Phản Ứng Bản Năng


Lâm Lạc Dương á khẩu không đáp được.
Đúng là cậu đấu không lại Lý Xuyên.
Nhưng có một điều thì cậu dám chắc… đó là đêm nay nhất quyết không thể ngủ cùng giường với Lý Xuyên được.
Làm thân con trai đi chơi cũng phải biết giữ mình nha!!
Thấy cậu có mòi giả chết, Lý Xuyên ung dung cúi xuống nhặt đôi giày của cậu rồi đi ra buồng ngoài.
Lâm Lạc Dương: “?”
Lâm Lạc Dương chống tay xuống mép giường, thò cổ ngó theo, “Em có cần thiết phải trẻ con thế không hả?”
Lý Xuyên thản nhiên đáp: “Thì làm sao, em mới mười chín mà, trẻ con cũng được chứ sao.”
Lâm Lạc Dương lại nín lặng, cậu gục đầu xuống giường, than thở, “Anh phải về thật đấy.”
Vừa nói dứt câu thì điện thoại reo, hai mắt Lâm Lạc Dương sáng rực, “Chị anh gọi đấy.”
Lý Xuyên bảo: “Anh nghe đi.”
Lâm Lạc Dương nhận cuộc gọi, cậu nghe thấy Lâm Nhược Liễu hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Nhà Lý Xuyên ạ.”
“Đang mưa to lắm, em không định về à?”
Lâm Lạc Dương vội cao giọng đáp, “Về ạ! Em về chứ!”
Đầu bên kia Lâm Nhược Liễu im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng, “Hôm nay chị không về được, hay thôi em ở lại nhà thằng bé ấy đi.”
Ấy là cô đã nghĩ rất kĩ và bàn cả với Triệu Thụy Tiêu rồi mới quyết định “thả xích” cho thằng em mình một tí.
Lâm Lạc Dương quả tình không ngờ được Lâm Nhược Liễu sẽ dung túng cho mình đúng lúc này, cậu ngồi sượng cứng tại chỗ, tay siết chặt điện thoại, mãi sau cậu mới lí nhí nói: “Ờm… dạ, em về liền.”
Lâm Nhược Liễu tưởng cậu không nghe rõ, liền nhắc lại: “Chị bảo hôm nay em không về cũng được, trời đang lạnh lắm em đừng cố…”
Nụ cười gượng trên môi Lâm Lạc Dương đã méo xệch, cậu tiu nghỉu đáp: “Vầng, em nghe rồi.”
“Vậy được.” Lâm Nhược Liễu lại có vẻ ngập ngừng, “Em để ý nhé, có gì thì gọi cho chị hoặc Triệu Thụy Tiêu.”
“Không sao ạ.” Lâm Lạc Dương trả lời, đầu bên kia cúp rồi cậu vẫn chưa bỏ máy xuống mà còn nói thêm một câu, “Em về luôn đây.”
Nói xong cậu ngước lên nhìn Lý Xuyên đang đứng gần cửa, nhắm mắt nói bừa, “Chị anh bảo phải về sớm, em trả giày anh đây.”
“Bả bảo anh về á?” Lý Xuyên có vẻ ngạc nhiên, cậu đưa mắt nhìn phía cửa sổ, “Anh đảm bảo là chị anh gọi anh về á?”
Lâm Lạc Dương cố tỏ ra ngây thơ vô tội hết mức có thể, cậu tiếp tục lôi Lâm Nhược Liễu ra làm bia đỡ đạn, “Chị anh bảo mà.” Miệng nói còn tay cậu vô thức kéo cái chăn gần đó lại, vò vò.

Lý Xuyên nhìn chằm chằm thằng anh, Lâm Lạc Dương thề rằng đây là những giây dài nhất trong ngày của cậu.
Cuối cùng Lý Xuyên ngoan ngoãn cầm đôi giày đặt lại chỗ cũ rồi kéo ngăn tủ dưới giường ra.

Lần đầu tiên Lâm Lạc Dương thấy loại hộc tủ này, cậu đang xỏ giày mà phải ngừng lại để ngó.
Lý Xuyên thản nhiên né ra để cậu ngắm cho thỏa, “Ngó nghiêng gì, toàn quần áo thôi mà.

Em kiếm cái áo khoác cho anh mặc, ngoài trời bây giờ lạnh lắm.”
Lâm Lạc Dương thấy hơi áy náy, “Em không cần đưa anh về đâu, thật đấy.”
“Cần chứ.” Lý Xuyên đáp, “Lúc nãy em nói rồi mà, em đưa anh về hoặc là anh ở lại đây.”
Lâm Lạc Dương nói: “Hay em sang nhà anh?”
Lý Xuyên từ chối thẳng thừng: “Không.”
“Làm sao? Hôm trước sang rồi còn gì, hay ở nhà anh em cũng không ngủ được?”
“Vì em mời anh trước, ai bảo anh từ chối em.” Lý Xuyên lôi được một cái áo khoác ra nhưng chưa vội đưa cho cậu, “Cũng không ngủ được là thế nào?”
Lâm Lạc Dương nín lặng.
Lý Xuyên hỏi tiếp: “Anh mất ngủ à?”
Lâm Lạc Dương đứng dậy đá đá mũi giày xuống sàn.
“Anh Lạc Dương.” Lý Xuyên xuất ra vũ khí tối thượng, “Trả lời em đi.”
“Thì có một tí… nhưng mà đi nằm sớm tí là được, nằm mãi cũng phải ngủ thôi.” Lâm Lạc Dương đáp cho qua chuyện.
Lý Xuyên lại im lặng, mãi đến lúc Lâm Lạc Dương cho là thằng nhỏ này chuẩn bị dỗi mình thì đột nhiên cậu ta nói, “Như thế mà anh vẫn nhất định phải về nhà ngủ à?”
Lâm Lạc Dương biết chắc là cậu chàng giận rồi.
“Nói đến nước này rồi mà anh còn ở lại mới kỳ đấy.”
“Có gì mà kỳ?” Lý Xuyên trợn mắt, “Em chẳng thấy kỳ quặc gì hết.”
Lâm Lạc Dương lặng lẽ giơ ngón cái tán thưởng, “Ừa, em thì ghê rồi.”
Lại một chuỗi im lặng não nề, cuối cùng Lý Xuyên chợt bảo: “Thế thì coi như em chưa nói gì đi.”
Lâm Lạc Dương hỏi lại: “Gì cơ?”

“Em không nói thích anh, không nói muốn hôn anh, thế thì anh ở lại được không?” Lý Xuyên ngồi xuống giường, ngẩng lên nhìn cậu.

Một tay cậu trai giơ lên níu vạt áo cậu.
Lâm Lạc Dương cương quyết lắc đầu, “Không được, em biết câu trả lời của anh mà.”
Cậu không thể đồng ý và cũng không đáng được quyến luyến đến thế.
Sớm muộn gì cậu cũng trở về, về mười năm trước.
“Thế thì em đi với anh.” Lý Xuyên nói.
Lâm Lạc Dương ngẩn mặt, Lý Xuyên nói tiếp: “Anh muốn về phải không? Thế thì em cũng về nhà anh, em lại ngủ phòng khách như hôm trước.”
“Đừng…” cậu muốn bảo đừng thế, tại sao lại phải nhún nhường lần nữa vì cậu?? Cậu đâu có đáng cho Lý Xuyên nói những lời ấy, làm những việc ấy.
Cậu là một kẻ tồi tàn, cậu không biết mười năm qua đã xảy ra cái gì.

Cậu cứ luôn chênh vênh mơ hồ ở năm mười tám tuổi.
“Em sợ sấm lắm, anh à, đừng bỏ em một mình.” Lý Xuyên đứng dậy, chỉ cần thế là hốt nhiên cậu ta lại cao hơn Lâm Lạc Dương thật nhiều.

Đôi mắt cậu trai rũ xuống nhìn cậu, lần này thì Lâm Lạc Dương hiểu được… thì ra tình cảm thật sự không che giấu được: “Cho em về với anh, nhé.”
Lại một hồi lâu im lặng.
Rồi Lâm Lạc Dương mỉm cười, nụ cười rạng rỡ mà như sẵn sàng rơi lệ, “Thế thôi, anh không về nữa.”
Cậu quyết định ở lại.
##
Đêm dài, Lâm Lạc Dương ngủ say trong một góc giường.
Lý Xuyên ngồi nửa dựa vào đầu giường, nhìn chớp đánh sáng rực trời, mưa to quá, tiếng mưa nhấn chìm cả tiếng sấm rền.

Đáy mắt cậu trai giấu cả đêm trường thăm thẳm, một bàn tay cậu nhẹ nhàng mơn man trên tóc Lâm Lạc Dương.
Cậu cũng có rất nhiều đêm không ngủ được, choàng dậy để rồi đối diện với gian phòng trống trải cô quạnh.


Đưa tay lên nhìn những vết thương chằng chịt, vừa hoang mang mình là ai vừa chịu đựng cơn đau xé nơi lồng ngực rỗng hoác.
Bữa Lý Xuyên thấy Lâm Lạc Dương là vào tháng năm, khi ấy xuân đã về, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc.

Vậy mà sau hòn giả sơn vẫn oi nồng ẩm ướt, lối đi lầy bùn như thể những ánh dương rực rỡ đều đã tàn lụi trước khi léo hánh tới nơi đây.
Lâm Lạc Dương cứ nhất định phải đến cái xó xỉnh ấy, cậu đành đi theo, lúc đỡ nhau cậu thật chỉ muốn bảo “Ngố thế vậy.” Mà cuối cùng lời ra đến miệng lại thành: “Có gì mà anh vui thế?”
Đúng ra cậu phải bảo anh cười trông đẹp lắm, hoặc giả mình làm quen với nhau được không, rằng em thích anh, vừa gặp anh là em yêu rồi.
Cậu chờ không nổi để được gặp Lâm Lạc Dương, ngày nào cậu cũng ôm tập giấy bút ra ngồi vẽ bậy ở nơi Lâm Lạc Dương sẽ đến.
Cậu nào có biết vẽ.
Cậu chỉ muốn đợi một người.
Dường như Lâm Lạc Dương ngủ vẫn chưa thật yên giấc, cậu hơi nhíu mày, co mình lại dưới chăn.

Lý Xuyên cúi xuống xem, dần dần cậu thấy trán Lâm Lạc Dương giãn ra, cậu ngắm một hồi lâu nữa rồi mới chậm rãi hôn lên đuôi lông mày thằng anh.
Ngoài trời chớp lại giật sáng lóa, đêm hóa ngày trong khoảnh khắc.

Mưa vẫn tuôn xối xả, vùi hạt giống tình cảm nồng đượm nơi một gốc cây đang tràn nhựa xuân.
Cậu đợi nó nảy mầm.
##
Lâm Lạc Dương lại mơ thấy Vượng Tài, con mèo con được cậu nhặt về một hôm mưa.
Trong giấc mơ này nó đã lớn bổng, trở thành một đống to tướng màu vỏ quýt ngồi thu lu trước cửa đợi cậu về.
“Sao nhà mày lắm chó mèo thế?” có đứa hỏi giọng rất khó ở sau lưng cậu.
“Mày không thích mèo à?” Lâm Lạc Dương ngồi xuống bế Vượng Tài rồi cầm một chân nó quơ quơ chào thằng kia, “Đáng yêu chưa này.”
Thằng kia cười giễu, “Mày tự chăm mày còn không nên thân thì nuôi cả đống chó mèo này kiểu gì?”
“Ê tao có nghề nha.” Lâm Lạc Dương trong mơ cãi lại rồi thả con mèo ra để đứng dậy.
Người kia liền đưa tay gỡ lông mèo dính trên áo cho cậu.
Lâm Lạc Dương bĩu môi đứng yên, đến khi thằng kia bảo: “Dù sao cũng cảm ơn mày cho tao ở nhờ, hai hôm thôi, đổi sang chỗ làm mới thì tao đi.”
“Ngại gì, ba mẹ tao đi du lịch rồi, chị tao thì đêm mới về.

Tao cũng bảo bả có bạn đến chơi rồi.”
Hình ảnh trong mơ rõ dần theo câu chuyện, nội thất trong nhà bắt đầu hiện ra giống hệt năm xưa.

“Nhưng đang nghỉ hè mà, mày tìm việc làm nữa thì không định về nhà à?”
Lâm Lạc Dương mở tủ lạnh ra tìm đồ uống, vừa quay lại thì tầm nhìn vốn mơ hồ đã bị chắn ngang bởi một thân người cao lớn đứng sát sau lưng.

Gương mặt trắng nõn, đẹp đến tinh tế của người đó in vào võng mạc cậu, rõ ràng như không phải là mơ.
“Về đâu? Tao làm gì có nhà.” rồi người đó hỏi tiếp thật nhanh, không đợi cậu trả lời, “Mày thì sao, không đi chơi với bạn nối khố của mày à?”
Lâm Lạc Dương đành đáp: “Nó đã được nghỉ đâu.”
Người kia khẽ hứ một tiếng, “Ừ nó mà nghỉ thì mày phải đi chơi với nó ngay, hơi đâu mà để ý đến bạn cùng phòng vứt đi của mày nữa.”
Quý Vãn Kha.
Lâm Lạc Dương của hiện thực nhăn mày, cuộn mình trong chăn.
“Ơ tao chẳng để ý đến mày thì sao?” Lâm Lạc Dương hăm hở ưỡn người dí sát vào thằng kia rồi còn cố nhoi nhoi lên, tay vẫn cầm chai nước quả nhưng tuyệt nhiên chẳng biết ngại là gì, “Thấy tao cố tình uốn tóc để đi đón mày không?”
Quý Vãn Kha rất cao, chắc phải xêm xêm cái tủ lạnh hơn mét chín nhà cậu, lúc này cậu ta tự nhiên cúi xuống, nhếch mép cười, “Chứ không phải vì mày điệu à?”
“Đời nào, trời nóng thế này mà tao vẫn đi đón mày đấy, phải Ngô Húc á, tao cho nó tự bắt xe luôn.”
Quý Vãn Kha có vẻ vừa ý với lý lẽ của cậu, cậu ta giơ tay vỗ vỗ đầu Lâm Lạc Dương như nựng thú cưng, “Ai dạy mày nói lắm thế hả? Lẫy hờn gì với tao?”
Lâm Lạc Dương: “?”
Lâm Lạc Dương: “Ề, thế xin lỗi được chưa.”
“Được, bữa nay tao vui, cho mày xin lỗi.” nói xong Quý Vãn Kha giựt luôn chai nước, đổ ra cốc thủy tinh rồi đưa lại cho Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương cảnh giác hỏi: “Gì đấy?”
“Bảo nóng còn gì? Uống miếng nước mát đi.”
Lâm Lạc Dương: “Xin mày, đang ở nhà tao đấy.

Mà chai nước tao lấy ra chứ có phải mày đâu?”
“Thì ai nói gì đâu, mày có uống không?”
Lâm Lạc Dương vẫn nhìn nhìn cậu ta, một hồi sau cậu mới cầm cốc hớp một hớp, rồi Quý Vãn Kha đỡ lại cái cốc, đưa lên miệng uống cạn.
Lâm Lạc Dương nhìn giọt nước đọng chảy xuống thành cốc trong suốt, nghe tiếng tim mình đập thình thịch… mọi thứ xung quanh cậu như bị trì kéo lại… cho đến khi cậu trai kia đặt cái cốc xuống bàn.

Tiếng cạch lảnh lót của thủy tinh va vào mặt gỗ như dội lại tâm trí cậu.
Có một điều bỗng trở nên rõ mồn một với Lâm Lạc Dương…
Mùa hè nóng bức ấy, ở căn nhà với những nội thất quen thuộc ấy… cậu đã nếm những rung động đầu tiên trong đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận