trong tích tắc, ngữ điệu nam nhân lại trở nên oán ghét “Ngươi phản bội cả Thiên Triều, phản bội trẫm… Thời điểm đó, trẫm so với ngươi còn đau đớn gấp ngàn vạn lần! Ngươi có biết hay không! Có biết hay không!!!”

“Không được ngủ! Ngươi tỉnh lại cho trẫm, nghe trẫm nói!!”

Nam nhân khản giọng gầm lên, một phen níu chặt áo Bách Khiếu Thanh, dùng sức tát vào mặt y hơn chục cái thật mạnh.

Bách Khiếu Thanh hai gò má rất nhanh sưng phù lên. Nhưng là, nối xương đau đớn nhường vậy y còn không tỉnh lại, huống chi là mấy cái tát này?

“Hừ hừ… Vẫn bất tỉnh a? Được, trẫm đều có biện pháp đối phó ngươi!”

Nam nhân gỡ thanh trường kiếm trên tường xuống, ngồi đối diện Bách Khiếu Thanh, thô bạo đem tiết khố của y cởi bỏ, tách hai chân y sang hai bên, giang ra thật rộng.

Tiếp theo cầm lấy vỏ trường kiếm được làm bằng da cá mập, đưa đến ngay hậu đình của Bách Khiếu Thanh, bất ngờ chọc thẳng vào.

Chỉ nghe toạc một tiếng, máu tươi nhất thời không ngừng men theo vỏ kiếm tuôn ra.

Khóe môi nam nhân hiện lên ý cười tàn nhẫn, cầm chắc vỏ kiếm trong tay, tiếp tục ở trong cơ thể Bách Khiếu Thanh trừu sáp ngoáy động.

Không thể chịu được đau đớn nhường đó, Bách Khiếu Thanh bỗng hét một tiếng thảm thiết đầy thống khổ, rồi từ cơn mê tỉnh dậy, dần dần mở hai con mắt vô thần u ám ra.

“Như thế nào? Cảm giác tốt chứ?” Nam nhân thấy y tỉnh, thuận tay rút vỏ kiếm dính đầy máu tươi ra, ném xuống đất.

“Thỉnh… Thỉnh bệ hạ…. Ban cho thần cái chết…”

Bách Khiếu Thanh đôi mắt mở to, đôi môi trắng bệch mấp máy, thanh âm yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ lại có thể rõ ràng rơi vào tai nam nhân.

“Thần? Ngươi còn biết chính mình là thần?! Chặt thủ cấp của hoàng đế cùng vương hậu của quốc gia mình, rồi dẫn binh tiêu diệt binh sĩ đất nước… Ngươi còn dám tự xưng mình là thần?!”

Cánh môi mỏng của nam nhân khẽ nhếch lên, tàn nhẫn cười. Hắn cởi bỏ thắt lưng, mạnh mẽ áp lên thân thể gầy yếu không một chút khả năng phản kháng kia.

Đã có máu tươi bôi trơn, nam nhân không hề gặp trở ngại, hung hăng tiến công. Tiếng va chạm đầy dâm mĩ bắt đầu vang lên trong phòng.

“Gọi ta, mau gọi ta…….” Hắn hai tay bấu lấy Bách Khiếu Thanh, thanh âm cùng hơi thở dồn dập hòa vào nhau.

“Bệ, bệ hạ…..” Bách Khiếu Thanh thần trí  mơ hồ, theo bản năng đáp lại mệnh lệnh của hắn.

“Không…. Gọi ta Tiểu Vị!!”

“……Tiểu Vị.”

….

Cuộc giao hoan vẫn tiếp tục đến chạng vạng, hắn sau khi phóng thích ba lượt trong cơ thể Bách Khiếu Thanh mới dừng lại.

Xong xuôi, hắn xoay người bước đi, chán ghét bỏ lại Bách Khiếu Thanh một thân đầy tinh dịch tanh tưởi lại nội phòng.

Dù sao cũng sẽ có người đến dọn dẹp sạch sẽ.

Ánh chiều tà đỏ máu, nhẹ nhàng chiếu vào gian phòng, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Bách Khiếu Thanh chiếu lên một tầng đỏ nhạt.

Ánh mắt Bách Khiếu Thanh tối tăm vô thần, như một xác chết cứng ngắc nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.

Lúc này, thuyền lớn đi ngang qua Kim Lãng, lướt qua một dải đất đầy hoa nở rộ, gió xuân phơi phới thổi qua, cuốn theo những cánh hoa đã sớm tàn tạ rơi xuống, bay tán loạn như mưa.

Từ ngoài cửa sổ, vài cánh hoa trắng vụn vặt nhẹ nhàng nương theo gió, vừa vặn đáp xuống bên người Bách Khiếu Thanh.

Hàng lông mi khẽ run rẩy, nhận lầm chúng thành những bông tuyết đang rơi xuống.

Cánh hoa càng không ngừng từ cửa sổ bay vào, bay phủ đầy cả người y.

Y thất thần nhìn những cánh hoa trắng đang bay tán loạn đầy trời, rồi lại mông mông lung lung, tựa hồ thấy được cả kinh thành Thiên Triều đứng sừng sững trong trận đại tuyết hai mươi bốn năm về trước.

Trở về với thuở xa xưa.

**********

Đại niên ba mươi, chạng vạng, tuyết rơi lớn bay lả tả khắp vương thành Thiên Triều.

Lúc này, có lẽ tất cả mọi người đều ở trong nhà, cùng vây quanh bên bếp lò ấm áp, một nhà đoàn tụ. Mọi ngã đường quanh vương thành đều không một bóng người qua lại, xung quanh tuyết đóng thật dày, dưới nhiều mái hiên còn có cả những mảng băng lớn đọng lại, khiến cho cảnh vật càng thêm tịch liêu quạnh quẽ.

Bách Khiếu Thanh tám tuổi đầu đội mũ rơm, hai bàn tay nhỏ bé bị trời lạnh khiến cho đỏ bừng, cố ủ vào trong tay áo rách mướp, cúi thấp đầu, cô độc quỳ trên nền tuyết lạnh.

