Phản Ứng Bản Năng


Ngô Húc kể chuyện Lâm Lạc Dương đã nhớ lại cho hai người kia, dù ít hay nhiều thì tất cả đều là chuyện xảy ra thời học đại học.
Triệu Thụy Tiêu phản ứng rất bình tĩnh: “Có sao đâu, không lẽ lại mong nó quên suốt đời? Hay mày tin là nó du hành thời gian thật?”
Ngô Húc trố mắt, nghẹn lời trước câu nói tỉnh rụi của Triệu Thụy Tiêu.
Đến lúc này không biết bọn họ đã biên bao nhiêu lời nói dối rồi, nếu nói dối là phạm pháp thì cả đám sẽ là đồng phạm và xứng đáng bóc lịch đã đời.
Ngô Húc căn bản không dám đối mặt với Lâm Lạc Dương hai tám tuổi, mười năm đó đâu chỉ đơn giản là ngày tháng, đó là quãng thời gian đủ để một thiếu niên ngây thơ trở thành một thanh niên chín chắn.
Tính cách của Lâm Lạc Dương đã thay đổi, thậm chí những thói quen nhỏ nhất cũng biến hóa đến không thể nhận ra.

Không còn một chút gì của mười năm trước, tất cả đã tan vỡ.

Vậy nên khi Lâm Lạc Dương tỉnh lại và tuyên bố mình mới mười tám tuổi, dùng đúng cái giọng của tuổi mười tám ấy trò chuyện với Ngô Húc… thật sự không nói ngoa, giây phút đó Ngô Húc đã cảm thấy hốc mắt mình cay cay.
Nếu trở lại được thật thì tốt biết bao.
Cậu ta tin rằng Lâm Lạc Dương cũng nghĩ như thế.
##
Yêu phải chăng là những cái hôn đắm say mê mải, là từng giờ từng phút bịn rịn bên nhau?
Lâm Lạc Dương chợt nghĩ.

Sinh lực của một thiếu niên dồi dào quá, hễ có cơ hội cậu ta sẽ muốn đụng chạm sờ mó cậu.

Mới đầu Lâm Lạc Dương rất ngoan, không lần nào cậu từ chối, biết làm sao được, loại chuyện này là hai bên tự nguyện, người ta khoan khoái mà chính cậu cũng thích quá chừng.
Lý Xuyên không cho cậu cơ hội từ chối, và chính cậu cũng không muốn từ chối.
Nhưng mà tần suất quá cao.
Dường như ngày nào cậu cũng mướt mát mồ hôi, cậu ra vô buồng tắm ít nhất hai lần mỗi ngày.

Cơn oi ả của mùa hạ cứ thế bị họ tưới đẫm lên hai cái giường.
Hai cái, giường của cậu và của Lý Xuyên.
Lâm Lạc Dương phát hiện ra ở căn phòng thuê ẩm thấp nóng bức ấy mình lại ngủ yên hơn nhiều.

Nằm nép mình bên cạnh Lý Xuyên trên cái giường nhỏ xíu, cậu sẽ ngủ một giấc đến hừng đông… đương nhiên ấy cũng vì cậu mệt quá nên giấc ngủ thật là say.

Còn vì sao lại mệt, đó là tội của Lý Xuyên, nhất định là tội do cái sự dồi dào sinh lực của cậu chàng, không phải bàn cãi.
Lúc này Lâm Lạc Dương nằm ngắm gương mặt say ngủ của Lý Xuyên, cậu nhìn những mạch máu xanh xanh ẩn hiện dưới mí mắt thật mỏng của cậu trai, khoảng cách gần đến mức cậu đếm được từng sợi lông mi của cậu ấy.

Cậu đưa tay lên gảy gảy mấy cái, lòng vui rạo rực, miệng bất giác mỉm cười.

Họ lại chung chăn gối.
Lâm Nhược Liễu đã không kiểm soát cậu nữa, giờ cậu có thể tự do đi về nhà, để dẫn người về hoặc ra ngoài với người ta.
Cô gái hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Chuyện này trước kia là không bao giờ có, mười năm trước cô sẽ không đồng ý, nhưng mười năm sau cô lại cho phép Lâm Lạc Dương “mười tám tuổi” đi đêm không về.

Cho phép cậu thích một cậu trai nhỏ hơn cậu thật nhiều, cho phép họ ở bên nhau.
Cô không còn so đo rốt cuộc ai yêu ai nhiều hơn nữa, tình yêu vốn đâu có công bằng.

Yêu là tất cả, khi hai người thuận lòng yêu đương, người ta hiến dâng hết thảy, mình cũng hiến dâng hết thảy, thế thôi.
Mãi sau này Lâm Nhược Liễu mới hiểu điều đó, thế nên bây giờ cô thả tự do cho tình yêu này.
Thật ra cô không hề ghét Quý Vãn Kha như cô tưởng, Quý Vãn Kha cũng chẳng hề ghét cô.
Chỉ là họ đều quá cần Lâm Lạc Dương, họ sẽ vô thức giành nhau tình cảm của cậu.

Họ đối đầu nhau, hễ gặp nhau là ngứa mắt, để Lâm Lạc Dương ở giữa phải khó xử, bắt cậu chọn một trong hai người, đòi cậu tuyên bố ai mới là thứ nhất.
Lúc đó họ cứ thích gây khó dễ cho Lâm Lạc Dương, giờ nghĩ lại sao mà ngốc nghếch.
Từ sau biến cố đó Lâm Nhược Liễu đã hoàn toàn chấp nhận Quý Vãn Kha.
Cô không nói ra, Quý Vãn Kha cũng không nói, họ vẫn miệt mài đấu khẩu nhưng cùng ngầm hiểu để không bắt Lâm Lạc Dương phải chọn lựa nữa.
Đó là sự trưởng thành của họ, mà sự trưởng thành của Lâm Lạc Dương phải đợi mãi sau này.
Hồi đó cô trách em trai mình sao cứ ngây thơ mãi không chịu lớn, giờ cô lại chỉ ước sao Lâm Lạc Dương không bao giờ lớn, không bao giờ hết ngây thơ.
Lý Xuyên còn đang ngủ, hơi thở cậu đều đặn, hàng mi hơi rung, lông mày vô thức nhíu lại rồi đột nhiên cậu mở choàng mắt.
Lâm Lạc Dương vẫn nhìn cậu rồi dịu dàng đưa tay lên vuốt ve gương mặt rịn mồ hôi vì mơ ác mộng của Lý Xuyên, ôn hòa mà trìu mến.

Cậu giờ đây giống như một thức quả chín cây, ngạt ngào mùi hương của trải nghiệm, thức quả mà nhất định cần một bàn tay hái.
Lý Xuyên siết chặt cổ tay Lâm Lạc Dương, áp gò má mình vào lòng bàn tay cậu, đòi được cậu vuốt ve.
Đó chỉ có thể là ta.
Cậu thầm tự nhủ, Lâm Lạc Dương chỉ có thể là của cậu.
“Anh.” Lý Xuyên gọi rồi nhích tới hôn lên trán Lâm Lạc Dương, hớp lấy hạt sương ngọt lành duy nhất của buổi sớm mùa hè oi bức.
Và Lâm Lạc Dương đáp lại cậu.
##
Triệu Thụy Tiêu gặp lại Lý Xuyên, vẫn là ở nhà họ Lâm, lần này người ra mở cửa cho cậu ta thậm chí còn chẳng phải chủ nhà, cũng không phải cô Thường.
Lý Xuyên đứng sau cửa, cậu ta đứng trước thềm, nhất thời cậu ta không biết phản ứng ra sao.
Lần trước gặp nhau cậu ta đã nói hơi nhiều.
Đó là rất không nên.


Nói quá nhiều chuyện với một thiếu niên mười chín tuổi, tâm lý chưa trưởng thành toàn diện, nghĩ lại cũng không giống tính cậu chút nào.
Nhưng dù sao cậu cũng làm rồi, và cậu đã được thấy thứ cậu muốn – những biểu cảm thuộc về Quý Vãn Kha.
Triệu Thụy Tiêu không biết liệu có phải mọi người khi yêu đều như vậy không, cậu cũng không có ai để hỏi kinh nghiệm.

