Một tháng trước, Lục Trấn An thông báo với Lục Xuyên rằng Lục gia có thêm hai người nên muốn anh về nhà đúng giờ để ăn tối cùng nhau.
Từ bảy giờ tối tiếng chuông di động đã vang lên inh ỏi, đến mười giờ tối di dộng hết pin mới tự động tắt máy, Lục Xuyên hoàn thành việc biên tập phim xong lập tức lái xe đến quán bar.
Tần Hoài gọi mấy anh em, mở mấy chai rượu, cũng coi như là náo nhiệt.
Hai người là bạn từ bé, Tần Hoài biết Lục Xuyên uống rượu rất ít, khác với đám bạn xấu của bọn họ, tối nay bọn họ ngồi trong góc uống hết nửa chai rượu mà không nói lời nào, không biết đã say chưa.
Có người đưa theo một cô em, men rượu dâng cao đang đứng trên ghế sofa.
Lục Xuyên uống hết rượu trong ly, cầm chìa khóa xe đứng dậy, “Đi đây”.
Tần Hoài nhìn đồng hồ, mười phút nữa là qua mười hai giờ đêm.
“Hả! Không phải chứ, cậu định quay về thật à?”
Lục Xuyên mặc kệ gã, mở cửa bước ra ngoài.
Ở quán bar có tài xế, Lục Xuyên ném chìa khóa xe cho tài xế, xe chạy đến bên ngoài biệt thự của Lục gia, xe dừng được nửa giờ Lục Xuyên mới bước xuống xe.
Tháng ba là mùa thoải mái nhất ở Giang Thành.
Người giúp việc đều đang ngủ, phòng khách tối om, Lục Xuyên cởi cà vạt đi qua nhà chính đến căn nhà nhỏ ở sân sau. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
Sau khi Lục phu nhân qua đời, anh không sống ở nhà chính nữa.
Ban đêm yên tĩnh, nhà bếp hắt ra ánh đèn lờ mờ.
Lục Xuyên dừng bước, cau mày lại.
Có một cô gái mặc đồ ngủ đứng trước tủ lạnh, cô để lộ đôi chân thon dài, làn da trắng nõn, chân trần hơi nhón lên, miệng đang cắn nửa miếng bánh mì.
Sau khi nghe thấy tiếng động, cô nhìn sang thì thấy Lục Xuyên nhưng anh không tỏ ra hoảng hốt chút nào.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt cáo và một nốt ruồi mỹ nhân ở đuôi mắt.
“Xin chào, em tên là Tô Hạ, của anh…” Cô nghiêng đầu lựa lời nói, “Em là… ừm… là em gái hời của anh”.
Không khí chìm vào im lặng.
Phòng khách không có đèn, Lục Xuyên như hòa vào bóng tối, bóng người trên mặt đất vô cùng mờ nhạt.
Em gái?
Cô xứng sao?
“Nếu không ai dặn dò cho cô những chỗ không thể đến vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, đây là chỗ của tôi”.
“Cô có thể cút khỏi đây”.
Giống như cảnh tượng trong tưởng tượng, Tô Hạ cúi đầu mỉm cười, “Chậc chậc, hung dữ ghê”.
Cô mỉm cười bước tới trước mặt Lục Xuyên, dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ người Lục Xuyên, cô vươn tay móc chiếc cà vạt lỏng lẻo trên vai anh.
“Dì Lương nói anh không thích người ngoài vào nhưng em không phải người ngoài”, Tô Hạ kiễng chân lên, nhẹ nhàng thổi vào yết hầu của Lục Xuyên, “Bọn họ sắp kết hôn, em phải gọi anh là anh trai”. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cậu bé đang ngủ say của Lục Xuyên qua lớp âu phục.
Tô Hạ nhìn Lục Xuyên bằng đôi mắt ngây thơ vô tội nhưng lại cực kỳ táo bạo, sau lớp váy ngủ cô không mặc nội y để mặc chỗ lồi chỗ lõm kề sát anh, cô bắt được sự chán ghét sâu trong đôi mắt Lục Xuyên, ý cười ngày càng sâu giống như yêu ma hút hồn trong liêu trai.
“Anh uống rượu”. Môi cô áp sát môi mỏng của Lục Xuyên, rất gần nhưng lại không chạm vào, hơi thở dây dưa: “Rượu gì vậy, em nếm thử được không?”
Tô Hạ chạm nhẹ trên môi Lục Xuyên, đôi mắt đen của Lục Xuyên nhuộm đỏ, trán nổi lên gân xanh.
“Ưm, em không nếm ra là rượu gì”, Tô Hạ hôn một cái, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và u ám của Lục Xuyên.
Cô nhìn thấy ánh lửa, như là giây kế tiếp Lục Xuyên sẽ bóp chết cô, cô không biết kết quả sẽ thế nào.