Bên cạnh người là một chiếc chiếu tơi cuộn lại, bọc theo thi thể mẫu thân ở phía trong. Chiếu không đủ dài, lộ ra đôi chân trần gầy mòn, lạnh lẽo, xám xanh bốc mùi tử khí.

Nam hài chật vật quỳ trên nền tuyết, cố gắng nhích một miếng rơm để gối lên. Nhưng tuyết tan thành nước lách vào những khe hở dưới thảm rơm, thấm vào đầu gối càng thêm lạnh buốt, cũng đồng dạng đau đớn không kém.

Nó còn nhớ, mình luôn cùng mẫu thân chạy khắp ngược xuôi, xin cơm sinh sống qua ngày. Sau lưng hai người, lúc nào cũng có một đám trẻ chạy theo dùng đá vụn ném vào bọn họ, quát tháo hô to “Con mẹ điên”, “Thằng nhãi điên”.

Mẫu thân nói muốn dẫn y đến kinh thành, nói nơi đó chính là phồn hoa đô hội, tri pháp thủ lễ*, tới được đó rồi, sẽ không phải lo chỗ ăn chỗ ở, cũng không có ai đám truy đánh bọn họ nữa.

(*) Có vương pháp, phải tuân thủ theo quy định được đặt ra.

Mỗi khi mẫu thân nói đến điều này, đôi mắt trên gương mặt gầy gò sẽ lấp lánh tỏa sáng, đong đầy khát khao hi vọng.

Nhưng mà sau khi tới được kinh thành, mẫu thân lại chết. Cũng không có gì khó hiểu cả, nàng luôn ốm đau bệnh tật, lại không có tiền mời đại phu bốc thuốc.

Rồi Bách Khiếu Thanh đi lân la khắp nọi, dập đầu mẻ trán mới xin được một chiếc chiếu rách bọc lấy thân thể của nương.

Kỳ thực, nương mất đi như vậy cũng tốt.

Bởi vì như thế nàng sẽ vĩnh viễn không biết được kinh thành – nơi mà nàng hằng ao ước – so với những địa phương khác đều không khác gì nhau. Đều là ăn không đủ no, cũng không có chỗ ngủ, còn có những đứa nhỏ khác đuổi đánh, thậm chí là thả cả chó dữ ra truy cắn.

Bách Khiếu Thanh quỳ gối tại chỗ này bán mình táng mẫu đã là ngày thứ năm, nhưng không hề có người tới hỏi han.

Nếu cứ như vậy, không chỉ có mẫu thân không thể xuống hoàng tuyền, mà ngay cả y cũng sẽ chết đói tại cửa ải khi cuối năm này.

Y cúi đầu xuống, bông tuyết trắng xóa rơi xuống đọng trên người. Hàn khí dần dần thấm vào tận xương, toàn thân bắt đầu cứng ngắc tê dại.

Sắc trời lại tối đi thêm một chút, phía cuối con phố dài trắng xóa, bỗng xuất hiện ánh đèn nho nhỏ.

Cầm đèn chính là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, hắn đội mũ có tai bằng da, toàn thân bao trong chiếc áo bông xám khá mới, trên cổ áo còn viền lông sóc xù lên, toàn thân cao thấp, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Phía sau thiếu niên là một lão nhân tầm hơn sáu mươi. Lão nhân đó mặc áo dài phủ lông cừu, ngón tay đeo vài chiếc nhẫn thúy ngọc, một bộ quý phái vô cùng, nét mặt già nua trắng bạch như chưa từng tiếp xúc qua mặt trời, trên cằm còn thưa thớt một chút râu.

“Lâm công công, đêm ba mươi đại hàn như vậy còn phải thay quan trên đi công vụ, trở về thế nào cũng phải uống chung rượu ấm mới được.” Bởi vì trời rất lạnh, thiếu niên vừa nói xong, bạch khí liền theo miệng phả ra nồng đậm.

“Quế Nhân, thay quan trên làm việc là bổn phận, cũng chính là vinh quang. Đừng nói đêm ba mươi tiết trời lạnh lẽo, cho dù lên núi đao hạ biển lửa, chúng ta cũng phải tuân theo a.” Lão nhân nói chuyện không nhanh không chậm, âm điệu mang một chút lanh lảnh “Sau này đừng  nói như vậy… Bất quá, rượu vẫn là có thể uống.”

“Vâng, vâng, Lâm công công nói chí phải.” Quế Nhân vội vàng gật đầu.

Hai người đạp trên nền tuyết trứ đọng, một đường đi tới. Khi đi ngang qua chỗ Bách Khiếu Thanh đang quỳ, căn bản không chú ý đến y một thân quần áo rách nát, đầu tóc rối bù.

Bách Khiếu Thanh nhìn thấy có người đi qua, vội vàng nắm chặt tay, cố gắng lê thân thể cứng ngắc của mình về phía trước, té trước mặt bọn họ, không phân tốt xấu ôm lấy chân Quế Nhân, khản tiếng van xin “Mẫu thân ta vì bệnh đã chết, không có cách nào an táng.Ngươi mua ta, giúp nương a được chôn cất yên ổn! Làm ơn mua ta, ta cái gì cũng đều có thể làm được.”

Quế Nhân chán ghét nhíu nhíu mày, vừa định một cước đạp y ra, lại nghe thấy Lâm công công chậm rì rì mở miệng “Ngươi… Phải mua hết bao nhiêu tiền?”

“…Chỉ cần đủ bạc để mua cho nương ta một chiếc quan tài là được rồi.” Bách Khiếu Thanh vội vàng trả lời.

“Thật sự muốn ngươi làm cái gì cũng được? Vậy thái giám cũng có thể chứ?” Lâm công công nheo mắt lại.

“Thái giám là gì?” Bách Khiếu Thanh có điểm sững sờ.

