Phản Ứng Bản Năng


Tại sao mình lại muốn chết?
Có phải lý do vượt thời gian là để cứu bản thân thoát khỏi giai đoạn tuyệt vọng này không?
Mỗi đêm Lâm Lạc Dương đều nhìn chằm chằm trần nhà không ngủ được, đáy lòng tự hỏi không biết bao nhiêu lần.

Tất cả mọi người đều không tin lời anh, bọn họ chỉ phối hợp đùa giỡn cùng anh mà thôi.

Rốt cuộc mình năm mười tám tuổi có thể làm được gì chứ...!
Nói thật Lâm Lạc Dương cũng không quá rõ, anh chỉ biết mình phải đi tìm, bất kể tìm cái gì, nếu muốn quay về mười năm trước thì anh nhất định phải làm như vậy.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng anh nghe thấy một giọng nói thúc giục: Tìm thật nhanh, tìm câu trả lời, tìm đường trở về, anh không thuộc về nơi đây.

Lý Xuyên im lặng trước câu trả lời của anh.

Lâm Lạc Dương nhìn cậu ta, cuối cùng cũng không giấu được cảm xúc sau nhiều ngày kìm nén.

"Cậu nghe bọn họ nói rồi đúng không?"
Chàng trai vẫn nhìn vết sẹo trên cổ tay anh, sắc mặt thâm trầm không hợp với tuổi tác, nghe thấy ưu tư trong giọng anh thì cũng chỉ giương mắt hỏi: "Bọn họ nói gì?"
"Nói lúc tôi cắt cổ tay không may làm hư não." Lâm Lạc Dương không dám nói mấy câu kiểu này cho bọn Ngô Húc nghe, đám người đó quá nhạy cảm với vết thương của anh, nhưng Lý Xuyên thì khác, trên người bọn họ có chỗ giống nhau, có vết thương giống nhau.

Kết quả Lý Xuyên lại khẽ cau mày.

Qua vài ngày kết thân, Lâm Lạc Dương phát hiện ngoại hình cậu ta không tệ, chẳng qua người gầy quá, cộng thêm da ngăm nên nhìn người ngợm có hơi quê mùa cục mịch, song nhìn kỹ sẽ thấy hốc mắt cậu ta rất sâu, sống mũi thẳng tắp, mặc dù một mí nhưng mắt không nhỏ, đường cong gò má rõ ràng, nếu sửa soạn ăn mặc một chút chắc hẳn sẽ rất mặn mà đẹp trai.

Ví dụ như bây giờ, chỉ cần một ánh mắt, toàn bộ hào quang của cậu ta đã thay đổi.

Có vẻ cậu ta không thích Lâm Lạc Dương nói mấy lời như vậy nên ngập ngừng vài giây mới chịu mở miệng: "Tôi chưa từng nghe ai nói cả."
"Cũng có khác gì đâu." Lâm Lạc Dương không chịu thua mà đáp lại ngay.

Đùa đấy, sao anh có thể bị một thằng bé áp chế được? Dù cho anh làm thế này thì trông cũng rất trẻ con.

Lý Xuyên lại không muốn tranh luận với anh, chỉ thành thật nói: "Tôi không giao tiếp với ai trong bệnh viện."
Lâm Lạc Dương hơi bất ngờ: "Cậu cũng ở phòng đơn hả?"
Lý Xuyên lắc đầu: "Phòng bốn người."
Lần này không đợi Lâm Lạc Dương phát biểu, cậu ta đã mở miệng trước: "Bọn họ không muốn nói chuyện với tôi."
Lâm Lạc Dương nghe vậy, sắc mặt chợt kém đi.

Xung quanh anh luôn tràn ngập tình yêu thương, bình thường anh thích nhất là ôm những bé mèo con chó con về nhà, thế nên không ít lần bị chị mắng.


Ba mẹ thì lúc nào cũng bao bọc anh, chỉ có Lâm Nhược Liễu quản lý anh rất chặt, thường xuyên lấy giọng điệu đàn chị dạy bảo anh.

Lâm Lạc Dương nhìn Lý Xuyên bằng ánh mắt của một người lớn tuổi, giống như lúc nhìn những em mèo em chó mà anh đón về nhà.

Ở nhà anh là đối tượng cần được chăm sóc, tới tận bây giờ vẫn chưa từng chăm sóc cho ai, chàng trai trước mắt này có thể sẽ là đối tượng đầu tiên được anh chăm sóc.

"Tại sao bọn họ không muốn nói chuyện với cậu?" Anh nghiêng đầu, ánh mắt trong veo ánh lên hình bóng chàng trai.

Mà anh cũng chẳng cần câu trả lời, mở miệng nói: "Tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Lý Xuyên nhìn anh, bỗng vươn tay vén tóc anh lên: "Ừ, anh bằng lòng là đủ rồi."
Lâm Lạc Dương đột nhiên có cảm giác rất mới lạ, đối thoại đáp ứng như vậy khiến anh hữu dụng vô cùng.

Anh không phải kiểu người chịu được sự cô đơn, luôn thích mấy chỗ sôi nổi, thế mà anh lại không tìm được bạn đồng hành để kể lể trong cái bệnh viện to đùng này.

Lâm Lạc Dương không khỏi vui mừng khi nhìn thấy Lý Xuyên khom người vẽ tranh bên cạnh hòn non bộ cách đây không lâu, do tò mò nên anh đi tới, thấy mảng cỏ vẽ bằng chì trên giấy trắng một cách vụng về cùng với đóa hoa cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Xấu muốn chết luôn.

Tuy nhiên thời khắc anh đến gần một bước, lại chẳng hay một bước này đã giúp bọn họ gần nhau hơn.

***
Lâm Lạc Dương thích vẽ tranh, phải đến tận lúc vào cấp ba mới buông cọ.

Khi còn bé, ba mẹ đã đăng ký các lớp học cho anh, anh không muốn học vẽ theo cách truyền thống, lúc nào cũng vẽ nguệch ngoạc dựa theo ý mình.

Thầy giáo nói anh có thiên phú, nhưng nếu chỉ vẽ theo sở thích của bản thân thì cũng chẳng đạt được thành tích gì.

Lâm Lạc Dương không thích bị gò bó, anh và chị Lâm có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Hồi nhỏ còn hay lo sợ rằng mình không phải là con ruột của ba mẹ, lúc bị hàng xóm qua phàn nàn vì kéo violin dở tệ, suy nghĩ này càng dâng lên cuồn cuộn rồi nhấn chìm anh, thế là anh ôm đàn gào khóc.

Sau chuyện này ba mẹ dở khóc dở cười an ủi anh: "Không học được thì thôi, không ép con nhất định phải học, con muốn làm gì thì cứ làm đi."
Lâm Lạc Dương từ bé đã không bị quản thúc, cho nên đến năm cấp ba anh không vẽ vời nữa, cả nhà cũng không nói tiếng nào.

Người bình thường sẽ phải giằng co suy nghĩ, đã vất vả kiên trì như thế sao nói bỏ là có thể bỏ ngay được? Song trong lòng Lâm Lạc Dương khi ấy chỉ đơn giản là: Mình không thể vẽ mãi, đây chẳng qua là một trong những sở thích cá nhân, nó không phải mục tiêu của mình, không nhất thiết phải đạt đến trình độ nào đó, anh cảm thấy như bây giờ đã tốt lắm rồi, có thể dừng thì cứ dừng lại thôi.

Bạn học cấp ba nói anh không ôm mộng lớn, Lâm Lạc Dương liền lười biếng nằm trên bàn học, ánh nắng sau giờ trưa rơi xuống một nửa khuôn mặt anh, còn trẻ như vậy, suy nghĩ liều lĩnh như vậy, chẳng có gì được thực hiện mà không có lý do cả, thậm chí còn có thể dễ dàng được tha thứ.


Anh vô cùng thẳng thắn nói: "Ờ, tớ quả thật không có chí cầu tiến mà."
Lúc nào anh nói chuyện cũng mang theo vẻ buồn chán hệt con mèo lớn lười nhác trốn trong góc tường, lông xoăn, hàng mi cong vút đón lấy ánh sáng, toàn thân màu vàng nhạt nhưng điểm xuyết trên vai lại có bóng đen mờ do song cửa cản nắng, tựa như thế giới nhỏ bé tự do tự tại của anh.

Thời điểm đó Lâm Lạc Dương chẳng thể nào tưởng tượng được bản thân vào hai năm tiếp theo sẽ thảm hại thế này, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình vượt thời gian đến mười năm sau, phải đối mặt với những người bạn ít tóc, đối mặt với vết thương mà không một ai chịu nói cho anh biết nguyên nhân.

Rốt cuộc bọn họ đang giấu cái gì?
Lâm Lạc Dương nghĩ mãi không ra, song song đó càng không thể hiểu được lý do tại sao những người trong bệnh viện lại đối xử thiếu thân thiện với Lý Xuyên như vậy.

Trải qua mấy ngày làm bạn cùng nhau, anh thật sự cảm nhận được Lý Xuyên là một người rất tốt, cậu ta trầm tính ít nói, chỉ muốn lắng nghe, nếu bỏ những lần cậu ta nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ thì nói chung cậu ta chính là một người bạn vô cùng hoàn hảo.

***
Buổi tối không có ai tới thăm bệnh, Lâm Lạc Dương cô đơn ngồi trong phòng gặm táo.

Ngô Húc mua cho anh quá nhiều trái cây, chiếm hết chỗ để, thời tiết thì càng ngày càng nóng, để lâu sợ hỏng nên Lâm Lạc Dương dứt khoát chia cho mấy chị y tá.

Anh âm thầm gọi người ta là chị cũng không cần biết người ta có thích hay không, nói chung đạo lý làm người trên đời này có dạy: Nếu đã nhận của người ta cái gì thì phải biết điều một chút.

Chính vì lẽ đó mà thỉnh thoảng mấy chị y tá sẽ kể cho Lâm Lạc Dương nghe vài chuyện trong bệnh viện.

Ví dụ như nửa đêm đi vào nhà vệ sinh tuyệt đối không được soi gương, không được đi thang máy một mình lên tầng 18, người đi phía trước không được gọi tên người phía sau...!
Lâm Lạc Dương căn bản không muốn nghe những câu chuyện ma quỷ kiểu này trong bệnh viện, ban đầu anh có tràn đầy hứng thú, nhưng càng nghe nét mặt càng suy sụp, tới cuối cùng thì chẳng còn lưu luyến gì nữa.

Anh phát hiện các y tá trong bệnh viện đều rất thích trêu chọc anh, xem anh giống như linh vật vậy.

Chỉ có đôi lúc anh ngồi yên không nói lời nào, bọn họ thấy thế mới không đùa anh nữa.

Hôm nay anh xếp bằng ngồi trên giường cạp táo rạo rạo, y tá tới kiểm tra nói: "Hôm nay tôi thấy anh và Lý Xuyên hú hí với nhau."
"Ừ đó." Lâm Lạc Dương trả lời hết sức thản nhiên, rất ra dáng anh hùng nghĩa khí đứng lên vì huynh đệ, "Có vấn đề gì không?"
Y tá lắc đầu: "Không, lần này tâm trạng cậu ta rất ổn định, đúng là hiếm thấy."
"Lần này?" Lâm Lạc Dương bắt lấy điểm chính, "Cậu ta vào đây rất nhiều lần rồi à?"
Y tá liếc mắt nhìn anh: "Đúng vậy, khách quen đấy."
Sau khi y tá rời khỏi, Lâm Lạc Dương ném hạt táo vào thùng rác rồi xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Xong xuôi anh bước ra, phòng bệnh không bật đèn khiến không gian trở nên âm u ngột ngạt, anh đứng trước giường ngây người hồi lâu, cuối cùng ngã xuống giường.


Anh vươn tay lên đầu giường muốn tìm điện thoại tuy nhiên lại mò được một thứ khác.

Anh nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay, đúng lúc cửa phòng vang lên tiếng "cốc cốc".

Tay anh chợt run, thiếu chút nữa mặt lại gặp nạn.

Mắt kính từ trong hộp rơi ra, anh chống người ngồi dậy.

Sẽ không có ai gõ cửa phòng anh.

Nhất là vào thời gian này.

Lâm Lạc Dương nuốt nước bọt: "Ai đấy?"
Người ngoài cửa nói: "Lý Xuyên."
Lâm Lạc Dương hơi bất ngờ trước, sau đó liền thở phào: "Cậu vào đi, cửa không khóa, làm tôi giật cả mình..."
Cửa mở ra, Lý Xuyên đứng ngoài cửa nhìn anh: "Sao không bật đèn?"
Lúc này Lâm Lạc Dương mới cảm thấy căn phòng quá tối, anh đứng dậy định bật đèn nhưng Lý Xuyên đã giành làm trước.

Ánh sáng chói lóa bất ngờ lóe lên, Lâm Lạc Dương không mở mắt nổi.

"Sao cậu lại tới đây?" Anh hỏi.

"Tại thấy phòng anh không mở đèn."
Lâm Lạc Dương ngơ ngác nhìn cậu ta.

Lý Xuyên nói tiếp: "Đùa thôi, có người trong phòng chúng tôi bị ốm và y tá để người nó nằm giường của tôi, tôi không có chỗ để đi."
Lâm Lạc Dương nửa tin nửa ngờ, song vẫn vỗ vỗ giường mình bày tỏ thái độ hữu nghị.

Lý Xuyên không khách sáo, cậu ta ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, mặc dù trầm tĩnh nhưng cũng rất nghe lời.

Lâm Lạc Dương suy nghĩ một chút, nói: "Cậu ăn trái cây không?"
"Không ăn."
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Hai người chỉ tiếp xúc với nhau khi ở bên ngoài, hơn nữa Lý Xuyên rất ít nói, bình thường Lâm Lạc Dương vẫn luôn là người hỏi trước rồi cậu ta mới trả lời vài câu.

Lâm Lạc Dương đột nhiên nghĩ đến: "Này, có ai từng hỏi cậu bao nhiêu tuổi chưa?"
Lý Xuyên nhìn anh, chậm rãi đáp: "Năm 07."
Lâm Lạc Dương mắc nghẹn: "Năm 07...!là bao nhiêu?" Anh bị sốc trước con số này.

Lý Xuyên hơi quay đầu đi chỗ khác: "Mười chín."
Lâm Lạc Dương cười đúng hai tiếng "Ha ha": "Vậy tôi lớn hơn cậu chín tuổi."
Có trời mới biết lúc nói ra lời này thì lòng anh cũng đang rỉ máu.


"Ờ" Lý Xuyên nói: "Tôi biết."
Lâm Lạc Dương ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Lý Xuyên dừng một lát: "Trong phòng bệnh có người nói."
"Chiều nay cậu mới bảo trong bệnh viện chẳng có ai nói gì về tôi cả."
Lý Xuyên thản nhiên trả lời: "Ờ, là tôi nói dối."
Lâm Lạc Dương không còn gì để nói nữa, bèn lái về đề tài cũ: "Cậu thật sự không muốn ăn trái cây à?"
"Không..." Lý Xuyên vừa nói một nửa thì dừng, chuyển sang hỏi Lâm Lạc Dương, "Anh có muốn tôi ăn không?"
Lâm Lạc Dương chớp mắt mấy cái: "Muốn ăn thì ăn thôi, không cần cảm thấy có lỗi với tôi."
Anh cho rằng Lý Xuyên đang ngại.

Lý Xuyên không định giải thích, lúc này Lâm Lạc Dương đã đứng dậy đi tới tủ đầu giường lấy trái cây.

"Có táo, dâu tây với cả xoài." Lâm Lạc Dương ngoái đầu lại hỏi, "Cậu ăn gì?"
Lý Xuyên nhìn anh: "Gì cũng được."
"Vậy tôi lấy hết, cậu mang về phòng ăn từ từ ha?"
"Không cần, tôi không hay ăn trái cây." Lý Xuyên vừa nói xong, ngón tay bất ngờ chạm tới một món đồ, cậu cúi đầu xuống nhìn rồi cầm lên.

Thấy mắt kính của mình trong tay cậu ta, Lâm Lạc Dương nói: "À...!cái đó là của tôi, vừa nãy làm rơi ra ngoài."
"Anh cần phải đeo kính sao?" Lý Xuyên không đưa kính cho anh, cứ cầm trên tay hỏi, "Nhìn anh không giống bị cận lắm."
"Ừ, đeo thử một lần rồi, chẳng khác gì lúc không đeo luôn."
Lâm Lạc Dương đưa trái cây tới, lúc bấy giờ mới phát hiện bàn tay Lý Xuyên to hơn bàn tay mình.

Rõ ràng cơ thể ốm yếu giống nhau, sắc mặt cậu ta trông còn kém hơn cả anh, vậy mà vóc dáng cao ráo cùng với bộ xương to lại hoàn toàn đè bẹp anh.

Có điều đây là trời sinh, Lâm Lạc Dương muốn tự phụ cũng không tự phụ nổi.

"Vậy thì đâu cần đeo kính." Xem như trao đổi, Lý Xuyên đưa kính qua, từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc Dương, "Anh không đeo kính sẽ đẹp trai hơn."
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Lạc Dương nghe người khác khen mình, nhưng lại là lần đầu tiên được nghe lời khen từ một người nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi.

Mấy ngày trước giọng Lý Xuyên hơi khàn, hiện tại đã khá hơn, âm thanh truyền ra thật trầm thấp êm tai lại dễ nhận biết.

Lâm Lạc Dương hơi ngượng.

"Tôi không định đeo kính...!Là Triệu Thụy Tiêu mang tới cho tôi." Lâm Lạc Dương cảm thấy Lý Xuyên là người tốt nên chuyện gì cũng muốn nói với cậu ta, "Thật ra tôi cũng không nhớ trước đây mình có đeo hay không."
Lý Xuyên đột nhiên nói: "Trước đây anh cũng từng nói mình không nhớ, là không nhớ tất cả mọi chuyện sao?"
Lần này Lâm Lạc Dương không trả lời ngay.

Lý Xuyên nhận ra ánh mắt của anh: "Anh không muốn nói với tôi à?"
Nếu là người bình thường, người ta sẽ cảm thông mà nói rằng "Ừ anh cảm thấy khó nói quá thì thôi vậy", nhưng đáng tiếc Lý Xuyên lại không học theo văn mẫu này.

Chính vì vậy nên Lâm Lạc Dương không muốn nói cũng khó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận