“Hóa ra là cậu thật.” cô gái tóc ngắn mỉm cười nói, “Mình cũng nhớ là cậu ở gần đây.”
“Ở gần đây à?” Lâm Lạc Dương hoang mang hỏi lại nhưng cậu cũng giấu được cảm xúc rất nhanh.
“Dạo này cậu khỏe không?” Ninh Thiến nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng lấp lánh ý cười, không giống chút nào với hình ảnh trong mơ của Lâm Lạc Dương.
Mười năm.
Thời gian không vì cậu “mất trí nhớ” mà dừng lại, ngày tháng vẫn cần mẫn đi đến điểm không cùng.
Giờ này đột nhiên Lâm Lạc Dương lại thấy sợ hãi, cậu mười tám tuổi sao có thể gặp được Ninh Thiến?
Những ký ức không thuộc về cậu đã quá nhiều rồi.
“Cũng ổn.” Lâm Lạc Dương trả lời, giọng không chắc chắn lắm.
Cậu ổn thật sao?
Cậu cũng rất muốn hỏi thằng cậu hai tám tuổi câu ấy.
Ninh Thiến gật đầu, cô đưa tay lên vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai để lộ ra đôi khuyên đẹp tinh tế, “Lâu lắm bọn mình không gặp nhau nhỉ, hồi này trông cậu khá hơn nhiều đấy.”
Lâm Lạc Dương lại gật đầu lần nữa và vô thức giấu cánh tay ra sau lưng.
Thật ra cậu đang đeo băng cổ tay rồi nhưng vẫn không muốn để người đối diện chú ý.
Trước kia chắc quan hệ giữa họ rất tốt, cậu cảm nhận được sự thân thiết từ ánh mắt cô gái này nhìn mình.
“Giờ cậu có bận gì không?” Ninh Thiến hỏi, “Mình vừa xong việc cũng đang rảnh, kiếm chỗ nào ngồi, mình mời cậu uống nước được không?”
Đúng ra Lâm Lạc Dương nên từ chối.
Cậu có quen biết Ninh Thiến đâu.
Nhưng cậu lại đồng ý, thậm chí cậu còn mỉm cười nói thêm, “Được chứ, để mình mời cậu.”
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê.
Ninh Thiến hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Lạc Dương gọi một ly smoothie.
Lâm Lạc Dương thấy vậy cũng hoang mang nhìn lại Ninh Thiến.
“Mình tưởng cậu không uống đồ cho con nít nữa?”
“Đồ nào cho con nít? Ai chơi áp đặt thế?” Lâm Lạc Dương bật lại ngay, cứ như họ đã thân nhau lắm.
Ninh Thiến bật cười, cười xong cô mới bảo: “Nửa năm nay không ai liên lạc được với cậu, mỗi Triệu Thụy Tiêu biết tình hình cậu thế nào.
Mình cũng lo cho cậu lắm nhưng Triệu Thụy Tiêu bảo cậu vẫn ổn, chỉ cần được ở một mình một thời gian cho bình tâm lại thôi.”
“Thời gian bình tâm của cậu có hơi bị lâu không đó? Không thèm a lô í ới gì cho bạn bè cả, anh em kiểu gì không biết?” Ninh Thiến nói nửa đùa nửa thật, mà thật nhiều hơn đùa.
Trong thâm tâm đúng là cô có phần trách Lâm Lạc Dương trốn tránh mọi người, cậu rúc mình vào vỏ ốc, không chịu cho người thân cơ hội chia sẻ, càng không chịu tin người thân có thể chữa lành vết thương lòng cho mình.
Nhưng phần nhiều hơn nữa cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Giờ này cậu đã có thể ngồi trước mặt cô với vẻ khỏe khoắn, tươi tỉnh.
Tốt quá rồi.
Ấy vậy mà sau khi nghe cô nói Lâm Lạc Dương chợt tỏ ra bối rối, Ninh Thiến ngạc nhiên ướm hỏi, “Lâm Lạc Dương?”
“Ừ? Ơ… mình, xin lỗi.”
Lâm Lạc Dương vô thức túm khăn trải bàn, tấm vải ca-rô màu xám lá cọ nhăn nhúm trong tay cậu.
Thái độ cậu lúc này như một đứa trẻ lạc đường, hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Ninh Thiến thực sự sửng sốt, cô nói thật thận trọng, “Mình đùa thôi, cậu đừng để bụng.
Mình hiểu hoàn cảnh của cậu mà, chuyện đã thế thì biết làm sao được…” cô chỉ nói đến đó, cô tin rằng Lâm Lạc Dương cũng không muốn nghe nhiều hơn.
Họ đều hiểu nhau đủ để không nhắc đến người đó.
Không một ai từng nghĩ Quý Vãn Kha sẽ chết.
Khi Ninh Thiến nghe tin đó điều duy nhất cô làm được là bưng miệng nín lặng.
Nếu nhất định phải diễn tả lại cảm xúc của cô lúc đó thì chỉ có thể nói là không dám tin.
Quý Vãn Kha quá rực rỡ, dù làm gì cậu ta cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Ngày học trong trường cậu ta là chủ đề cho bọn sinh viên bàn tán, về sau đi làm cậu ta vẫn là đối tượng thảo luận được yêu thích trong vòng bạn bè wechat của mọi người.
Cũng vì vậy mà Lâm Lạc Dương ẩn trạng thái hoạt động của mình, rời khỏi nhóm chat của lớp, cuối cùng là xóa luôn một vài người bạn đã sớm quên tên.
Chuyện giữa cậu và Quý Vãn Kha không có gì là bí mật, ảnh chụp chung của hai đứa vẫn thỉnh thoảng được đăng lên, ai tinh ý một chút là hiểu ngay.
Cậu rời nhóm làm mọi người càng được thỏa thích bàn luận, có người ôn lại chuyện tình của họ, cũng có người cảm khái nói cần trân trọng những gì đang có.
Ninh Thiến chỉ cảm thấy họ thật tàn nhẫn.
Chắc chắn là Lâm Lạc Dương đọc được hết.
Bởi vậy khi gọi điện cho Lâm Lạc Dương cô không an ủi, cũng không hỏi cậu ổn không, cô bảo: “Đi uống không?” dù lúc đó mỗi đứa ở một thành phố, ngồi máy bay cũng phải bốn năm tiếng mới gặp được nhau.
Lâm Lạc Dương từ chối, giọng cậu lúc đó rất ôn hòa.
Hai mươi sáu tuổi Lâm Lạc Dương đã rất chín chắn, chỉ biết làm trẻ con trước mặt Quý Vãn Kha.
Cậu trả lời Ninh Thiến rằng: “Giờ mình muốn ở một mình hơn, lần sau nhé? Lần sau chắc chắn mình đi.”
Đầu dây bên kia Ninh Thiến rớt nước mắt, cố nói thật bình tĩnh, “Được chứ, mình đợi đấy.”
Ngày đi học cô suốt ngày bảo Lâm Lạc Dương phải tránh xa Quý Vãn Kha, cũng lại chính cô giúp cậu đưa thư tình.
Cô là người chứng kiến ái tình sinh ra rồi tuyệt diệt.
Khi đó họ còn quá trẻ, tình yêu tuổi trẻ mong manh biết bao, ít nhất cô và Lý Giai Giai đã không thể cùng nhau đến cuối đường.
Cô biết gìn giữ một mối quan hệ khó đến mức nào, ái tình là một thứ hàng dễ vỡ… nên cô càng đau lòng, rõ ràng họ bao bọc nhau đến thế, tình yêu còn đó, nhưng người yêu lại rời xa.
Một năm sau họ mới gặp nhau, Ninh Thiến đem một bó hoa đến viếng người bạn đại học từng khiến cô ngứa mắt.
Mộ cậu ta chỉ khắc tên, không có ảnh.
Khi đó cô mới biết cha mẹ Quý Vãn Kha đã qua đời từ lâu, cậu ta không có người nhà, nhà họ Lâm lo hết tang ma cho cậu, nhà họ Lâm nghĩa là Lâm Nhược Liễu và Lâm Lạc Dương.
Cô thấy Lâm Lạc Dương mặc bộ đồ thường đen từ đầu đến chân, đeo kính gọng bạc, tóc dài chấm vai, người gầy hốc hác.
Lối ăn mặc giống của Quý Vãn Kha hơn là của cậu, trước kia Lâm Lạc Dương thích bận đồ đủ màu đủ phong cách.
Áo quần thời trang của Quý Vãn Kha toàn là Lâm Lạc Dương mua về chứ chính cậu ta thì cậy mình đẹp trai dáng chuẩn nên cứ đồ đen mà tương, phát ngôn kinh điển của cậu ta là: đen cho đỡ bẩn.
Trước kia Lâm Lạc Dương rất biết diện, diện từ áo quần đến đầu tóc, cậu có mắt thẩm mỹ từ thời đi học, sau này tốt nghiệp thì… sau này cậu tiết chế hơn nhiều.
Cậu duỗi thẳng mái tóc quăn bất trị, đi làm cậu mặc đồ tây lịch sự, nụ cười toe toét rực rỡ cũng bị giấu đi, thay vào đó là một biểu cảm ôn hòa lễ độ.
Nhưng chỉ khi ở với Quý Vãn Kha cậu vẫn là thằng nhỏ ngố tàu hồi nào, cậu sẽ núp sau lưng người ta để làm mặt ngáo ộp, sẽ im im thò tay nắm tay người ta.
Họ biết nhau quá lâu, lâu đến mức bạn học của tao là bạn học của mày, bạn thân của mày cũng là bạn chí cốt của tao, phần ký ức có nhau của họ quá nhiều, dứt bỏ ngày tháng nào cũng là dứt bỏ chính con người họ.
Lúc Ninh Thiến về trong núi vẫn đang mưa, Lâm Lạc Dương còn cầm ô đứng trước mộ say sưa tâm sự.
Thoạt nhìn cậu vẫn là cậu trai ngây thơ có cơ man là chuyện để kể với người yêu, mắt cậu vẫn còn lấp lánh.
Nhưng Ninh Thiến biết đó là lệ, và lệ sớm muộn cũng rơi.
Lâm Lạc Dương đã từng uống thuốc ngủ, may mà được phát hiện kịp và đưa vào viện rửa ruột cứu được.
Lúc đó Ninh Thiến đang đi công tác, nhiều ngày sau cô mới biết chuyện, cô không gọi được cho Lâm Lạc Dương nên đành liên lạc với Triệu Thụy Tiêu.
Triệu Thụy Tiêu bảo: “Bây giờ nó không chịu gặp ai cả, thôi cậu đợi ít lâu nữa đi.”
Sau đó Ninh Thiến vẫn không gặp được Lâm Lạc Dương, vì chính Lâm Lạc Dương chủ động gọi cho cô trước.
“Mình không sao đâu, mỗi tội dạo này hay quên lắm.” Lâm Lạc Dương lại hỏi cô rằng, “Dạo này cậu với Lý Giai Giai thế nào rồi, vẫn cãi nhau à?”
Ninh Thiến trầm mặc hồi lâu mới đáp, “Mình với cô ấy chia tay lâu rồi.”
“Ơ?” Lâm Lạc Dương ngạc nhiên một cách thật tâm, mãi sau như sực tỉnh ra cậu mới áy náy bảo, “Xin lỗi nhé, mình quên thật.”
“Không sao, nhớ quên là bình thường mà, mình dạo này cũng hay quên.” Ninh Thiến nói đùa, mà thực ra ở đầu dây bên này nước mắt cô đã ướt đẫm hai má.
Cô không đến gặp Lâm Lạc Dương nữa.
Vì cô biết nếu gặp cậu cô sẽ òa khóc tức tưởi, đến lúc đó lại thành cậu phải vỗ về cô.
Cô không muốn Lâm Lạc Dương đã phải chịu nhiều đau khổ như thế phải nhọc lòng thêm nữa.
Đột nhiên cô nhớ lại ngày còn sống Quý Vãn Kha đã chăm sóc Lâm Lạc Dương chu đáo nhường nào.
Cúp máy rồi cô mới bưng miệng khóc nấc lên.
##
“Cậu với Lý Giai Giai…” bên kia bàn Lâm Lạc Dương đột nhiên nói, giọng hơi rụt rè.
Đây là điều duy nhất cậu nhớ được, vì trong mơ cậu từng nghe cái tên đó.
Bàn tay Ninh Thiến đặt trên đùi siết thành nắm đấm, móng tay cô ghim vào thịt đau nhói.
Cô chớp chớp mắt, làm như không hiểu, “Ừ?”
“Cậu với cô ấy thế nào rồi?” Lâm Lạc Dương hồi hộp, chỉ sợ mình nói sai.
“À… lúc trước bọn mình chia tay rồi, nhưng gần đây mình chuyển về làm bên này, tháng trước bọn mình cũng liên lạc lại.”
“Thật à?” Lâm Lạc Dương cười tươi rói, “Thế thì tốt quá.”
Cậu thấy vui thực sự, vì sao lại vui chính cậu cũng không hiểu.
Có lẽ là vì nghe tin người xa nhau cuối cùng cũng tái hợp, vì những người có tình lang thang mỏi gối lại được thêm một cơ hội yêu đương, cậu vui vì một điều không liên quan gì đến cậu.
Ninh Thiến buông nắm tay ra, lòng bàn tay cô đầy vết móng tay bấm sâu đậm.
“Bây giờ trí nhớ cậu vẫn chưa ổn à?” cô hỏi, cố tỏ vẻ tự nhiên.
Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, “Cậu biết rồi à?”
“Cậu kể với mình rồi mà.” Ninh Thiến vẫn cười nhưng cô cảm thấy mặt mình đã sượng cứng lại.
Thoáng chốc Lâm Lạc Dương khẽ thở phào, “À… ừ, vẫn thế.”
Không nhớ gì, cũng không biết gì cả.
Ninh Thiến lại tưởng cậu chỉ quên quên nhớ nhớ những chuyện nhỏ thôi, “Không sao, không nhớ thì thôi, mình nhớ, cần gì mình sẽ nhắc cậu.”
Lâm Lạc Dương nhìn Ninh Thiến, “Cần gì cũng được à?”
Ninh Thiến gật đầu.
“Chuyện liên quan đến Quý Vãn Kha cũng được hả?”
Nụ cười của Ninh Thiến vụt tắt.
“Đột ngột vậy à?”
“Ừ, mình quên mà.” Lâm Lạc Dương thản nhiên trả lời cô, rồi cậu hỏi cũng vẫn bằng giọng bình thường như trước, “Nó là người thế nào?”
Cậu cứ luôn hỏi câu này, Quý Vãn Kha là người thế nào, lạ thay tất cả đều cho cậu chung một lời đáp.
Tim Ninh Thiến đập dồn, đầu óc cô căng thẳng.
Cô không thân với Triệu Thụy Tiêu đến mức thường liên lạc với nhau, cô không hề biết chuyện xảy ra nửa năm này.
Mà Lâm Lạc Dương đã hỏi, cô thở hắt ra rồi quyết định trả lời nghiêm túc.
“Lúc đầu mình thấy cậu ấy là người huênh hoang, tự tin thái quá, về sau mình nhận ra tính cậu ấy quái quái vậy đó, chỉ đối xử tốt với người đặc biệt thôi.
Sau khi ra trường… cái hồi cậu ấy kè kè bên cạnh cậu đó, cậu kể với mình là cậu ấy học nấu cơm, học làm việc nhà, mình nghe mà cũng khó tưởng tượng được.
Mãi hôm đến chơi nhà cậu mới thấy cậu ấy nấu ăn ngon thật, mình không dám tin luôn ấy, nếu không phải vẫn là mặt Quý Vãn Kha chắc mình nghĩ cậu ấy bị đánh tráo mất rồi.
Tự dưng lại thành biết chăm sóc người khác, vì cậu mà cậu ấy đã trưởng thành nhiều lắm.”
Ninh Thiến cứ nghĩ cậu đã thông suốt rồi nên mới dễ dàng nhắc tên người đó như vậy.
Lâm Lạc Dương nhìn chăm chăm tách cà phê trên bàn, những vòng tròn bằng bọt sữa như vòng xoáy đang hút cậu chìm xuống, cuối cùng cậu cầm tách lên uống một hớp, vị đắng ngắt lấp đầy khoang miệng cậu.
Cậu nhăn mặt, lại cầm cốc smoothie bên cạnh lên hút một hơi dài.
Ninh Thiến bật cười, “Còn cãi không phải con nít nữa thôi?”
“Mình hai tám rồi.” Lâm Lạc Dương ngẩng lên, đáp lại bằng nụ cười hiền hòa giống như cô, “Con nít là thế nào.”
Bắt đầu từ bên bờ mười tám tuổi, cậu đang chậm rãi khua mái chèo đến với mười năm sau của mình.
“Còn câu này mình muốn hỏi nữa.” Lâm Lạc Dương bình thản nói, “Hy vọng cậu có thể trả lời mình.”
Nụ cười còn chưa phai trên môi Ninh Thiến, cô hỏi lại: “Câu gì cơ?”.