Cơ thể Tô Hạ căng cứng vì cơn đau xé toạc lúc đó, tiếng hét của cô nghẹn trong cổ họng, khuôn mặt trắng bệch như bị bệnh, cô cắn tay của Lục Xuyên, móng tay cô cào vào vai của y để lại vệt máu.
Cô trần như nhộng, còn người đàn ông thì vẫn mặc quần áo, chỉ mở mỗi khóa quần, sau khi vào không cho cô thời gian thích ứng, thậm chí còn tiến vào sâu hơn.
Cô bé nhỏ hẹp của cô bị đẩy đến tận cùng, thịt mềm ở vách bên trong phản ứng kháng cự lại dị vật xâm nhập, xiết chặt lấy vật xâm nhập, anh cử động một chút đối với cô là một thảm họa.
“Anh”, Tô Hạ người Tô Hạ căng cứng, ngón chân co quắp đến trắng bệch, tiếng khóc nghẹn ngào, “Em đau…”
Cô đau, Lục Xuyên cũng không cảm thấy khá hơn.
Lòng bàn tay ẩm ướt, cô vừa khóc vừa run rẩy không ngừng, trong một thoáng Lục Xuyên cảm thấy mềm lòng.
Trước đây anh không hề có suy nghĩ muốn chiếm lấy tâm trí cô.
Nhưng có lẽ do sự ghen tuông hoặc là dục vọng chiếm hữu khiến anh mất kiểm soát, trong đầu Lục Xuyên chỉ có một ý nghĩ: chiếm giữ cô.
Tiếng khóc đè nén của cô giống như một gáo nước lạnh dội vào đầu Lục Xuyên, anh lập tức tỉnh táo và bình tĩnh lại trước khi mình làm ra điều gì đó.
Cô ấy chưa phải là người lớn.
“Thả lỏng chân”, Lục Xuyên nới lỏng sức tay đang giữ eo cô, cử động thân dưới, “Để tôi ra”.
“Không!” Tô Hạ phản ứng rất mạnh, siết chặt áo sơ mi của Lục Xuyên, “Đừng động, đau quá…”
Lục Xuyên bị kéo xuống, vật cương cứng kia bị rút ra rồi lần nữa cắm vào trong nụ hoa, sinh ra khoái cảm khiêu khích dây thần kinh.
“Tô Hạ”, Lục Xuyên cụp đôi mắt xuống, giọng trầm khàn, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Dưới ánh trăng, gân xanh ở hai tay chống lên trên giường của Lục Xuyên nổi lên.
“Anh to quá, em đau... Nhẹ nhàng chút đồ tồi”, giọng cô trầm thấp vừa nũng nịu vừa tức giận lại vô cùng uất ức.
Lục Xuyên nhắm mắt lại.
Hai tay trắng nõn thon thả của cô đặt lên vai Lục Xuyên, cô hôn lên yết hầu anh, “Anh Lục... Em khó chịu lắm...”
Lục Xuyên kéo tay Tô Hạ và đẩy cô ra tạo thành khoảng cách giữa hai người, anh buộc cô đối diện với mình, “Bây giờ là cho rồi nhỉ?”
Ngay cả khi ở trên giường, vật ấy đang cắm vào trong người cô vẫn không nhìn thấy được bao nhiêu dục vọng trong mắt anh.
Tô Hạ cười nhạt, khẽ nỉ non: “Cho đấy, em rất thích anh như vậy tại sao không chứ…”
Giây phút này, trong mắt cô toàn là Lục Xuyên.
Sau này có vô số lần Lục Xuyên nhớ lại, nếu như anh không tắt đèn, nếu như anh không bị quỷ ám, nếu như ánh trăng sáng hơn chút nữa, liệu anh có thể nhận ra sự mỉa mai và ghê tởm ẩn giấu dưới nụ cười trong trẻo của cô không.
Tô Hạ ôm lấy cổ Lục Xuyên ghì xuống thấp, “Hôn em đi”.
Cô vòng chân qua hông Lục Xuyên, Lục Xuyên lẳng lặng nhìn cô trong bóng tối, tay nắm lấy mắt cá chân của cô, trước khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị ném ra khỏi giường thì anh cúi đầu hôn cô, bàn tay to một đường sờ soạng đến chỗ hai người giao thoa, xoa niết nhị hoa.
“A...” Tô Hạ ưỡn người lên, tiếng rên rỉ vụn vặt bị anh nuốt vào miệng.
Chất lỏng rỉ ra từ hang động rất nóng, Lục Xuyên giữ eo cô và bắt đầu ma sát ra vào.
Tiếng thở bên tai càng lúc càng nặng nề, dường như có thể nghe thấy tiếng ma sát phạch phạch và tiếng cót két của giường bệnh.
Còn có, tiếng gõ cửa.
Lục Xuyên dừng động tác ma sát lại.
“Cô Tô, tôi đến đo lại nhiệt độ cho cô”.
Tô Hạ bị kích thích, nụ hoa co rút lại như có vô số cái miệng nhỏ gặm lấy cây thịt, suýt nữa Lục Xuyên bị cô xiết đến bắn ra.
Không ai trả lời, y tá gõ lần hai, “Cô Tô, cô ngủ rồi ư?”
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh ở bệnh viện không tốt.
“Cô Tô?” Y tá ở ngoài cửa rất kiên nhẫn.
Lục Xuyên không có thói quen để người ngoài nghe, mặc dù rất khó chịu khi bị cắt ngang nhưng anh đã dừng lại.
Cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng, Tô Hạ che miệng cười thầm, đột nhiên cô ngồi dậy, Lục Xuyên bị đẩy ra sau, tư thế này khiến anh vào sâu trong cô hơn, nụ hoa cô nuốt hết cậu bé của anh vào trong.
“Lúc sáng bác sĩ đến khám nhưng quên đo nhiệt độ cho em, bác sĩ nói sẽ đến đo lại cho em vào buổi trưa, kết quả buổi trưa vẫn chưa đến... Ôi…”
Kích cỡ sau khi cương cứng của Lục Xuyên hoàn toàn quá khổ với cô, mặc dù có lên đỉnh một lần nhưng vẫn có chút khó chịu.
Tô Hạ vịn Lục Xuyên, chậm rãi di chuyển lưỡi liếm sau tai anh, “Anh, vừa rồi anh đến chỗ y tá à?”
Cô muốn uống nước, Lục Xuyên hút xong điếu thuốc rồi rót cho cô một cốc nước.
Hai cái bánh bao của cô không to, cỡ C, dáng ngực ưỡn lên rất đẹp, nhũ hoa đung đưa theo chuyển động của cô, cô cố ý đưa đến miệng Lục Xuyên, môi mỏng của anh khẽ nhếch, anh ngửa ra sau tránh.
“Này...” Nhiệt độ của cô tăng cao, hơi thở như bốc lửa của cô phả vào ốc tai của Lục Xuyên, nói: “Chị y tá có biết anh trai em rất rác rưởi không? Không mang bao cao su mà còn chơi sâu như vậy...”
Cô chỉ quan tâm đến bản thân mình, y tá vẫn đang gõ cửa, làm như cô sẽ chết nếu như không đo nhiệt độ, Lục Xuyên nhẫn nhịn đến cực điểm, anh ôm cô khỏi giường áp vào tường, nâng một chân lên, đẩy mạnh nòng của mình vào cô bé của Tô Hạ, động tác vừa nhanh vừa sâu, nụ hôn mạnh mẽ như động tác ma sát, sau mấy mươi lần ma sát, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy lên trên quy đầu.
Tô Hạ lên đỉnh.
Cô chịu không nổi, eo sắp bị niết chặt chết, cơ thể sau khi lên đỉnh cực kỳ mẫn cảm, cô bé co rút run rẩy hút lấy dương vật, người Lục Xuyên run lên, rút mạnh ra bắn dưới chân cô, áo bệnh nhân bị giẫm dưới đất.
Rất nhiều, rất đặc.
“Dáng vẻ khi xuất tinh của anh trai em trông thật quyến rũ”.
Cô thổi hơi nóng vào tai anh, nòng súng chưa xìu xuống lại đứng thẳng lên, Lục Xuyên lại đút vào, Tô Hạ bị kích thích đến hét lên, cổ cong thành vầng trăng khuyết, mồ hôi nhễ nhại bên má, đuôi mắt đỏ hồng ươn ướt, nước dâm rỉ ra sàn, cực kỳ gợi tình.
“Còn có sức khiêu khích thì cố mà chịu đựng đừng có khóc cho tôi”, Lục Xuyên ôm lấy Tô Hạ, di chuyển sang giường, bắt đầu trận thứ hai.
“Dừng”, Tô Hạ nằm xuống giường, tay ấn đầu vú của Lục Xuyên, “Bíp ⎯ tắt máy”.
Tắt máy???
【Anh còn không bằng cả máy mát xa.】
Đột nhiên trong đầu Lục Xuyên vang lên câu này.
Trước khi Lục Xuyên nối hai người lại, Tô Hạ đưa chân đạp mạnh vai anh một cái, sau đó kéo chăn lên đắp đi ngủ.
Nửa phút sau, Lục Xuyên rơi xuống sàn, mặt còn đen hơn đáy nồi.