Lâm Lạc Dương mơ thấy một cửa hàng văn phòng phẩm bày bán chun buộc tóc đủ màu, xung quanh cậu có cả những đứa học trò rất nhỏ, cậu nghe thấy tiếng mình hỏi: “Tao nuôi tóc dài được không?”
Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? Hai lăm hay hai sáu? Mà cũng có quan trọng gì đâu.
Hình ảnh lại mờ đi, sương mù từ đâu che mắt cậu, cậu chẳng bao giờ thấy được người đứng bên mình là ai.
Nhưng cậu biết tên nó là gì.
Quý Vãn Kha.
Cậu thầm nhẩm cái tên ấy, rồi giọng cậu lại vang lên: “Tao mà để tóc dài thì mày chải đầu cho tao nha?”
Cậu không nghe được câu trả lời.
Giấc mơ vẫn còn tiếp.
Trong phòng tắm nước ấm xối cho cơ thể cậu thật sạch sẽ, cậu bước ra, bàn chân trần dẫm trên sàn nhà màu vàng nhạt để lại những vết nước loang lổ.
Hôm nay lại mưa to, nước mưa vẫn chảy lắt léo trên kính cửa sổ như những đường tơ bất tận, hoặc giả một tấm mạng nhện dở dang.
Trong nhà hơi lạnh, mà cậu vẫn chưa cảm thấy.
Căn phòng không quen thuộc lắm, cậu thấy bên gối có một hộp kính, cậu ngồi xuống vuốt ve nó như một hành động mình đã làm cả trăm lần.
Lâm Lạc Dương là người rất sợ cô đơn.
Trước năm mười tám tuổi cậu có cha mẹ và chị yêu thương mình, sau mười tám tuổi cậu gặp Quý Vãn Kha, một đứa điển hình của cái nết đè chết cái đẹp, mà nó chỉ chịu kiên nhẫn với một mình cậu.
Lâm Lạc Dương là một đứa trẻ ăn mật ngọt để lớn lên.
Cậu chưa bao giờ biết nuôi chí lớn, cậu cứ thản nhiên thả mình vô tư lự, môn vẽ học bao nhiêu năm nói bỏ là bỏ, lên cấp ba cậu vẫn sẵn sàng bảo bạn cùng lớp rằng: “Ừ phải đấy, tao chẳng có chí lớn gì cả.”
Mà cậu có thừa tư cách để nói câu đó, gia đình cậu êm ấm đến mức người ngoài nhìn vào phải ghen tị.
Chẳng cần có chí lớn, cứ mãi thế cậu cũng có thể sống bình an sung sướng đến cuối đời.
Lâm Lạc Dương chậm rãi đưa mắt nhìn khắp căn phòng, từ chùm đèn trên trần xuống đến cái thùng rác tròng nilon màu trắng, dép trong nhà là loại dùng một lần, nhưng đây rõ ràng không phải khách sạn.
Phòng khách sẽ thế nào, nhà bếp sẽ thế nào nhỉ.
Cậu ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, vừa tư lự vuốt ve cổ tay trái… chỗ đó láng mịn không có sẹo, cũng không có nỗi đau nào.
Cậu đang nằm mơ.
Giấc mơ với tầng tầng ý nghĩa.
Đột nhiên cậu hiểu ra vài điều.
Cậu đã sống ở đây, túi nilon rác là cậu mua, đèn trần cũng là cậu chọn, thùng rác… thùng rác hình như không phải, nhà này không chỉ có mình cậu ở.
… đây là nhà cậu.
Lâm Lạc Dương mở choàng mắt, lần này cậu tỉnh thật.
Gối cậu ướt đẫm, tóc bết vào một bên thái dương, cậu cuống cuồng chùi mặt nhưng nước mắt cứ tuôn ào ạt, tim cậu tê tái như bị thiêu đốt khiến vết thương đã kết vảy trên tay cũng nhói đau theo.
Những tiếng nghẹn ngào rền rĩ trong cổ họng cậu, bi thương bị bóp nghẹt không lối thoát ra.
Có người vội vã đẩy cửa lao vào phòng, thoáng chốc cậu rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Cậu ngửa mặt lên để thấy ánh mắt nóng bỏng của Lý Xuyên đang nhìn mình.
Tay cậu chạm được cánh tay Lý Xuyên như kẻ sắp chết đuối vơ được tấm ván gỗ, như người rớt xuống vực tóm được cành cây, còn cậu thì bấu víu Lý Xuyên.
Triệu Thụy Tiêu theo vào ngay sau đó nhưng cậu ta biết ý dừng lại trước cửa, nghe cậu trai nhỏ giọng an ủi người trong lòng.
Ánh mắt cậu ta rơi vào hộp kính bên gối Lâm Lạc Dương, cặp kính gọng bạc đang nằm bình yên trong đó.
Đó là quà sinh nhật Quý Vãn Kha tặng Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương cứ luôn sợ mình trông không người lớn, lúc nào cũng muốn chải chuốt ăn diện một tí.
Mới đầu là duỗi tóc, sau nữa là đòi mua kính đeo.
Quý Vãn Kha ngoài miệng bảo đeo làm gì nhưng đến sinh nhật hai sáu tuổi của Lâm Lạc Dương cậu ta vẫn tặng một cặp kính.
Cậu ta còn dẫn Lâm Lạc Dương đi đo mắt, rồi ịn ngón tay vẽ một vòng tròn trên tròng kính của Lâm Lạc Dương và bảo: “Đừng đeo thì đẹp hơn bao nhiêu.”
Thế là Lâm Lạc Dương hứa: “Ở với mày thì bỏ ra nhá.”
Lâm Lạc Dương sinh nhật vào tháng ba, còn sự cố xảy ra vào tháng năm.
Cái chết của Quý Vãn Kha đến bất ngờ như cơn mưa ngày đó, sỗ sàng, đột ngột không để ai kịp trở tay.
Số mệnh không hề nương tay với cậu.
Có ba cột mốc đánh dấu con đường trưởng thành của Lâm Lạc Dương, một là năm mười tám tuổi bước chân vào đại học, hai là trận tuyết lở khủng khiếp ngày tốt nghiệp, ba là sự cố hai năm trước, Quý Vãn Kha chết vì bị xe đâm.
Từ đó về sau Lâm Lạc Dương không đeo cặp kính đó ra ngoài nữa, cậu luôn đặt nó trong tầm tay, giữ gìn nó thật cẩn thận, nhờ nó dỗ giấc ngủ cho mình.
Còn biết làm sao đây, đó là quà Quý Vãn Kha tặng cậu.
Cậu chỉ đeo đúng ngày giỗ để đi gặp Quý Vãn Kha.
Vậy là vừa vặn làm trái lại lời hứa.
Nhưng cũng chẳng sao.
Dù sao Quý Vãn Kha đâu thể đội mồ dậy nạt nộ cậu được.
Mà thật ra… cậu ước gì nó đội mồ sống dậy.
Đương nhiên điều đó là không thể, Quý Vãn Kha chết rồi.
Không cấp cứu, không đợi chờ phẫu thuật, trong cơn mưa lớn xe tải mất lái đâm sầm vào xe nó.
Chết ngay tại chỗ.
Triệu Thụy Tiêu hoảng hốt nhìn hộp kính nằm lặng lẽ trên giường hồi lâu.
Dù mất ký ức Lâm Lạc Dương cũng không rời nó.
Làm thế nào đây.
Trong giây lát cậu ta thấy hoa cả mắt, cậu ta nhíu mày cố trấn tĩnh.
Lý Xuyên biết hết, cậu ta biết rất nhiều, biết Lâm Lạc Dương từng yêu một người và người đó đã chết.
Đó là điều mà chính Lâm Lạc Dương lúc này cũng không biết.
Nhưng cậu ta vẫn ở đây, và đang dịu dàng vỗ về một Lâm Lạc Dương thổn thức mất kiểm soát vì một giấc mơ.
Tại sao?
Một giọng nói vọng lên từ sâu trong tâm trí Triệu Thụy Tiêu.
Thời gian Lý Xuyên và Lâm Lạc Dương quen biết nhau sao đủ để bồi đắp một tình yêu khổng lồ đến thế.
Mà Lâm Lạc Dương lại càng chưa từng dựa dẫm vào ai, ngoại trừ Quý Vãn Kha.
Trên thực tế Lâm Lạc Dương rất độc lập, chỉ cần cậu muốn cậu có thể che đậy mình rất khéo.
Vờ như mình không bệnh tật, vờ như mình không kén ăn, không ở bên cậu từng ngày thì không ai nhận ra được.
Cho đến khi không thể che giấu nữa, cậu sẽ chỉ bình tĩnh bảo: “Không sao đâu, ổn ngay thôi mà.
Mọi người đừng lo cho em.”
Cậu sống mà như đã chết.
Lâm Lạc Dương không khóc nữa, nhưng một nỗi tuyệt vọng khác đang nhai nuốt tâm hồn cậu.
Cái tên Quý Vãn Kha đã khắc vào bản ngã cậu, lấp đầy ký ức cậu.
Nhưng người ở bên vỗ về cậu lúc này, người đang ôm siết lấy cậu rõ ràng là Lý Xuyên.
Mình thật là xấu xa. Cậu thầm nhủ mình như thế, cậu muốn đẩy cậu trai ra một chút, kết quả là lại một cái hôn rơi trên môi.
Hốc mắt Lâm Lạc Dương lại dâng ngập nước, cậu tấm tức chống cự: “Đừng hôn anh bây giờ.”
Lý Xuyên sững người, rồi cậu ta bĩu môi hỏi: “Sao, anh?”
Lúc nào cũng gọi “anh”, nhiều khi là triền miên chiều chuộng, có khi lại nghe như đầy hàm ý.
Mà dù thế nào Lâm Lạc Dương cũng thích.
Cậu thích Lý Xuyên.
Trái tim đập vội không lừa dối cậu, tình yêu không lừa dối cậu, chỉ cần thấy Lý Xuyên cậu sẽ không kiềm chế được muốn thích, muốn yêu cậu ấy.
Lâm Lạc Dương không trả lời, bởi vì Lý Xuyên cũng không đợi để tiếp tục hôn cậu, nụ hôn rơi xuống trán, xuống má, xuống mi mắt, như một cách phản đối – làm sao không hôn được, em cứ muốn hôn cơ.
Đến cả cái tính trẻ con này Lâm Lạc Dương cũng thích.
Cậu thích cậu ấy quá chừng.
Giấc mơ chia cậu ra thành hai nửa.
Một nửa bị vây hãm trong ký ức, một nửa sống động ở hiện thực.
Đến khi Lâm Lạc Dương tỉnh trí lại, nhận ra có người đứng ngoài cửa cậu mới thấy ngượng ngùng.
Lý Xuyên thì lại rất thản nhiên, cánh tay cậu chàng vẫn siết trên lưng Lâm Lạc Dương.
Bấy giờ Triệu Thụy Tiêu mới đi vào, “Mơ thấy ác mộng à, Lạc Dương?”
Lâm Lạc Dương vô thức rúc vào lòng Lý Xuyên, Lý Xuyên cũng tự nhiên ôm cậu chặt hơn.
Triệu Thụy Tiêu bật cười: “Coi tao là người xấu hay sao?”
“Không sao, chỉ là mơ thôi, không sao cả.” Lý Xuyên cúi xuống, một tay đỡ gáy để Lâm Lạc Dương ngẩng lên cụng đầu với mình, “Không nhớ là tốt nhất.”
Lâm Lạc Dương hơi xấu hổ, dù sao cũng còn người khác ở đây.
Cậu muốn cựa mình thoát ra lại bị Lý Xuyên ôm chặt hơn, hơi thở của cậu trai bao bọc lấy cậu, cậu ấy gục đầu lên vai cậu, “Đừng từ chối em.”
Lần này thì Lâm Lạc Dương đầu hàng, để mặc Lý Xuyên ôm mình trước mặt người khác.
Đến cả cái cách tuyên bố chủ quyền cũng giống hệt Quý Vãn Kha.
Triệu Thụy Tiêu cười bất đắc dĩ.
Bị Lý Xuyên quấy đảo một hồi, Lâm Lạc Dương thật sự quên luôn giấc mơ vừa rồi, cậu ngồi rũ mắt, lặng lẽ thò tay nắm góc áo Lý Xuyên.
Lúc Ngô Húc đến, ba người đã vào bàn ăn rồi.
Cậu ta xách đến một túi cherry rồi thả bịch xuống bàn, quả màu đỏ lăn ra lông lốc, “Sao không đợi tao với?”
Triệu Thụy Tiêu nhún vai không đáp.
Lý Xuyên lại nói thay: “Cơm ăn đúng bữa thì hơn.”
Ngô Húc: “Ha ha.”
Cậu ta quay sang Lâm Lạc Dương, từ lúc thấy cậu ta Lâm Lạc Dương không nói gì cả, cứ ngồi lặng lẽ trông càng giống như hồi chưa mất trí nhớ.
Dù tóc đã cắt ngắn nhưng nó vẫn có cái vẻ đẹp mong manh của một cái ly pha lê chân cao, tưởng như khẽ búng tay cũng có thể làm nó rung động, khiến người ta luôn phải hồi hộp tự nhủ hãy đụng chạm nó thật khẽ khàng, nếu không nó sẽ tan vỡ.
Và nó đã tan vỡ.
Cảm xúc của Lâm Lạc Dương không ổn định lắm, ăn đến giữa bữa cậu mới mở miệng nói với Lý Xuyên: “Anh không ăn được nhiều thế đâu.”
Lý Xuyên liền bới cơm trong bát cậu sang bát mình, nhưng cậu ta không ăn nốt một mình mà cứ và được mấy miếng lại đút một thìa cho Lâm Lạc Dương.
Mới đầu Lâm Lạc Dương còn lắc đầu từ chối, Lý Xuyên liền rụt thìa lại, nhưng chỉ một chốc sau cái thìa sẽ chìa ra trước mặt Lâm Lạc Dương, cứ như mất trí nhớ.
Lâm Lạc Dương đưa mắt nhìn sang Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu, Ngô Húc cương quyết giả mù, vùi đầu ăn cơm.
Thế là cậu cũng làm như câm điếc, há miệng ngậm thìa, nhai nhai nuốt nuốt.
Dưới gầm bàn, Lâm Lạc Dương hẩy dép lê ra để dẫm chân trần lên sàn, được một lúc cậu lại ngọ nguậy cọ chân vào chân Lý Xuyên, chỉ cọ vào má chân thôi.
Lý Xuyên liền đưa tay xuống nhẹ nhàng xoa đùi cậu, không phải ngăn cậu đừng nghịch nữa bởi vì trong mắt cậu trai lấp lánh ý cười, như là đang dung túng, cổ vũ cậu thỏa sức chơi.
Đó không phải là ánh mắt một thiếu niên dành cho người lớn tuổi hơn mình, tình yêu hàm chứa trong đó quá trọn vẹn, không phải khát khao đòi hỏi mà là dạt dào hiến dâng… giống như họ đã ở bên nhau thật nhiều năm, họ yêu nhau, và tình yêu dông dài thành lưu luyến..