“Thái giám… So với người bình thường cũng không khác gì mấy, chỉ là phải chịu đau một tí, rồi trên người mất đi chút thịt mà thôi. Tuy nhiên chỉ cần nói năng thông minh, lanh lợi một chút, ngươi sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp.” Lâm công công cười cười trả lời.

Bách Khiếu Thanh nghĩ nghĩ, rồi thẳng thắn “Ta nguyện ý, ta nguyện ý làm thái giám!”

Dù sao từ nhỏ đến lớn, y đã quen bị người ta khinh rẻ. Bị mất một ít thịt trên người, so với để nương nương phải phơi thây nơi hoang vắng lạnh lẽo này, chính mình cũng bị tuyết lạnh làm cho chết đói chết rét vẫn là tốt hơn nhiều lắm.

“Quế Nhân, ngươi không phải muốn có một kiện y phục mùa đông mới đó ư? Còn không mau mang nương nương hắn đi an táng, rồi đem về cung, ắt sẽ có tiền từ trên trời rơi xuống cho ngươi.” Lâm công công hướng Bách Khiếu Thanh hất hất.

Quế Nhân suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ.

Trong cung, tiến cử một thái giám, sẽ cấp cho người đó ba mươi lượng bạc. Mà quan tài chỉ một lượng, nhiều nhất cũng chỉ ba lượng. Đem đứa nhỏ ăn xin này vào trong cung, nghĩa là sẽ kiếm được hai mươi bảy lượng bạc.

Đương nhiên, nếu không phải do đại thái giám có thế lực như Lâm công công bảo hộ, đưa người tiến cung cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Tạ ơn công công!” Quế Nhân vui mừng nhếch môi cười, cũng không ngại bẩn nữa, đem Bách Khiếu Thanh từ mặt đất nâng dậy.

Tiểu thái giám giống như hắn, mỗi tháng cũng chỉ lĩnh có một, hai đồng bạc. Hai mươi bảy lượng bạc này, đối với hắn mà nói, quả thực là món tiền hời không nhỏ chút nào.

“Cho nên mới nói, bất kể việc gì đều cần phải lưu tâm. Mọi chuyện lại phải cẩn thận, tỉ mỉ, lại có người giúp đỡ, tất sẽ có lợi cho ngươi.” Lâm công công vuốt vuốt mấy cọng râu thưa thớt, hướng Quế Nhân cười bí hiểm.

Tuyết rơi trên bầu trời trắng xóa như lông ngỗng, nhẹ nhàng bay bay rồi đáp xuống.

Bách Khiếu Thanh đứng ở bên cạnh, một bên run rẩy, một bên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn cáu bẩn, ngây ngốc nghe bọn họ nói chuyện, rồi lại nghe không hiểu lắm.

Nhưng y biết, cuối cùng cũng đã có người mua mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất vui sướng.

**********

Một quan hai đồng một chiếc quan tài gỗ, một mảnh hoàng thổ, mẫu thân Bách Khiếu Thanh cứ như vậy được an táng ở vùng ngoại thành.

Bách Khiếu Thanh quỳ xuống trước mộc bài trên nấm mồ, lạy mấy lạy, khóc một hồi, rồi đứng lên theo Quế Nhân, ngồi trên xe ngựa hướng về kinh thành.

Xe đi được nửa đường, y nhịn không kìm nén được vén màn lên, giữa phong tuyết giăng đầy trời quay đầu lại trông về phía xa, mong muốn nhìn thấy mộ phần mẫu thân một lần nữa.

Nhưng nấm mồ nho nhỏ kia đã bị phủ trắng giữa nền tuyết. Y biết rõ vị trí, nhưng chỉ có thể thấy một cánh đồng bát ngát hoang vu trắng xóa.

Ước chừng qua một canh giờ, xe ngựa đã đưa bọn họ về đến Thiên Tây môn ở hoàng cung. Bọn họ chỉ là nội thị, không có tư cách ngồi xe ngựa đi vào cửa cung, cho dù là Thiên môn cũng không được.

Thế là phải xuống ngựa, đi bộ trên con đường đọng đầy tuyết thật lâu, lúc này mới tiến vào nhập cung.

Thoáng nhìn xung quanh một chút, liền có thể thấy được cung điện tầng tầng nguy nga tráng lệ. Nhưng Bách Khiếu Thanh bởi vì vừa mai táng mẫu thân xong, vẫn còn rất buồn bã, chỉ cúi đầu đi, cái gì cũng đều chưa nhìn tới.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen. Quế Nhân đưa y tới một gian phòng, lấy một chút đồ ăn thừa cho y, rồi lấy thêm một bộ y phục mới bằng vải dệt thủ công, một đôi hài mới, dặn y ăn xong  thì tới sài phòng* tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai cùng những người trong phòng tịnh thân.

(*) Phòng chứa củi

Phân phó xong, Quế Nhân rời đi.

Bách Khiếu Thanh ngồi xổm trên mặt đất, sau khi như hổ đói ngấu nghiến hết chén cơm, liếm liếm môi, mới bắt đầu lo lắng ngẩng đầu nhìn bốn phía đánh giá.

Trong phòng thực tối, chỉ có một ngọn đèn trên bàn, ánh đèn leo lét nhỏ như một hạt đậu, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn quanh xem xét.

Trên mặt đất xếp năm tấm chiếu, ba cái trong đó đã có người nằm lên, bọn họ cũng đều là hài tử, bộ dáng chừng mười tuổi, so với y lớn hơn một chút.

Bách Khiếu Thanh đem bát cơm đặt lên bàn, đi đến sài phòng, lại quay về hỏi đứa nhỏ trước mặt “Xin hỏi… Sài phòng không có nước ấm, vậy phải tắm rửa làm sao? Còn nữa, nơi đó không có đèn, đèn trên bàn này, có thể cho ta mượn một chút được không?”

“Lửa trong bếp, trên bếp có nồi, củi chứa trong sài phòng, bên ngoài có nước, dầu tắm ở trên bếp, mọi thứ chẳng phải có sẵn đó sao?” Một đứa nhỏ không kiên nhẫn trả lời “Đèn cháy nhỏ như vậy, lửa trong bếp so ra còn sáng hơn… Ta thấy, ngay cả điểm nhỏ như vậy ngươi cũng không biết, vậy mà còn đòi vào cung làm thái giám? Không sợ tay chân luống cuống làm sai, chết cũng không có chỗ chôn à?”

“Nga, đa tạ.”

Bách Khiếu Thanh lúc này mới bừng tỉnh, sau khi thành tâm cảm ơn hắn, vội vàng chạy tới sài phòng nhóm lửa nấu nước. Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng được ngâm mình trong mộc dũng ấm áp.

Tắm rửa một hồi, y nghe được bên ngoài cửa có tiếng bước chân, rồi nhìn thấy đứa nhỏ vừa rồi cùng mình nói chuyện đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh y.

“Thực xin lỗi, vừa rồi không nên nói với ngươi như vậy. Ngày mai tịnh thân, trong lòng có chút phiền muộn… Chúng ta giống nhau như vậy, từ nhỏ đã thấp hèn, đáng lẽ phải đoàn kết với nhau mới đúng.” Đứa nhỏ hướng Bách Khiếu Thanh cười cười, bên má trái hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ “Ta là Nguyễn Oa… Ta chà lưng cho ngươi, xem như xin lỗi vậy.”

“Di? Ngươi nhắc nhở ta, ta phải là người cảm tạ mới đúng chứ, tại sao lại nói như vậy?” Bách Khiếu Thanh ngạc nhiên.

Y từ nhỏ đã quen bị người ta khinh thường, cũng không cảm thấy khuất nhục, lời nói xuất phát từ tận tâm.

“…Ngươi thực thật thà.” Nguyễn Oa ngược lại có điểm ngượng ngùng, cầm lấy khăn, bắt đầu thay y kỳ cọ.

Bách Khiếu Thanh xuất thân ăn mày, cáu bẩn, dơ dáy không cần phải nói. Sau khi dùng hết năm thùng nước ấm, mới được tính là tắm sảng khoái hoàn toàn.

Thay quần áo sạch sẽ xong, một mái tóc đen dài xõa xuống ngang vai, Nguyễn Oa đứng phía đối diện thay y lau tóc, Bách Khiếu Thanh xấu hổ, lúng ta lúng túng nói “Làm phiền ngươi rồi.”

“Hì hì, ngươi đừng nói vậy, ai mới đến mà chẳng như thế? Lúc ta tới, cũng phải dùng ba thùng nước đó.”

Sau khi dọn dẹp xong đồ tắm, Nguyễn Oa cười kéo tay y, cùng y quay về phòng.

Nguyễn Oa vỗ vỗ chỗ nằm cạnh mình, cười nói “Ngươi ngủ cạnh ta đi. Hôm nay ngủ sớm một chút, giữ sức cùng tinh thần thật tốt để ngày mai tịnh thân.”

Bách Khiếu Thanh đáp ứng hắn một tiếng, liền chui vào ổ chăn bên cạnh Nguyễn Oa. Y vừa tắm rửa qua, tóc vẫn còn ẩm, sợ chạm vào sẽ làm ướt chiếc gối mềm mại sạch sẽ kia, không có nằm xuống, chỉ đưa tay lên gối đầu.

Mọi âm thanh đều lắng xuống, Bách Khiếu Thanh nghe được từ cửa sổ một tiếng khóc nức nở, thoáng thoáng mơ hồ, cũng không thực rõ ràng, cứ như từ một nơi u ám rất xa vọng lại.

“… Đó là cái gì?” Bách Khiếu Thanh nhịn không được mở miệng, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Oa bên cạnh.

“Nga, ta đến sớm hơn ngươi nửa tháng, cho nên biết. Phía tây phòng chúng ta có một cái hồ lớn.” Nguyễn Oa thần thần bí bí đè thấp giọng “Ở trong cung, quy tắc rất nhiều, cũng quản rất nghiêm ngặt, có cung nữ chịu không nổi, buổi tối thường chạy đến bên hồ trộm khóc….. Nghe nói, hàng năm trong hồ, đều vớt lên được mấy thi thể trầm mình tự sát. Hừ hừ… Những người đó thực vô dụng, nếu là ta, cho dù là khổ cực đến đâu cũng không…”

“Vạn nhất đêm nay có người tự sát thì sao, vậy sao được!” Bách Khiếu Thanh ngắt lời hắn, xoay người xuống giường, bước ra ngoài.

“Này, vô ích thôi…”

Nguyễn Oa ngồi dậy, hô một tiếng, thấy Bách Khiếu Thanh đã ra khỏi cửa, trong lòng có chút lo lắng.

Lại tưởng tượng, tiết trời như vậy, trên mặt hồ chắc đã kết băng một tầng rồi, làm gì còn có ai muốn đi phá mặt băng rồi đâm đầu xuống tự sát chứ? Nếu muốn chết, chọn kiểu khác sẽ tốt hơn đi? Không khỏi phì cười, biết Bách Khiếu Thanh sẽ không gặp phải đại sự gì, nhiều lắm chỉ bị thái giám hoặc cung nữ đó khóc mắng đuổi về thôi, coi như giáo huấn một chút.

Thế là an tâm kéo chăn nằm ngủ.

**********

Bách Khiếu Thanh đi ra khỏi phòng, hướng phía tây mà đi.

Tuyết đã muốn ngừng rơi, nhưng trên mặt đất lại tích một tầng thật dày, vào ban đêm cũng loang loáng phản quang, đem quang cảnh chung quanh thai đình, lầu các rọi khá rõ ràng.

Đi một khoảng xa, y quả nhiên nhìn thấy một cái hồ lớn, trên bờ tuyết tích ven hồ, có một thân ảnh với mái tóc dài, thân mặc tú y* đang đứng đó,đè thấp giọng khóc, nước mắt ròng ròng.

(*) Y phục bằng lụa thêu

“Uy, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!”

Bách Khiếu Thanh đẩy nhanh cước bộ, hai ba bước chạy thật nhanh đến trước mặt thân ảnh kia, thở hổn hển.

“Ngươi là cung nữ trong cung?! Tối như vậy, không ở trong phòng bồi chủ tử của mình, lại chạy đến nơi này làm gì?! Quy củ như vậy, nếu quản sự biết, cẩn thận lột da ngươi ra!”

Người nọ kinh sợ, xoay người hướng mặt nhìn Bách Khiếu Thanh đang liên hồi giáo huấn.

“Ta, ta…..”

Tuyết trên mặt đất phản quang, nhất thanh nhị sở* chiếu lên dung  nhan người nọ. Bách Khiếu Thanh vừa nhìn đến gương mặt ấy, nhất thời ý nghĩ trống rỗng, rốt cuộc không nói nên lời.

(*) Rõ ràng

Đó là một thiếu nữ ước chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan hồng hào, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng chạm cả vào tóc mai, mắt tựa hàn tinh, đôi môi đỏ thắm, xinh đẹp đến không thể hình dung nổi, nhưng vẻ mặt lại mang một loại khí tức tiêu điều.

**********

“Ta tưởng là ai, nguyên lai chỉ là một đứa nhỏ.”

Nữ tử thấy rõ người trước mặt, lại thấy được bộ dáng trợn mắt há mồm của y có chút thú vị, không khỏi phì cười, vẻ mặt cùng ngữ điệu đều nhu hòa xuống, cúi người nói với y “Nè, mới tiến cung phải không? Tên gọi như thế nào?”

“Ta… Ta hôm nay mới tới, họ Bách, danh Khiếu Thanh….. Mai, ngày mai chuẩn bị tịnh thân.”

Nét mặt nàng càng rõ ràng, trong mắt y nàng như cửu thiên tiên tử* mất rồi. Chỉ cảm thấy rằng cả đời này bản thân chưa hề gặp người nào xinh đẹp như vậy, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực khua loạn, nói năng cũng không rõ ràng nữa.

(*) Nàng tiên thứ chín. Trong truyện cổ tích, nàng tiên thứ chín được mọi người khen tụng là nàng tiên xinh đẹp nhất. Ai có nhã hứng thì xem lại truyện ở đây nhé.

“Tên rất hay. Vốn nhìn cũng đẹp mắt, lớn thêm chút nữa, tướng mạo nhất định sẽ đầy khí phách… Tính tình lại thành thật, làm một tên đoạn tử tuyệt tôn thấp hèn, quả thực đáng tiếc.”

Nàng vươn ngón tay ngọc ngà thon dài, mơn trớn hai gò má Bách Khiếu Thanh.

Đầu ngón tay nàng lạnh buốt, y toàn thân sợ run.

“Uy, ta không xem được sao?”

Nàng cảm thấy được y cứng ngắc, nhẹ nhàng cười, buông tay ra, ở trên đầu y dịu dàng gõ một cái, ôn nhu hỏi.

Mái tóc đen cùng làn váy tung nhẹ lên, Bách Khiếu Thanh đỏ mặt, kinh ngạc đưa tay chạm vào đầu.

“Như vậy… Ngươi có chịu chết vì ta không?”

Nàng tiếu ý thản nhiên, y nghĩ nghĩ, lần thứ hai gật đầu thật mạnh, trong lồng ngực nho nhỏ, nhiệt huyết bỗng sôi trào.

Mẫu thân y đã hạ táng, y vô khiên vô quải*, không ai thương y, cũng không ai thực sự cần y. Cuộc sống như vậy, đáng thương cô tịch như vậy, làm cho y thực sợ hãi.

(*) Không có gánh nặng, không có người thân

Cho nên, vị tiên nữ trước mặt này đối y ôn nhu, nói chuyện đầy hòa khí, muốn y chết thay, y sẽ đáp ứng nàng.

“Hảo, ngươi đi đem khối đá Thái Hồ* lại đây.”

(*) Một loại đá ở tỉnh Tô Giang, thường được dùng để làm hòn non bộ.

Nàng chỉ một chỗ cách đó không xa, một khối đá không lớn không nhỏ, hình thù kỳ lạ bị tuyết đọng che phủ hết một nửa.

Bách Khiếu Thanh đi qua, dùng hết khí lực toàn thân,  ôm khối đá nặng trịch, vừa thở hồng hộc vừa cố gắng mang trở về.

“Bây giờ, nâng tảng đá lên cao một chút, rồi ném xuống.”

Nàng khe khẽ cười, lại chỉ xuống mặt hồ kết băng phía dưới.

Bách Khiếu Thanh hít sâu vào một hơi, nâng tảng đá qua đỉnh đầu, hô một tiếng, cố dùng sức quăng xuống. Băng hồ phía dưới lập tức bị phá thành một lỗ thủng lớn, tảng đá rơi vào trong nước, chìm dần xuống đáy hồ.

“Được rồi, ngươi nhảy vào đó đi.” Nàng ngắm lỗ thủng đó, vỗ  vỗ tay, ngữ điệu thoải mái.

Bách Khiếu Thanh kinh ngạc nhìn nàng, có chút ngây người.

Nàng nheo mắt lại “Ngươi chẳng phải đã nói sẽ chết vì ta à? Nguyên lai chỉ là nói dối thôi sao?”

“… Không phải nói dối. Ta cho đến bay giờ, đều chưa từng nói dối.”

Bách Khiếu Thanh còn thật sự trả lời lại, xoay người bước đi, đến bên lỗ thủng đó.

Khi một chân y đã chạm vào nước hồ lạnh thấu xương, nữ tử từ phía sau vọt tới, giang hai tay, thân thể run rẩy ôm lấy y “Không cần….. Ta không cần nữa. Ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ chết vì ta.”

Thân thể của nàng ấm áp mềm mại, còn thoang thoảng mùi hương thật nhạt.

Bách Khiếu Thanh vô thức hít vào một hơi thật sâu.

Một lát sau, nàng buông y ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, cùng y đi ra khỏi hồ. Nàng phát hiện tay y dính chất lỏng sền sệt, vội vàng  mở tay ra xem.

Vừa rồi khiêng tảng đá Thái Hồ, y đã cố gắng dùng sức, bị góc cạnh bén nhọn của tảng đá cứa vào tay một vệt.

Từ trong ngực, nàng lấy ra một chiếc khăn quyên màu trắng, băng bó tay trái bị thương thật tốt cho y.

“Ân, tốt lắm. Ta phải đi rồi, ngươi cũng trở về đi.”

Làm xong, nàng vỗ vỗ vai y, rồi xoay người rời đi.

Y kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của nàng, rồi đưa tay đang quấn chiếc khăn quyên lên chóp mũi, trên đó, còn lưu lại cả độ ấm cùng mùi hương của nàng.

“Hảo hài tử, chúng ta nhất định sẽ tái ngộ.”

Nàng đi được một đoạn đường, quay đầu lại, hướng Bách Khiếu Thanh đang đứng tại chỗ cười nói.

Y phục nàng thuần trắng thêu hoa, giữa gió lạnh tung bay như cánh bướm.

Cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất, Bách Khiếu Thanh vẫn ở giữa nền trắng của tuyết, mặt hướng theo hướng nàng vừa đi, đứng yên lâu thật là lâu.

**********

Đi đến sài phòng nhóm lửa, hong khô băng kết trên tóc cùng một bên hài ẩm ướt, Bách Khiếu Thanh lúc này mới trở lại phòng ngủ.

Trong phòng bọn nhỏ đều đang ngủ, tiếng hít thở đêu đều vang lên. Ngọn đèn nhỏ trên bàn như hạt đậu vẫn đang cháy, y sợ quấy rầy người khác tỉnh giấc, cầm lấy ngọn đèn, khinh thủ khinh cước nằm xuống bên cạnh Nguyễn Oa, kéo chăn trùm lên.

Y nhớ tới nữ tử xinh đẹp vừa gặp đêm nay, rất nhanh bình yên chìm giấc mộng.

Một đêm qua đi, ngày mới vừa lên trong chốc lát, bọn nhỏ đang trầm trầm ngủ đã bị Quế Nhân đẩy cửa vào, hô to đánh thức.

“Đám nhóc này, mặt trời chiếu tận mông rồi, đứng dậy mau! Hôm nay là ngày tốt để các ngươi tịnh thân, sống chết còn phải xem tạo hóa, lúc đó liền cho các ngươi ngủ. Chờ tịnh thân xong, có thể chân chính hầu hạ chủ nhân, không còn cơ hội nào tốt hơn đâu!”

Lúc đó, bọn nhỏ đều bừng tỉnh, vội vàng sửa sang chăn đệm, rửa mặt, mặc quần áo, vội vã ồn ào một mảnh.

Đợi mọi thứ đều sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, Quế Nhân liền dắt đám nhỏ ra khỏi cửa.

Đắm mình trong nắng sớm, Bách Khiếu Thanh một bên cùng mọi người đi theo Quế Nhân, một bên đưa mắt đánh giá cảnh vật xung quanh, hôm qua lúc mới vào cung, không kịp nhìn kỹ đến.

Đại tuyết như biến mất, sáng nay, con đường tích đầy tuyết đã được quét sạch không chút bóng dáng, đến cả tuyết trên tảng đá cũng được dọn đi, không còn loang loáng phát quang nữa.

Thường được nghe trong cung rất lớn, hoàng cung này lại giống như một thành trì, cửu khúc thập bát lang*, cung điện sừng sững cao ngất, dài vô biên vô hạn. Đường đá xanh rêu phía dưới thỉnh thoảng lại rẽ nhánh ra, nếu không có người dẫn đường, ắt hẳn sẽ lạc đường mất.

(*) Chín khúc mười tám hành lang

“Chính là đây, vào đi thôi.”

Quế Nhân đưa đám nhỏ đứng trước một phòng không có cửa sổ, mở cửa ra, để cho bọn nhỏ lần lượt đi vào.

Mặc dù phòng không có cửa sổ, nhưng bốn phía đều đặt ngọn đèn dầu vừa to vừa cao, chiếu sáng như ban ngày. Bên trong có một chiếc bàn cùng vài chiếc ghế, còn có hai cái cọc gỗ thật lớn dựng thẳng, trên đó còn dính mấy vệt màu nâu sẫm.

Hai thái giám trung niên đang ngồi uống trà, nhìn đến Quế Nhân đem bọn nhỏ tiến vào, cười cười đón chào.

**********

“Quế Nhân, chính là mấy đứa nhỏ này?” Một người mặt mũi khá hiền lành, đưa tay sờ sờ đầu Nguyễn Oa.

“Triệu công công, Mã công công, chính là bọn họ.” Quế Nhân cười nói “Lâm công công còn có việc, đã đi trước rồi.”

Triệu công công tướng mạo hiền lành, hướng hắn phất tay “Ngươi đi đi. Có ta cùng Mã công công ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Quế Nhân đáp ứng một tiếng, đi ra ngoài cửa, Mã công công  theo hắn đứng lên, thuận tay đem hai cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, cầm thấy then cài chốt cửa bên trong.

“Nào, đừng sợ, ai vào cung cũng qua tay ta. Ta sẽ chọn nơi tốt phân đi, ai thông minh, lại có tâm tỉ mỉ hầu hạ, sẽ có cơ hội vượt bậc.” Triệu công công từ cổ tay áo lấy ra bốn mảnh vải nhung đen, phân cho bọn họ “Ha hả, không chừng tám năm, mười năm nữa, ta còn phải nhờ cậy vào các ngươi… Đến, trước bịt mắt lại.”

“Ta không che.” Nguyễn Oa đem mảnh vải nhung đặt trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, ánh mắt sáng lóe “Đó là da thịt trên người ta, ta muốn xem, phải vĩnh viễn nhớ nó là như thế nào.”

“Ta cũng không che.” Bách Khiếu Thanh nhìn Nguyễn Oa, đồng dạng đem mảnh vải đặt trên bàn.

Y từ nhỏ thấp kém, mẫu thân lại nửa điên nửa bệnh, từ bé đến lớn đều là dựa vào y xin cơm chống đỡ qua ngày, do đó tính tình cũng ẩn nhẫn, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuy rằng không rõ tại sao phải  cắt da cắt thịt, nhưng cũng không nhút nhát lùi lại mà còn rất can đảm đối diện.

“Hai ngươi rất có khí khái, tương lai nhất định có tiền đồ… Bất quá, công công khuyên các ngươi vẫn là nên che lại thật tốt.”

Triệu công công cùng Mã công công tiến lên, thay hai đứa nhỏ khác bịt kín mắt, đưa đến hai đại cọc gỗ trước mặt “Dù sao cũng như nhau, nếu không các ngươi nhìn bọn họ trước, sau khi xem xong hãy quyết định… Nếu thật sự nhìn không được, vậy bịt lỗ tai lại, xoay người vô tường.”

Hai người bị bịt mắt lại, một tả một hữu gắt gao bị đè lên trên cọc gỗ, miệng bị nhồi vải mềm*, quần tụt xuống mắt cá chân, lộ ra hạ thân một mảnh trần trụi.

(*) 软木 – Thực ra trong QT là nhuyễn mộc – lie, bần, bấc vò?? Tra gg cũng là một loại cây, mình thấy kỳ quá nên sửa lại:v

Nguyễn Oa cùng Bách Khiếu Thanh đứng đối diện bọn họ, yên lặng nhìn hết thảy.

Triệu công công cùng Mã công công đi tới bên trái trước cọc gỗ, đặt một chiếc mộc dũng giữa hai chân đứa nhỏ, lại bưng chậu than tới vây quanh bốn phía.

Triệu công công nâng lên một chậu nước muối, sau khi đem hạ thân đứa nhỏ rửa sạch, Mã công công từ bên hông rút ra một thanh loan đao* nho nhỏ sắc bén ánh lam quang, đưa đến châu than hơ hơ, rồi hướng đến tinh hoàn hai bên trái phải hai đứa nhỏ, một dao thật sâu cắt xuống.

(*) Đao hơi uốn cong một chút.

Máu tươi nhất thời xuôi theo đôi chân thon gầy chảy lượn, toàn thân đứa nhỏ không  ngừng run rẩy, gắt gao cắn chặt lấy khăn, từ cổ họng phát ra tiếng rên đến não lòng.

Cùng lúc đó, Mã công công nhanh tay cầm hai tinh hoàn, thuần thục dùng sức bóp nát.

Trong khoảnh khắc, thân thể bị trói chặt chẽ nảy giật một cái thật mạnh, rồi giống như cá mắc cạn bắt đầu liều mạng giãy dụa, nước mắt không ngừng trào ra, tiếng kêu gào thảm thiết vẫn không có cách nào phát ra được khỏi cổ họng.

Hai khỏa thịt cầu bấy nhầy trộn lẫn máu tươi, liền bị quăng vào mộc dũng dưới hai chân.

Mã công công tay dính đầy máu, căn bản vẫn không dừng lại, lại lia nhanh một đao, cắt lấy dương v*t của hắn.

Cùng lúc đó, Triệu công công cầm mấy bó hương tro lớn xoa xoa vào hạ thân cầm máu cho hắn, rồi đưa tay chà xát hai cái, tìm được đường dẫn nước tiểu, cắm vào niệu đạo một cây lông ngỗng, cười cười “Mã công công có biệt danh là ‘Khoái đao’, cho nên đau đớn này ngươi còn nhận ít đấy.”

Đầu đứa nhỏ nghiêng mềm sang một bên, đã muốn hôn mê bất tỉnh.

Bách Khiếu Thanh quay sang, thấy Nguyễn Oa phát run bên cạnh, liền vươn tay, cầm lấy tay của Nguyễn Oa.

Nhìn cảnh trước mắt, y không phải không sợ, nhưng y lại càng thêm hiểu rằng, sợ hãi cũng không thay đổi được gì cả.

Trên đời có rất nhiều sự tình mà phía trước là đao, quay đầu vẫn là đao.

Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.

“Trong phòng đang hoạn quan, có chuyện gì lát nữa hẵng đến!” Mã công công không  kiên nhẫn hướng ra ngoài rống lên bằng chất giọng lanh lảnh của mình.

“Chúng ta từ Ngâm Phương cung, mở cửa nhanh!” Bên ngoài tiếng người so với hắn trầm hơn một chút.

Triệu Mã hai người liếc nhau một cái, Triệu công công vội vàng xoát xoát lên người, lau đi vết máu bết dính hương tro trên tay, ra tháo then cửa.

Ngâm Phương cung là của Khương quý phi, đứng đầu tây cung, địa vị gần như ngang bằng Đông cung của Hoàng hậu. Nàng còn rất mực được thánh quyến ân sủng, nửa năm trước còn vì hoàng đế sinh hạ Nhị hoàng tử.

Trong cung đồn rằng, Khương quý phi không chỉ có mị thuật hoặc thánh, hơn nữa tâm cơ, thủ đoạn còn ngoan tuyệt nhất lưu. Ai chỉ cần trêu chọc nàng, cuối cùng chắc chắn nhận kết cục chết không toàn thây.

Bất quá, nàng đối với những người thân cận hay tri kỷ rất tốt, ban thưởng cũng rất nhiều, còn bao che khuyết điểm, nên thường những cung nhân khác đều hâm mộ không thôi, hận không thể có cơ hội được đến hầu hạ nàng.

Trừ phi chán sống, người của nàng, nào ai dám đắc tội.

“Trong mấy đứa nhỏ mới tiến cung, có phải có một người họ Bách, tên Khiếu Thanh hay không?”

Hai tiểu thái giám thanh tú lanh lợi đẩy cửa tiến vào, xoa tay cười nói “Đêm hôm qua, quý phi nằm mộng thấy có khỏa sao băng bay vào cung, dừng ở bên cạnh Nhị hoàng tử, rồi bỗng chốc biến thành một cây bách thụ xanh tốt.”

“Nương nương sau khi tỉnh lại, cảm thấy đó là một điềm báo, đi giải mộng, quả nhiên không sai. Người giải mộng nói trong cung có người mới vô, họ Bách, tên  Khiếu Thanh, tương lai chính là phúc tinh bảo hộ bên người Nhị hoàng tử.”

“Tiểu tử, ngươi không chỉ không cần tịnh thân, mà còn có thể trở thành bồi đọc của Nhị hoàng tử, tương lai nhất định có thể từng bước tiến lên, xem như một bước lên trời vậy.”

Tiểu thái giám đi đến bên cạnh Bách Khiếu Thanh, nhiệt tình thân thiết kéo tay y ra ngoài “Ta đưa ngươi đi Ngâm Phương cung, gặp Hoàng thượng cùng nương nương.”

**********

Khi Bách Khiếu Thanh còn ngây ngốc, Nguyễn Oa bên cạnh đã muốn chạy tới quỳ dưới chân tiểu thái giám, dùng sức dập đầu lạy “Cầu công công cũng mang ta đi, cho ta bồi đọc, học võ, cho ta gặp Hoàng thượng cùng nương nương! Ta cái gì cũng nguyện ý làm!”

“Cái gì cũng nguyện ý làm?” Tiểu thái giám xấu xa nheo mắt lại, nhìn nhìn Nguyễn Oa đang quỳ phía dưới, vươn một chân “Đem bùn trên mũi giày của ta liếm sạch sẽ, cũng chịu làm ư?”

“Các ngươi như vậy là khi dễ người!” Bách Khiếu Thanh lách khỏi tay tiểu thái giám, muốn nâng Nguyễn Oa dậy, lại bị Nguyễn Oa đẩy ra, ngã thật mạnh trên mặt đất.

“Cút ngay!!!” Nguyễn Oa ánh mắt đỏ ngầu, không hề biết mình rống to, rồi giống như cẩu cúi xuống chân thái giám, vươn đầu lưỡi, ân cần ra sức liếm đi bùn đất trên mũi giày của tiểu thái giám.

Bách Khiếu Thanh ngồi bệt dưới đất, nhìn hết thảy mọi việc trước mắt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong mắt bất tri bất giác rơi xuống hai giọt lệ.

Nếu đổi lại là y, phải lựa chọn giữa tôn nghiêm cùng sinh tồn, y cũng phải bỏ đi tôn nghiêm của bản thân. Y hiểu được Nguyễn Oa, cũng như vậy hiểu được chính mình.

Hắn cùng Nguyễn Oa căn bản chính là hai con người giống nhau.

Mũi giày tiểu thái giám rất nhanh được Nguyễn Oa liếm sạch sẽ, Nguyễn Oa ngẩng đầu, hi vọng có thể dùng ánh mắt thương xót mà cầu xin tiểu thái giám.

“Ngươi nằm mơ đi, bằng ngươi cũng xứng tập võ, rồi gặp được nương nương cao quý ư?” Tiểu thái giám động tác khoa trương ngẩng đầu cười lớn, một cước đem Nguyễn Oa đá văng ra “Ngươi không có phước này đâu!”

Nguyễn Oa miệng mũi máu tươi chảy ròng ròng, lại không cảm giác được đau đớn, vẫn nhào đầu về phía trước ôm lấy chân tiểu thái giám “Công công, cầu ngươi! Van cầu  ngươi!!”

“Công công, ta cầu ngươi, làm ơn mang theo Nguyễn Oa cùng đi đi!” Bách Khiếu Thanh cũng đi tới trước mặt tiểu thái giám, quỳ sụp xuống.

Tiểu thái giám vội vàng đem Bách Khiếu Thanh nâng dậy, trên mặt thần sắc dần dần ngưng trọng đứng đắn “Không phải ta không muốn giúp, nhưng Hoàng thượng cùng nương nương là ai mà mọi người muốn gặp liền có thể gặp? Ta mang ngươi đi là bổn phận, dẫn hắn đi theo là vi phạm quy củ, chuyện này rơi đầu, ngươi nói ta có thể hay không?”

Nguyễn Oa nghe xong những lời này, cuối cùng cũng buông chân tiểu thái giám ra, vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Tiểu thái giám dắt Bách Khiếu Thanh, nhìn về phía Nguyễn Oa “Vừa rồi đùa giỡn ngươi, khiến ngươi khó chịu, cũng đừng để trong lòng. Ai có mệnh của người đó, ngươi nếu ngay cả điều đó cũng không hiểu được, cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn trong cung.”

Nguyễn Oa thùy hạ mi mắt, không nói lời nào.

Bách Khiếu Thanh bị hai tiểu thái giám kéo đi, khi đi ra khỏi căn phòng không có cửa sổ kia, y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Nguyễn Oa cúi đầu ngồi bệt dưới đất, dùng tay áo lau lau máu tươi từ mũi chảy xuống.

Chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta cứa một đao, đau đớn không thể chịu nổi.

Y bỗng nhiên giật mạnh khỏi hai tiểu thái giám, vội vã chạy về gian phòng kia, quỳ bên cạnh Nguyễn Oa, dồn dập thở dốc lớn tiếng nói “Công công, xin đừng đem Nguyễn Oa tịnh thân vội, ta đi gặp nương nương, sẽ nói với nương  nương Nguyễn Oa so với ta cũng rất thông minh, xin người cho Nguyễn Oa cùng đọc sách, cùng học võ!”

Nói xong, Bách Khiếu Thanh lần thứ hai xoay người, cùng nhóm tiểu thái giám rời đi.

Nguyễn Oa mở to hai mắt nhìn theo bóng dáng của y, kinh ngạc mà rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui