Phản Ứng Bản Năng


Lúc Lâm Nhược Liễu gọi điện hỏi đã về tới nhà chưa thì Lâm Lạc Dương còn đang trên taxi, cậu nói dối như chảo chớp: “Về rồi ạ, em quên không gọi cho chị.”
Lâm Nhược Liễu im lặng mấy giây rồi nói, “Cô Thường bảo em đã về đâu, em đang ở đâu vậy?”
Lâm Lạc Dương quên luôn còn cô kia ở nhà, cậu sượng cứng cả người, lập tức Lý Xuyên cầm điện thoại giải vây cho cậu.
“A lô, chào chị, em là Lý Xuyên bạn của Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương mới đến tìm em.

Bọn em đang trên đường về, về đến nhà em sẽ bảo cô Thường gọi lại cho chị.”
Lâm Nhược Liễu cũng từng nghe Triệu Thụy Tiêu nói chuyện Lâm Lạc Dương có một đứa bạn nhưng cô không để ý lắm, giờ biết vẫn có người ở cạnh em trai cô dịu giọng bảo, “Vậy được, mấy đứa đừng đi chơi lâu quá, Lạc Dương nó không khỏe…”
Biết không nên nói quá nhiều với người ngoài, cô chỉ dừng lại ở đó.
May thay Lý Xuyên có vẻ không phải người tò mò, cậu ta chỉ đáp “vâng” rồi đưa lại máy cho Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương lại liến láu hứa sẽ về sớm với Lâm Nhược Liễu một hồi nữa rồi thở phào cúp máy.
Lý Xuyên hỏi: “Anh hay đi không báo với nhà à?”
“Đâu có, anh có chỗ nào mà đi?” Lâm Lạc Dương quay sang nhìn Lý Xuyên, “Đường xá lạ hoắc mà.”
Đấy là cậu nói thật.
Mấy hôm nay Lâm Nhược Liễu đều về nhà nhưng ban ngày vẫn chỉ có cậu với cô Thường.

Lịch sinh hoạt của cậu là tán phét với Lý Xuyên và nằm ườn trên sô pha xem TV.

Nhà cửa hiu quạnh, khoảng trống trong lòng cũng dài ra miên man.
Về đến nhà, cô Thường ra mở cửa, thấy Lý Xuyên là tình đồng hương bùng cháy liền, bà cô bắt đầu líu lo giọng quê nhà với cậu.
Lý Xuyên chỉ gật đầu, “Mình cứ nói tiếng phổ thông đi cô, anh ấy nghe không hiểu lại dỗi cháu.”
Quả nhiên là Lâm Lạc Dương không hiểu, cậu thay giày rồi quay lại hỏi Lý Xuyên: “Hai người nói gì thế?”
Cô Thường cười rổn rảng, Lâm Lạc Dương nghi hoặc nhìn chằm chằm Lý Xuyên.
Lý Xuyên xòe hai tay, “Không nói xấu anh đâu mà.”
Vừa lúc ấy thì Bành Tư Viễn nhắn tin: [Điểm danh cho mày rồi nhá.]

Lý Xuyên trả lời: [OK, cảm ơn.]
Lâm Lạc Dương thò đầu ra từ phòng khách: “Sao không vào đi?”
“Em đang nhắn tin.” Lý Xuyên đi về phía cậu, “Hôm trước em bảo anh đấy, bạn em mới quen.”
Lâm Lạc Dương gật đầu, “À phải đấy, thật ra mọi người cũng tốt cả thôi, em đừng tự tạo khoảng cách thì kiểu gì chẳng có bạn.”
Lý Xuyên gật đầu theo cậu.

Đương nhiên cậu biết phải làm sao để có bạn, con trai tầm tuổi này dễ bắt bạn lắm, chẳng qua là cậu không cảm thấy cần thiết.
Hai đứa chơi game cả trưa, đánh đánh miết Lâm Lạc Dương ngả luôn xuống sô pha, đến lúc game load lại thì cậu đã ngủ mất.
Lý Xuyên vẫy cô Thường nhờ cô lấy cho cái chăn để đắp cho Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương vô thức cuộn mình dưới chăn.

Lý Xuyên cúi nhìn cậu hồi lâu rồi mới quay đi.
Lâm Lạc Dương ngủ thẳng đến chập tối, mở mắt ra lại thấy đầu cổ không đau đớn gì cả, hóa ra mình gối lên đùi Lý Xuyên cả buổi.
Lý Xuyên cúi xuống hỏi, “Dậy à?”
Lâm Lạc Dương mơ màng nhỏm dậy ngồi đối diện với cậu ta, “Anh ngủ lâu chưa?”
“Hơn hai tiếng, tối anh mất ngủ à?”
“Đâu…” Lâm Lạc Dương rì rầm, có ngủ, chẳng qua là ngủ không ngon, chốc chốc lại thức giấc.
Lâm Lạc Dương nằm lâu quá tóc bị tĩnh điện dựng lên tóe loe, Lý Xuyên lại đưa tay cào lại đầu cho cậu.