Cậu đành lôi thằng bạn cũ ra, thử tưởng tượng nó sẽ phản ứng ra sao khi nghe những điều cậu nói, và Lý Xuyên đã thể hiện giống y như đúc.
Điều này khiến Triệu Thụy Tiêu vừa cảm thấy phi lý vừa chợt nảy ra một ý tưởng đáng sợ.
Nếu Lý Xuyên là Quý Vãn Kha thì mọi chuyện đều được giải quyết mỹ mãn.
Cậu vừa nghĩ như vậy rồi lập tức tự gạt đi ngay.
Như thế là xúc phạm cậu trai này.
Triệu Thụy Tiêu thầm xin lỗi Lý Xuyên vì suy nghĩ vừa rồi của mình, vì mình đã tự tiện coi cậu ta là vật thay thế cho một người khác.
Một người đã rời đi từ rất lâu và sẽ không bao giờ trở lại.
“Chào buổi chiều.” Triệu Thụy Tiêu chào Lý Xuyên.
Lý Xuyên gật đầu lại rồi thản nhiên hỏi: “Lâm Nhược Liễu lại bảo chú đến à?”
Nụ cười trên môi Triệu Thụy Tiêu suýt méo xẹo nhưng cậu ta kìm lại được ngay.
Lý Xuyên đúng là chẳng thèm kiêng nể gì, thái độ này là tự kết nạp chính cậu ta và Triệu Thụy Tiêu vào “người một nhà” rồi.
Triệu Thụy Tiêu đáp: “Hôm nay tự tôi đến thôi.”
Đương nhiên là Lý Xuyên không tin, cậu ta tránh sang một bên, “Ừ rồi, đến thăm anh Lạc Dương hả?”
Triệu Thụy Tiêu lại bảo: “Đến tìm em.”
Lý Xuyên nhìn cậu ta: “Chú nghĩ là tôi tin à?”
“Tin hay không tùy em.” Triệu Thụy Tiêu lại treo nụ cười hiền lành mà kín như bưng chuyên dụng của mình trên môi, “Muốn ra ngoài đi dạo nói chuyện một lúc không?”
Lý Xuyên hất đầu lên lầu, “Không được.”
“Lạc Dương đang làm gì vậy?”
“Đang ngủ.”
Triệu Thụy Tiêu nhìn nhìn Lý Xuyên, Lý Xuyên vẫn tỉnh rụi.
“Nhược Liễu cũng không canh nó kĩ vậy.” Triệu Thụy Tiêu nói đầy ẩn ý.
Lý Xuyên nhướng mày, “Ra là ở sau lưng anh gọi cô ấy thế đấy?”
Triệu Thụy Tiêu: “…”
Lý Xuyên: “…”
Hai thằng cùng im lặng.
“Em không muốn biết nhiều hơn à? Về chuyện của Lạc Dương ấy.” Triệu Thụy Tiêu thả mồi câu.

Lý Xuyên lạnh nhạt đáp, “Giờ thì không muốn lắm.”
“Giờ á?”
Lần này Lý Xuyên không hất đầu lên lầu mà chỉ nhìn Triệu Thụy Tiêu, đáp: “Vì bây giờ tôi có việc quan trọng hơn.”
Việc quan trọng là việc gì? Triệu Thụy Tiêu không hỏi vì cậu ta đã biết câu trả lời.
“Tôi muốn ở lại với anh ấy.”
Nụ cười nhã nhặn trên môi Triệu Thụy Tiêu biến mất, cậu ta nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Thế này rất xúc phạm.
Cậu ta lại thầm nhắc mình không được coi thiếu niên này là một người khác.
“Chú này.” Lý Xuyên chợt nói, “Chú có định vào không? Nhà đang bật điều hòa, bay hết lạnh ra ngoài.”
Triệu Thụy Tiêu tỉnh trí lại, gật đầu bước vào phòng khách mát mẻ.
Quý Vãn Kha sẽ không xuất hiện ở đây.
Đứa con trai này không phải là nó.
##
Lâm Lạc Dương bắt đầu có hiện tượng suy giảm trí nhớ đâu chừng một năm trước, à không, lúc đó mát trời, khí hậu dễ chịu hơn bây giờ, chắc là tầm cuối tháng tư.
Mới đầu trong bữa ăn cậu nhắc đến Quý Vãn Kha, khi mọi người ngồi xuống đông đủ, Lâm Lạc Dương đột nhiên bảo: “Đợi đã, Quý Vãn Kha đã đến đâu.”
Vậy là cả bàn ăn lặng ngắt.
Rồi Lâm Lạc Dương xin lỗi bằng giọng thành thật hết mức: “Xin lỗi nhé, em quên mất.”
Lâm Nhược Liễu rất lo lắng cho tình trạng thần kinh của cậu, cô bảo cậu nên đi viện khám xem sao.
Lâm Lạc Dương ngạc nhiên: “Em có sao đâu, làm sao phải đi viện?”
Không ai dám trả lời cậu.
Nhưng chuyện này không dễ dàng chấm dứt ở đó, từ đó về sau Lâm Lạc Dương cứ luôn luôn nhắc đến Quý Vãn Kha.
Lâm Nhược Liễu bắt đầu hoảng sợ, Lâm Lạc Dương lại trấn an cô rằng, “Chị cứ yên tâm, em có thể chăm sóc được mình mà.”
Lâm Nhược Liễu đã tin.
Và niềm tin của cô được đáp lại bằng một cuộc gọi từ bệnh viện, bác sĩ báo với gia đình rằng bệnh nhân có biểu hiện chán ăn nghiêm trọng, đồng thời đã định uống hết cả lọ thuốc ngủ.
Lúc Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu hộc tốc phi đến nơi, Lâm Lạc Dương đang chực rút kim truyền để bỏ trốn.
Ngô Húc chất vấn tại sao mày lại làm thế, Lâm Lạc Dương lại ngồi thần trên giường bệnh, lúc đó cậu đã gầy lắm rồi, gương mặt cậu ngây thơ đến tội nghiệp và cậu bình tĩnh đáp rằng: “Tao chỉ mất ngủ thôi mà, bụng dạ tao cứ bồn chồn, tao không tập trung được.

Không bị thế nữa đâu, bao giờ thì tao được về nhà? Tao không muốn ở trong viện nữa.”
Cậu ghét bệnh viện, mùi thuốc sát trùng và mùi cồn lẫn lộn vào nhau, tiếng thở than rền rĩ cũng lẩn vào trong máu cậu.
Quả thực cậu có quá đủ lý do để ghét bệnh viện.
Cuối cùng mọi người thỏa hiệp, để Lâm Lạc Dương về nhà dưỡng bệnh.

Nhưng hàng ngày họ chia nhau đến xem tình hình cậu.

Lâm Lạc Dương không thích mọi người cứ tới lui nhà mình, thế là cậu đi làm.

Lâu lắm rồi cậu không đến công ty, nhân viên có vẻ đều sợ cậu, vì cái người sếp phó thoắt ẩn thoắt hiện này tính tình rất tệ, không biết lúc nào cậu sẽ gắt ầm lên.
Mà rõ ràng trước kia đâu có thế.

Nhưng không ai dám nhắc đến chuyện “trước kia”.
Sang tháng năm, trời ấm lên, gió hây hây đưa theo hương hoa và mùi cỏ tươi mát, rồi thì mưa.
Triệu Thụy Tiêu không bao giờ quên được ngày hôm đó, đúng hơn là tất cả bọn họ đều không thể quên.
Không khí sau mưa mát mẻ lạ thường, hình bóng Lâm Lạc Dương cầm cây dù màu xám trắng in lên những vũng nước đọng sau mưa trên con đường lát đá trong núi.
Mãi đến khi Lâm Nhược Liễu đi sau nhắc cậu rằng mưa tạnh rồi cậu mới hạ dù xuống rồi chợt ngẩng lên, nhìn Lâm Nhược Liễu với vẻ ngỡ ngàng đến bối rối.
Không hề giống cậu chút nào.
Cậu lúc ấy đã lớn, hai mươi bảy tuổi, ai còn tìm sự che chở của người nhà?
Nhưng người nhà mãi mãi là người nhà.
Cuối cùng cậu cũng chịu rũ bỏ lớp áo giáp cứng cỏi của mình, cậu nói với Lâm Nhược Liễu rằng: “Chị ơi, em hơi hối hận rồi.”
Ngô Húc đi đằng trước dừng lại, Triệu Thụy Tiêu cũng dừng lại.
Mưa cũng tạnh rồi.
Nhưng trong lòng mỗi người ở đó đều bắt đầu dấy lên một cơn giông dữ, họ căng thẳng chờ nó trút xuống, chờ gió mưa vùi lấp khe núi này… chính là lúc này đây.
Lâm Lạc Dương chưa bao giờ bảo mình hối hận.
Cậu hối hận vì đã gặp Quý Vãn Kha ư?
Nếu thế thì nhất định là nói dối.
Vậy nên Lâm Nhược Liễu gạt đi ngay: “Em nói linh tinh gì thế?”
Nhưng lời tiếp theo của Lâm Lạc Dương lại khiến tất cả lặng người.
Cậu thực sự hối hận rồi.
Lâm Lạc Dương bảo: “Ước gì em dũng cảm hơn một chút, giá ngày đầu tiên gặp nhau em đã bảo em thích nó, thế thì bọn em đã được ở bên nhau nhiều hơn hai năm.

Dạo này em cứ quên quên nhớ nhớ, nhiều chuyện cũ cứ đi đâu mất, nhiều lúc không nhớ được lúc ở cùng nó thế nào, phải nghĩ mãi mới ra.

Giá làm lại được thì tốt biết mấy, lần này em sẽ nói thích nó ngay từ đầu, đằng nào sớm muộn nó cũng sẽ thích em.”
Cậu với Quý Vãn Kha gặp nhau là mùa hè năm mười tám tuổi, năm thứ nhất hai đứa chỉ là bạn cùng phòng kí túc, đến năm thứ ba đại học mới yêu nhau.
Cuối cùng nước mắt của cậu cũng trào ra, rồi chúng tuôn như cơn mưa vội vã, từng giọt nóng hổi rơi trên trái tim mỗi con người ở đó.
Thì ra ngôn từ cũng có thể cứa sắc như dao.
“Em hối hận quá, ước gì em gặp được nó sớm hơn.”
Nếu để Quý Vãn Kha nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy, không biết cậu ta sẽ chỉ trích những người ở đó thậm tệ thế nào.
Triệu Thụy Tiêu đoán chắc chắn cậu ta sẽ bảo: “Các người chăm sóc Lâm Lạc Dương thế đấy à?! Không bằng được một cái móng tay tôi, các người đúng là lũ vô dụng!”
Người đó lúc còn sống là chúa độc mồm, hở ra là: “Lâm Lạc Dương, Lâm bé đụt, mày tỏ tình trước nên tao mới ừ nhé, mày mà dám léng phéng với đứa nào thì chết với tao.”
Mà thực ra nó mới là đứa luôn nơm nớp lo sợ, nó sẽ làm mọi cách để mè nheo làm nũng với Lâm Lạc Dương chỉ hơn nó nửa năm tuổi, đòi cậu quan tâm chú ý đến mình.

Mãi đến khi tốt nghiệp đại học nó mới bớt cái tính khoa trương, bắt đầu chín chắn đáng tin hơn, cũng học được cách nói tiếng yêu thành lời, để làm chỗ dựa cho Lâm Lạc Dương yếu đuối bất lực năm đó.
Trước kia Triệu Thụy Tiêu vô cùng hâm mộ mối tình của hai đứa, cậu ta nghĩ nếu không xảy ra sự cố đó chắc chắn chúng sẽ ở bên nhau cả đời.
Sau này Quý Vãn Kha chết đi cậu ta lại nghĩ… thì ra không có được mối tình như thế cũng là một điều may mắn.
Hai đứa dìu bước nhau đi đến năm thứ bảy.
Và Quý Vãn Kha chết vào mùa mưa năm hai sáu tuổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận