Khi Lâm Lạc Dương đòi chuyển về nhà mình, người đầu tiên cũng là người duy nhất phản đối là Lâm Nhược Liễu.
Cô vốn đã cảm thấy em trai mình suốt đời không thông suốt được, giờ để nó trở lại cái nơi đầy hình bóng Quý Vãn Kha nó sẽ chỉ càng lún sâu hơn.
Cô không muốn điều đó.
Lâm Lạc Dương thật không ngờ hậu quả của việc máy mồm kể cho chị sự thật về Quý Vãn Kha lại là thế này.
Đương nhiên cậu không dám nhắc lại chuyện đó với Lâm Nhược Liễu nữa, nói nữa thì đảm bảo cô sẽ cho là cậu bệnh hết thuốc chữa rồi, tự dưng coi hai người không liên quan là một.
Vậy là để xoa dịu Lâm Nhược Liễu chuyện dọn nhà đành tạm gác lại.
Nhưng thật tình là nhà họ Lâm xa cả công ty lẫn trường Quý Vãn Kha quá, Lâm Lạc Dương muốn được gặp người yêu thì hoặc là ngồi nhà đợi Quý Vãn Kha tan học sang tìm mình, hoặc là tự chạy đến căn hộ Quý Vãn Kha thuê trọ.
Hai đứa cứ qua lại như con thoi mà chẳng đứa nào than mệt.
Chỉ có điều lúc này Lâm Lạc Dương đã nhớ lại nên chắc chắn phải đến công ty làm việc, quỹ thời gian đã eo hẹp nay càng eo hẹp hơn, còn đâu những ngày sáng chiều xà nẹo bên “em người yêu” sinh viên đại học.
Về lý mà nói trở lại mấy năm trước hai thằng đều đã có sự nghiệp riêng, chẳng lạ gì chuyện làm thêm giờ hay thỉnh thoảng đi công tác, nói chung dăm bữa nửa tháng hai đứa không gặp nhau là bình thường.
Nhưng lần cuối phải xa nhau dài quá… hai năm, hai năm không có Quý Vãn Kha khiến giờ đây buộc họ rời nhau trở thành thử thách, và cứ hễ được ở bên nhau tay họ sẽ nắm lấy nhau, môi quện như mật, rồi thì cởi quần áo, làm những điều người trưởng thành sẽ làm…
Lâm Lạc Dương nghĩ mình không thể nhất nhất chiều theo Quý Vãn Kha thế được, bây giờ người yêu nhỏ hơn mình đến chín tuổi, mình là anh lớn nhất định phải làm gương cho nó!
Thế nhưng hễ Quý Vãn Kha gọi “anh ơi” thì tự nhiên cậu sẽ quên hết lý lẽ, cứ thế bán đứng mình cho hai tiếng “anh ơi”, nó bảo gì cậu làm nấy, bảo cởi đồ sẽ cởi đồ, bảo hôn sẽ hôn, hôn một lần chưa đủ, ừ thì hôn nhiều nhiều lần nữa.
Hồi phục trí nhớ rồi tính tình cậu còn ôn hòa dễ dãi hơn xưa, với cậu thì Quý Vãn Kha nhỏ tuổi như thế, nghĩ sao cũng chỉ là thằng bé con, bé con thì mưu mô gì được ạ? Chẳng qua là nó muốn vòi vĩnh cậu một tí… chiều nó là phải rồi.
Lâm Lạc Dương đã tự lung lạc mình như thế đó.
Một tuần chỉ được gặp nhau hai, ba lần làm Quý Vãn Kha vô cùng bất mãn, cậu ta nghĩ sớm muộn cũng phải chuyển về nhà mình thôi, ở đó gần công ty, tiện cho Lâm Lạc Dương đi về không phải thức khuya dậy sớm.
Thật ra cũng có thể để Lâm Lạc Dương làm việc ở nhà như trước nhưng cân nhắc tình trạng sức khỏe và tinh thần của người yêu, cậu thấy vẫn cứ nên cho nó đi làm thì hơn.
Mà để Lâm Lạc Dương ra ngoài thật Quý Vãn Kha lại càng thấp thỏm, gọi điện nhắn tin wechat thôi thì liên tục, câu mở đầu lúc nào cũng là “Anh ơi anh đang ở đâu rồi?”
Hai tiếng “anh ơi” xài càng ngày càng thuận miệng, Quý Vãn Kha gọi tỉnh bơ còn đứa được nghe mặt sẽ đỏ bừng, tim đập thình thịch, bụng nghĩ sao thằng này trước kia sống chết không chịu gọi mình là anh mà giờ lại dẻo mồm thế.
Thậm chí lúc có mặt Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc Quý Vãn Kha vẫn sẵn sàng hai tay ôm eo Lâm Lạc Dương rồi cúi xuống thủ thỉ gọi anh ơi.
Lâm Lạc Dương chịu không hiểu được vì sao nhưng Triệu Thụy Tiêu thì hiểu, Quý Vãn Kha tuổi mười tám chỉ được cái phũ mồm chứ rõ là đồ cả thẹn, mỗi mình Lâm Lạc Dương chịu được nó.
Quý Vãn Kha giờ đâu còn như xưa, linh hồn hai sáu tuổi trong lốt thiếu niên mười chín, tâm lý thạo đời lại thêm trải qua sinh tử, đương nhiên nó sẽ nắm chặt trong tay mọi thứ mình có, ăn gian được gì cũng sẽ ăn gian bằng hết.
Gọi anh đã là gì? Nếu không ngại bạo miệng quá sẽ hù Lâm Lạc Dương chạy mất khéo nó gọi vợ ơi luôn rồi.
À riêng chuyện này thì Triệu Thụy Tiêu hơi bị nhầm.
Quý Vãn Kha đâu có “biết điều” được thế, nó bây giờ là ỷ y vào sự yêu chiều của Lâm Lạc Dương, dù bị coi là mười chín tuổi thật thì cũng hơi bực nhưng làm nũng tiện quá, dụ người yêu lên giường gọi một tiếng “anh ơi” là đòi gì cũng được, người yêu lại còn vuốt má hỏi có thích không? Sao lại không thích, thích muốn mọc cánh bay bay.
Những lời trước kia Quý Vãn Kha không dám nói thì giờ nó nói véo von, nhiều khi bạo quá làm Lâm Lạc Dương nhận không ra thằng người yêu mình, mặt cậu sẽ đỏ bừng, cặp mắt tròn xoe trong trẻo chớp chớp.
Lâm Lạc Dương cũng chẳng còn như hồi mười tám tuổi, thời niên thiếu mồm miệng cậu liến thoắng thổ lộ tình cảm với Quý Vãn Kha, giờ thì khác hẳn, cậu trở nên điềm đạm sâu sắc hơn.
Quý Vãn Kha giành lấy phần bộc trực thổ lộ, rồi không đợi cậu đáp lại rằng tao cũng yêu mày nó đã hấp tấp chiếm lấy môi cậu, để tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng cậu, hóa thành dòng thác trút xuống thân thể cậu, hòa tan vào con người cậu.
Lâm Lạc Dương sẵn lòng dung túng cho Quý Vãn Kha, cậu cảm thấy người yêu mình nhỏ lại, kém mình chín tuổi kia mà, mình nhường nhịn là rất phải.
Nó trở lại đã là kỳ tích rồi, nó muốn gì cậu cũng chiều lòng nó được.
Lúc mất trí nhớ mình cứ luôn từ chối nó, thích nó mà lại coi nó như hai người, khi ấy nó đã bao dung với mình thế nào? Giờ chịu nhường nó một tí trên giường có thấm tháp gì đâu?
Chỉ có điểm này là chẳng thay đổi, Lâm Lạc Dương vẫn thiên vị Quý Vãn Kha nhất trên đời.
Quý Vãn Kha bảo: “Anh ơi, em muốn ngày nào cũng được gặp anh.”
Lâm Lạc Dương đáp ngay: “Ừ để anh nói chuyện lại với chị, bảo chị ấy giờ anh khỏe rồi…”
Nhưng Quý Vãn Kha không đồng ý, giả nai thì giả nai chứ sao cậu nỡ bắt Lâm Lạc Dương phải nghĩ lại chuyện cũ.
Hai năm cậu trễ hẹn Lâm Lạc Dương đã ngược đãi bản thân đến thế này, cậu xót muốn nát tim gan.
“Cứ để em nói chuyện với bả.”
Cậu nhẹ nhàng nắm cổ tay Lâm Lạc Dương, vẫn mỏng manh đến nằm gọn trong một tay cậu, ngón tay cậu mơn man vết thương đã lại liền da, liền rồi nhưng sẽ còn sẹo mãi.
Nó ở đó để nhắc nhở cả cuộc đời về sau của cậu rằng không được buông tay ra, cậu phải ở bên Lâm Lạc Dương vĩnh viễn.
Lâm Lạc Dương tròn mắt nhìn cậu ra điều không tin, Quý Vãn Kha tức khí cắn má thằng người yêu một cái, “Coi tao là con nít thật hay sao?”
Lâm Lạc Dương nghẹn họng rồi lắc đầu nhiệt tình, lúc này quyết không được ừ, ừ là nó sẽ quạu, bạn nhỏ Vãn Kha rất dễ đổ quạu.
Đương nhiên là quạu lên rồi nó cũng chẳng bỏ đi đâu, nó sẽ chỉ bắt nạt lại cậu trên giường, mà tuổi trẻ sinh lực dồi dào… thật tình là cậu đỡ không nổi.
Quãng thời gian mất trí nhớ cũng để lại một chút di chứng trong Lâm Lạc Dương, dù cậu đã nhớ hết nhưng hình như con người mười tám tuổi vẫn chưa chịu rời đi, nó tặng lại phần lạc quan tươi sáng nhất cho cậu, hoặc giả Quý Vãn Kha đã trở về nên Lâm Lạc Dương cho phép mình trở lại làm chính mình trước kia.
Mà cách nào cũng được, vậy là cậu cũng sống lại, giống như Quý Vãn Kha được tái sinh, cậu cũng được ban cho một sinh mệnh mới.
Lý Xuyên chính là Quý Vãn Kha.
Việc này trước kia Lâm Lạc Dương từng buột miệng kể với Lâm Nhược Liễu, tính cậu trước giờ không giữ kẽ với người nhà mà lúc đó quá mừng rỡ vì biết Quý Vãn Kha trở lại nên cậu nói tuốt tuột chẳng thèm suy nghĩ.
Kết quả là Lâm Nhược Liễu không tin, cô còn cho là em trai mình bị sốc vì nhớ lại chuyện cũ nên coi Lý Xuyên là Quý Vãn Kha.
Cô không dám phản bác em trai, chỉ sợ một khi Lâm Lạc Dương bị vỡ mộng sẽ chẳng còn gì níu cậu lại với cuộc đời được nữa.
Nhưng với Quý Vãn Kha thì cô chẳng nể nang gì, khi cậu chàng đến đặt vấn đề chuyển về nhà cũ cô nói ngay: “Em không phải nói chuyện này đâu, tôi không đồng ý.
Em chẳng hiểu gì hết!”
Thế là Quý Vãn Kha chẳng-hiểu-gì-hết bị sút ra khỏi văn phòng.
Lâm Lạc Dương đợi ngoài cửa, thấy Quý Vãn Kha bị đuổi ra cậu cũng chẳng ngạc nhiên, “Tao bảo rồi mà, chị ấy lo cho tao thôi.
Thôi đợi ít lâu nữa rồi mình tính cách khác.”
Quý Vãn Kha lắc đầu, giơ tay nghịch đuôi tóc cậu, “Lại dài rồi.”
“Cắt nữa hả?” Lâm Lạc Dương ngước lên nhìn nó, cắt tóc hay không chỉ là một câu nói của Quý Vãn Kha.
“Nóng chưa?”
“Nóng thì mày buộc tóc cho tao thôi.” Lâm Lạc Dương đùa.
Quý Vãn Kha đáp liền: “Ừ, tao buộc tóc cho mày.”
Luôn là như thế, trước kia là nó, sau này cũng phải là nó.
Sợi dây chun lúc nào cũng đeo trên cổ tay Quý Vãn Kha, nhờ có “loa phát thanh” Bành Tư Viễn mà cả lớp đều biết cái chun đó để dành cho ai.
Ai cũng biết cậu có một “cô bạn gái” hơn cậu nhiều tuổi, cũng biết cậu yêu “cô ấy” đắm đuối, ba bữa lại bùng học cũng chỉ để đi gặp “bạn gái”.
Lâm Lạc Dương đi làm, Quý Vãn Kha lại gõ cửa văn phòng, đợi một lúc cậu mới nghe thấy giọng nói cứng rắn của bà chị bảo “vào đi”.
Quý Vãn Kha lại đứng trước mặt bà chị, Lâm Nhược Liễu giương mắt nhìn cậu: “Tôi không đồng ý cho Lạc Dương về đó, đừng bảo tôi em chăm sóc được nó, em bao nhiêu tuổi? Ngộ nhỡ sau này…”
“Chị Lâm này.” Quý Vãn Kha ngắt lời cô.
Lâm Nhược Liễu thoáng sửng sốt.
Không gọi cô nữa à?
“Không có ngộ nhỡ, tôi sẽ ở cạnh anh ấy mãi mãi.” Quý Vãn Kha cởi sợi dây chun trên cổ tay ra, đặt xuống bàn.
Lâm Nhược Liễu nhìn cái chun màu hồng lam rồi như chìm vào hồi ức.
Trước kia cũng thế, em cô muốn để tóc dài, Quý Vãn Kha liền đeo sẵn chun trên tay, nó chỉ buộc tóc cho một mình Lâm Lạc Dương, từ khi còn lóng ngóng cho đến lúc khéo léo thuận tay.
Buộc xong nó còn gảy gảy nghịch cái đuôi gà, nó thương đứa em trai hai mấy tuổi đầu của cô như thương một thằng bé con…
Lý Xuyên quả thực rất giống Quý Vãn Kha.
Nhưng người đứng trước mặt cô lúc này rõ ràng là Lý Xuyên.
Lâm Nhược Liễu không dám đánh cuộc.
“Chị Lâm ạ, Lạc Lạc bảo muốn về nhà.” Quý Vãn Kha bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhược Liễu và nói, “Tôi phải đưa anh ấy về nhà.”
Lâm Nhược Liễu biết ánh mắt này, đó là ánh mắt của Quý Vãn Kha trong đám tang ba mẹ họ năm đó, cậu ta lặng lẽ đứng sau lưng Lâm Lạc Dương, cổ vũ cho nó.
Phút chốc Lâm Nhược Liễu cảm thấy mắt mình cay cay.
Dù người trước mặt cô không phải Quý Vãn Kha, dù cậu ta chỉ là một chàng trai mười chín tuổi.
Cô biết cuộc đời sau này của Lâm Lạc Dương sẽ không còn cô độc nữa.
“Em có biết ngôi nhà đó có ý nghĩa gì với nó không?”
Quý Vãn Kha biết cô đã chịu rồi.
Ánh nắng len vào phòng qua khe cửa chớp, rọi đến nửa bên mặt Quý Vãn Kha.
“Biết chứ.” cậu khẽ mỉm cười, “Là quá khứ và tương lai.”
Quá khứ đã qua.
Tương lai họ sẽ cùng nhau đi tới..