Hai bàn tay to của Lục Xuyên giữ đầu Tô Hạ, anh cúi đầu xuống hôn cô, đầu lưỡi chui vào miệng cô càn quét một vòng.
Tô Hạ bị đè trên bàn cẩm thạch, ngoan ngoãn lạ thường, giữa những lần thở dốc là hơi thở dễ chịu của anh.
Sau khi bị dương vật bị cô liếm láp ướt đẫm ma sát giữa hai chân, cô kéo bàn tay đang ôm eo mình ra, kéo dây áo mỏng manh tuột xuống khuỷu tay.
“Hả?” Dục vọng nóng bỏng đột ngột dừng lại, Tô Hạ mở đôi mắt mờ mịt khó hiểu nhìn anh.
“…Không làm à?”
Bên ngoài cửa sổ, tài xế mang một cuộn dây thừng lớn và một ít ván gỗ đặt dưới cây ngô đồng cách đó mười thước*.
*1 thước = 0,33m.
Dục vọng tan biến như thủy triều rút, Lục Xuyên lùi lại nửa bước, “Làm cũng phải xem tình hình”.
Tô Hạ nghiêng đầu cười, chà sát mũi chân vào đũng quần nhô cao như chiếc lều của anh, “Đã rồi mới nói, rốt cuộc là ai mới không biết xấu hổ đây?”
“Xuống đi”, mặt Lục Xuyên vẫn không biến sắc, “Lau bàn sạch sẽ vào”.
“Thật sự không cần à? ” Tô Hạ liếc xuống phía dưới của anh, lo lắng nói: “ Nghe nói đàn ông nhịn lâu, càng lớn tuổi càng dễ bị xuất tinh sớm”.
Điện thoại rung lên, có email mới, trợ lý gửi đề án quảng cáo dịch vụ công cộng, Lục Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó xoay người bước ra khỏi bếp. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
Tô Hạ nhún vai nhảy xuống bàn.
Trà gừng sôi thì tắt bếp, rót ra cốc, vớt gừng ra.
Lục Xuyên đang ở phòng làm việc.
Tô Hạ mang cốc nước vào.
Phòng làm việc ngập tràn ánh nắng, ánh sáng cực kỳ tốt, máy tính đang bật, anh đang trượt chuột xem mail, bàn tay của anh rất đẹp, thon dài cân đối, các khớp xương rõ ràng.
Anh không nhìn cô, dáng vẻ chăm chú làm việc rất cấm dục.
Tô Hạ không khỏi nghĩ đến việc, trong đoàn phim có một đạo diễn như vậy, hẳn có rất nhiều nữ diễn viên bí mật tìm đến. So với việc ngủ với mấy ông già hói bụng đầy mỡ kia thì rõ ràng đạo diễn Lục là cực phẩm trong cực phẩm, kiểu gì cũng có lời, mặc dù tính tình khó chịu nhưng thưởng thức bằng thị giác thì vẫn là tuyệt nhất.
“Làm từ khi nào?”
“Hả? À”, Tô Hạ hoàn hồn, đặt cốc lên bàn, “Vừa mới làm, anh không nhìn thấy à”.
Lục Xuyên ngước mắt lên liếc cô”,Ý tôi là hình xăm của em”.
Tô Hạ có một hình xăm hoa hồng trên xương quai xanh.
Hình xăm là một cách phổ biến để kỷ niệm điều gì đó, hoặc một dấu ấn do ai đó để lại. Không giống như những thứ khác, nó có thể được xóa đi nhưng xóa sẽ đau gấp mấy lần xăm. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
Trước khi thi đại học, cô luôn mặc đồng phục học sinh, thỉnh thoảng cuối tuần có về Lục gia để thay quần áo nhưng không để lộ hình xăm.
Tô Hạ chạm vào hình xăm, “Xăm lúc thi trung học, chỉ xăm để cho đẹp thôi”.
“Đừng mặc kiểu quần áo thế này ra ngoài vào buổi tối”, Lục Xuyên nói xong, nói thêm một câu, “Bây giờ không nóng đến vậy”.
Tô Hạ ậm ừ, “Cái gì mà ‘kiểu quần áo này’, mấy cô gái trẻ đều mặc như thế cả, hơn 30 độ mà không nóng á?”
Ánh mắt Lục Xuyên dán vào màn hình máy tính, dường như không buồn nhìn cô.
Đột nhiên Tô Hạ mỉm cười cúi người xuống kề sát vào anh, ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, nhũ hoa mềm mại như ẩn như hiện trong lớp áo lót màu đen, “Anh ghen à?”
Lục Xuyên vẫn giữ nguyên nét mặt, hờ hững nói: “Đàn ông dù có ngây thơ, dịu dàng đến đâu cũng có một nửa dưới là động vật, không phải lúc nào cảnh sát cũng bảo vệ được mấy cô gái mặc váy mặc áo lửng mọi lúc mọi nơi đâu, phải tự mình học cách bảo vệ mình”.
Nụ cười bên môi Tô Hạ cứng lại.
Dường như cô rơi vào một cái hố đen không đáy, dưới chân trống rỗng, không ngừng rơi xuống, cảm giác không trọng lưc khiến cô hoảng hốt. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.