Mơ
“Anh, làm đi”.
Đột nhiên Lục Xuyên tỉnh lại, sắc trời lờ mờ sáng, ánh đèn trong phòng ngủ mờ tối, hơi thở nặng nhọc, trán lấm tấm mồ hôi.
Một giấc mơ.
Nhắm mắt lại, giấc mộng hoang đường như thoát ra khỏi lồng, dường như trong không khí còn lưu lại hương thơm ngọt ngào của cơ thể cô.
Phản ứng mãnh liệt của cơ thể khiến Lục Xuyên phiền không thôi, đôi mắt mờ mịt dần dần sáng trở lại, Lục Xuyên vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, tiếng nước chảy róc rách vang lên.
...
Tô Hạ cho rằng mình dậy sớm nhưng có người còn còn sớm hơn cô.
Dương Lộ nấu bữa sáng kiểu Tây, trông có vẻ bình thường nhưng tốn nhiều công sức, rất hợp với khẩu vị của Lục Trấn An.
“Tiểu Hạ ngủ không ngon à?” Lục Trấn An nhìn Tô Hạ đang ngáp hỏi.
Tô Hạ thất thần.
Dưới khăn trải bàn, Dương Lộ véo chân Tô Hạ một cái.
“Lần đầu tiên ngủ trong một căn phòng lớn như vậy, cháu vui quá nên ngủ muộn”. Tô Hạ mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn chú Lục đã quan tâm”.
Cô thật sự ngủ muộn.
Bởi vì anh trai hời của cô không làm tốt gì cả.
Đêm qua, cô còn chưa hạ đao đã bị ném ra khỏi cửa.
“Đứng lại!” Lục Tấn An liếc nhìn Lục Xuyên đi vào từ cửa sau, hét lên.
Một giây trước ông còn nói cười với Dương Lộ, giây tiếp theo đã cau mày uy nghiêm.
“Tối qua cha bảo con về ăn cơm với dì Dương và em gái con, con đi đâu? Điện thoại cũng không chịu nghe!”
Lục Xuyên không quay đầu lại đáp, “Bận”.
“Bận bận bận! Cha thấy con muốn làm loạn thì có!”
Dương Lộ dịu dàng khuyên nhủ, “Lão Lục, đừng nổi giận với con trai. Người trẻ bận rộn cũng tốt, tương lai còn dài rồi sẽ có cơ hội ăn cơm với nhau”.
Lục Xuyên vẫn không dừng bước, anh bước tới cửa thì sau lưng vang lên một giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ: “Đúng vậy, tương lai còn dài”.
Chính là giọng nói này.
[Anh, chúng ta... làm đi.]
Lục Xuyên nhắm mắt lại, sắc mặt lạnh lùng.
Viền ống tay áo sơ mi bị kéo nhẹ, Lục Xuyên vô thức hất đối phương ra, Tô Hạ lùi về phía sau, hai tay cứng đờ giữa không trung nhưng khóe miệng vẫn cong lên. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
“Chú Lục nói anh thuận đường vừa hay có thể đưa em đi học”.
“Anh, chúng ta đi thôi”.
Tô Hạ đưa lưng về phía hai vị trưởng bối, cô hoàn toàn khác với dáng vẻ khôn khéo hiểu chuyện vừa rồi.
Nụ cười rạng rỡ, nốt ruồi mỹ nhân ở cuối mắt như phát sáng, lộ ra khao khát đầy dục vọng.
Khao khát Lục Xuyên.
Cô mới mười sáu tuổi, vẫn còn mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vậy mà lại ngang nhiên thể hiện dục vọng trần trụi với đàn ông.
“Không tiện đường”.
“Tiểu Hạ mới chuyển đến đây vẫn chưa quen”, Lục Trấn An trực tiếp ra lệnh, “Con đưa em đi!”
Tô Hạ quay đầu lại lễ phép nói cảm ơn, “Cảm ơn chú, tạm biệt ạ”.
Cô thay giày rồi xách cặp sách đi chạy lon ton đuổi theo.
Năm ba trung học, ba tháng trước kỳ thi đại học, Dương Lộ chuyển đến nhà họ Lục,
Tô Hạ không thể vượt nửa thành phố để đến trường mỗi ngày nên Lục Trấn An đã giúp cô chuyển đến trường học gần đây.
“Cút xuống”.
Tô Hạ không quan tâm đến sự lạnh lùng của Lục Xuyên, sau thắt dây an toàn đâu vào đấy cô còn vươn tay lấy một chai nước mở ra uống.
“Đi xuống, đừng làm bẩn xe của tôi”.
“Xin lỗi anh”, Tô Hạ dựa vào ghế, uể oải chớp chớp mắt.
Cô cúi đầu, chân thành nói: “Em xin lỗi về chuyện tối qua”.
Đồng phục không che hết đôi chân dựa sát vào nhau, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng ve làn váy, “Em ăn tối không no thì không ngủ được, sợ đánh thức mọi người trong nhà nên mới qua nhà nhỏ tìm đồ ăn”. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
“Anh, anh rất ghét em sao?”
Lục Xuyên xiết tay lái, khớp xương trắng bệch.