Cái chun đã trở lại cổ tay cậu ta từ bao giờ, Lâm Lạc Dương chỉ cần cúi xuống một tí là tì cằm lên cánh tay Lý Xuyên.
“Ở nhà em cũng chăm sóc mọi người thế này à?” Lâm Lạc Dương ngủ cả buổi có vẻ hơi ngáo rồi.
Lý Xuyên đáp: “Nhà em có mình em.”
Lâm Lạc Dương suýt giơ tay tự vả, sao cậu cứ buột miệng chọc ngoáy nỗi đau của người khác vậy.

Mà chưa bao giờ Lý Xuyên nổi giận với cậu cả, so ra thì cậu nhỏ mọn hơn biết bao nhiêu.

Lý Xuyên buộc tóc cho cậu xong lại nghịch nghịch cái đuôi gà của cậu, hỏi: “Đói chưa? Cô Thường nấu cơm xong rồi đấy.”
“Đợi chị anh về.”
Lý Xuyên ngập ngừng, “Thế em về nhé.”
Lâm Lạc Dương vội túm tay cậu, cao giọng bảo: “Về là thế nào? Em không quen ngồi đông người à? Thế thì dọn cơm anh em mình ăn trước nhé, anh ăn ít thôi.”
“Đã ăn thì ăn cho đàng hoàng.” Lý Xuyên đặt một tay lên vai cậu, ngón tay lại thò ra gảy đuôi gà, “Em có sao đâu, chỉ ngại anh muốn nói chuyện riêng với chị anh thôi.”
“Có gì đâu mà nói nữa, chị anh trông thế thôi chứ dễ tính lắm.”
“Thật á?” Lý Xuyên nhìn cậu, “Có mà với anh thì thế thôi.”
Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, không hiểu lắm, Lý Xuyên lại búng tách một cái giữa trán cậu, “Anh đúng là mười tám thật.” rồi rì rầm bồi thêm một câu, “Ngố lắm.”
May mà Lâm Lạc Dương không nghe thấy câu này.
##
Lâm Nhược Liễu thấy đôi giày thể thao lạ ở bậc thềm, vào phòng khách gặp cậu trai kia cô cũng không ngạc nhiên.
Thấy cô về, Lý Xuyên gật đầu chào rồi ngập ngừng nói: “Chào chị Lâm.”
Lâm Nhược Liễu nhìn cậu này kĩ hơn, cuối cùng cô bảo, “Trông em kém tôi nhiều tuổi đấy, gọi cô đi.”
Lý Xuyên điềm nhiên đấu nhãn với cô, hai bên không ai chớp mắt.
Lâm Lạc Dương rửa tay xong trở vào bàn ăn, hai người kia không nói năng gì, bữa cơm cứ thế diễn ra trong im lặng.
Mãi sau Lâm Nhược Liễu mới nghe tiếng Lý Xuyên nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Lạc Dương, đại khái là giục em trai cô ăn thêm.
Cảnh tượng này quá quen thuộc với cô, cô chợt thấy bồn chồn, bàn tay vô thức siết chặt đôi đũa.
“Tôi nghe Triệu Thụy Tiêu kể về em rồi nhưng không ngờ em ít tuổi như vậy, đã lên đại học chưa?” Lâm Nhược Liễu chợt hỏi.
“Rồi ạ.”
“Trường nào vậy?”
Lý Xuyên ngừng một chút rồi nói tên trường mình.
Lâm Nhược Liễu tỏ vẻ đã hiểu, “Vậy em định học xong sẽ đi làm à?”
Lâm Lạc Dương không hiểu lắm đây là cái kiểu hỏi cung gì, rất hiếm khi thấy Lâm Nhược Liễu tò mò như vậy, Lý Xuyên thì đáp: “Sẽ học tiếp.”

“À? Vậy định học ngành gì?”
Lý Xuyên nhìn thẳng vào cô, trả lời, “Tài chính.”
Đến đây Lâm Lạc Dương mới có cơ hội chen vào, “Anh cũng chuyên ngành đấy đấy, nhưng mà chưa kịp học.”
Lâm Nhược Liễu mím môi.
Lý Xuyên quay sang Lâm Lạc Dương: “Thế sau này có gì không hiểu em hỏi anh Lạc Dương nhé?”
Nghe câu này nỗi lo lắng vừa dâng lên trong lòng Lâm Nhược Liễu dịu hẳn đi.
Người đó không thể trở lại được, chàng trai này còn quá trẻ.
Lâm Lạc Dương quên cậu ta rồi, chuyện cũ cứ để nó bị chôn vùi đi.
Nghe Lý Xuyên nói xong Lâm Lạc Dương liền cúi đầu rì rầm: “Em quên à, anh đã học được chữ nào đâu.”
Lý Xuyên chỉ thản nhiên đáp: “Ừ, xin lỗi, em quên.”
Lâm Lạc Dương nghi nghi thằng nhỏ này cố tình nên khẽ đá chân nó một cái.

Lý Xuyên lại không tỏ vẻ gì cả, còn gắp thức ăn cho cậu.
Lâm Lạc Dương vội cản, “Ấy ấy, anh no lắm rồi!”
##
Ăn xong Lâm Nhược Liễu nói: “Muộn rồi, hay em ở lại đây đi.

Nhà có phòng cho khách, ngày mai nếu em đi học thì tôi sẽ chở đi.”
Lý Xuyên vốn định từ chối nhưng quay lại thấy Lâm Lạc Dương đang chờ mình trả lời, cậu liền đổi giọng, đáp: “Cũng được cô ạ.”
Lâm Nhược Liễu: “…”
Sao mà giống quá vậy.
Nhưng cô biết chuyện đó không thể xảy ra được.
Lâm Nhược Liễu quay sang nhìn Lâm Lạc Dương bằng ánh mắt hết sức phức tạp, không lẽ thằng em cô bị nghiện kiểu người này? Thật tình cô không định can thiệp vào chuyện giao du bạn bè của em trai, nhưng những sự tương đồng này làm cô hoảng sợ.
Lý Xuyên vừa bảo sẽ ở lại là Lâm Lạc Dương cười tươi như hoa.

Lý Xuyên cũng cười theo rồi hỏi cậu: “Em ở lại được không anh?”
Biết rồi còn hỏi.
Lâm Nhược Liễu còn đang suy tư đã nghe thấy thằng em ngố tàu của mình hí hửng đáp: “Được, được, được chứ!”

Lâm Nhược Liễu chỉ còn biết bưng trán.
“Hai đứa đừng thức muộn quá đấy.”
Lâm Nhược Liễu rửa mặt đi ra thấy hai thằng còn ngồi ở sô pha xem phim thì nhắc.
“Lý Xuyên bảo sáng mai nó không có tiết, xem xong tập này bọn em ngủ ạ.” Lâm Lạc Dương quay lại bảo.
Lâm Nhược Liễu vẫn chưa yên tâm, “Xem xong phải ngủ ngay nhé, Lý Xuyên ở phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai nhé.”
Suýt nữa thì cô bảo hai đứa không được ở chung phòng, ngủ chung giường nhưng nghĩ lại làm sao có chuyện đó được, cô bị ám ảnh mất rồi.
Lâm Lạc Dương lúc này chẳng qua là đang cần một người bạn “cùng lứa”, và vừa hay Lý Xuyên xuất hiện.
Lâm Nhược Liễu về phòng mình.

Thật ra ở nhà này cô ngủ không yên giấc, quá nhiều thứ đã thay đổi, không còn sự ấm áp năm xưa nữa.

Giờ đây nơi này xa lạ đến mức trước mỗi lần vào nhà cô đều thấy căng thẳng.

Mỗi khi cánh cửa đó mở ra, cô sẽ rùng mình nghĩ rằng nếu Lâm Lạc Dương nhớ lại… cô sẽ mất đi thứ gì.
Lâm Lạc Dương đang mệt lắm rồi, đầu cậu gật gù mấy bận nhưng mắt vẫn cố căng lên nhìn TV.
“Về phòng ngủ nhé?” Lý Xuyên đưa tay đỡ cằm cậu.
Lâm Lạc Dương uể oải lắc đầu, thật ra là cọ cọ cằm trong lòng bàn tay Lý Xuyên, “Đợi xem cuối cùng thế nào.”
“Anh mệt lắm rồi kìa.” Lý Xuyên nói.
Lâm Lạc Dương lại gật gù, co chân rúc vào lòng Lý Xuyên, “Anh không mệt.”
Lý Xuyên để kệ cậu dụi vào mình, “Không mệt à?”
“Ừa…”
“Thế thì xem một lúc nữa vậy.” Lý Xuyên quàng tay cho cậu ngả hẳn vào mình, những ngón tay khẽ khàng cuộn đuôi tóc Lâm Lạc Dương.
Phòng khách sáng đèn, ngoài trời tối mịt, Lý Xuyên ngồi đợi hồi lâu… cho đến khi Lâm Lạc Dương ngủ thật say.
Tình cảm nồng nàn cậu cất sâu trong lòng giờ phút này lại bùng cháy lên.

Nếu Lâm Lạc Dương mở mắt ra có lẽ cậu sẽ giật mình hoảng sợ, ánh mắt Lý Xuyên rừng rực ngọn lửa cố chấp đến khắc nghiệt như thèm khát được nuốt trọn cậu, thiêu cậu ra tro.
Vậy mà cuối cùng cậu trai chỉ lặng lẽ cúi xuống đặt môi lên trán Lâm Lạc Dương đang say ngủ, nụ hôn êm dịu như gió đêm, chỉ sợ người yêu tỉnh giấc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận