Rõ ràng là đạo diễn Lục sẽ không đi mua sắm với nữ sinh.
Lúc vào trung tâm thương mại, anh đi thẳng vào vấn đề, chọn một cửa hàng chuyên bán máy quay của một thương hiệu nào đó phù hợp cho nữ sinh, anh chọn thì chắc chắn không tệ.
Khi thanh toán, anh theo thói quen rút thẻ của mình ra.
“Anh đừng trả”, Tô Hạ trả lại thẻ cho anh, lấy ra một thẻ khác trong túi xách của mình ra đưa cho nhân viên bán hàng, “Phiền thanh toán thẻ này”.
Tiền của Lục Trấn An cho cô.
Lục Xuyên ngồi bắt chéo chân trên sofa, giữa hai ngón tay kẹp thẻ ngân hàng, khóe môi nở nụ cười nhạt lạnh lùng, “Không cần tiền của tôi?”
Tiêu tiền của anh lấy món gì đó giống như cô đang bán dâm vậy.
Đương nhiên là Tô Hạ sẽ không nói điều này ra.
“Anh muốn tiêu tiền cho em, cứ mời em đi ăn tối”, Tô Hạ thích thú chơi đùa với máy quay, sắc mặt vẫn bình thường.
Tiết kiệm tiền cho tôi à?
Khi còn trẻ, Lục Xuyên không bao giờ sử dụng tiền của nhà, trong quá trình chuẩn bị phim, anh đã tiêu hết tiền tiết kiệm, tiền quay phim toàn là đi vay mượn.
Lục Xuyên bị chọc cho nóng nảy, “Tôi thiếu chút tiền này?” Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
“Không, không phải thế, đạo diễn Lục thiếu là thiếu nhiều tiền cơ”, máy quay của Tô Hạ hướng về phía người đàn ông trên ghế sofa, “Em quay anh được không?”
Lục Xuyên đưa tay ra trước cô.
Tô Hạ không hiểu, ý của anh là gì?
“Trả tiền công trước”, Lục Xuyên nói, “Quay là năm nghìn tệ, ký tên thì nhân đôi”.
Tô Hạ ‘Á’ một tiếng, “Không biết xấu hổ, sao anh không ra đường cướp đi?”
Mặt Lục Xuyên không đổi sắc, “Suy nghĩ nguy hiểm này xin em dừng lại, tôi còn có thể dùng mặt mũi kiếm tiền, đừng nghĩ tới việc phạm pháp”.
Tô Hạ, “…”
Thanh toán xong, lên xe.
Kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cuối cấp và kỳ thi tuyển sinh đại học, các cô cậu thiếu niên tụ tập thành nhóm đùa giữa vui đùa ở ven đường.
Ở chỗ đèn giao thông giao lộ, Lục Xuyên nhìn ngang mặt nghiêng của Tô Hạ, hình như cô không có bạn.
“Nhỏ thế này mà phức tạp ghê gớm”, Tô Hạ than thở.
Lục Xuyên đảo vô lăng nói: “Kiểu máy ngốc thế này đủ cho em dùng rồi, mỗi một nút bấm có chức năng gì đều được ghi rõ ràng trong sách hướng dẫn, nếu em không đọc, khi nào về tôi sẽ dạy em...”
Đang nói giữa chừng thì Tần Hoài gọi đến.
“Anh Lục ơi, anh Lục à, cậu đến đâu rồi, tất cả mọi người đang chờ cậu này?”
“Tôi không đi nữa, các cậu tự uống đi”.
“Sinh nhật của mình mà không đến thì có ý gì! Mau lên!”
Lục Xuyên đáp qua loa vài câu rồi cúp máy, cô gái ngồi ở ghế phó lái nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh.
“Hôm nay là sinh nhật của anh…”
“Không phải hôm nay”.
Tô Hạ thở phào nhẹ nhõm, “Thế Tần tổng thì sao…”
“Cuối tuần anh không có ở Giang Thành, cậu ta làm ầm muốn uống trước vài ly”, Lục Xuyên đáp qua quýt, “Đưa em về nhà trước đã”.
Tô Hạ gật đầu, không hỏi thêm.
Cô thích thú với máy quay hơn.
Đến khu biệt thự Lục gia, Lục Xuyên không vào nhà, sau khi Tô Hạ xuống xe lập tức quay đầu xe lái đi.
Lục Trấn An và Dương Lộ cũng không có ở nhà.
Trời vẫn còn đang mưa tí tách, dự báo thời tiết nói sau hai giờ sáng sẽ mưa to đến mức báo động đỏ.
Dì Lương ngủ sớm, Tô Hạ cầm ô đi tới căn nhà nhỏ.
Phòng ngủ của Lục Xuyên theo phong cách tối giản và đậm chất Bắc Âu, cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, thậm chí còn trên tủ đầu giường còn không có một cuốn sách để lung tung.
Chiếc máy ngốc trong miệng anh cũng không phải ‘đồ ngốc’, Tô Hạ đọc hướng dẫn sử dụng qua một lần mới biết dùng, phòng ngủ rất to, cô giơ máy quay qua hết chỗ này đến chỗ khác tìm góc. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
Không thể để gần quá, anh ấy sẽ phát hiện ra.
Ban công có một chậu hoa cành lá tươi tốt, Tô Hạ thử chút, chiếc máy quay nằm vừa khít giữa hai cành cây, dán băng dính vào cố định nó sẽ không bị rơi.
Kéo rèm cửa để lại một khoảng trống, hướng máy quay về phía giường, mở một chiếc đèn bàn là đủ sáng rồi.
Tô Hạ xuống lầu đun nước pha một chén trà cho tỉnh táo, lấy một viên màu trắng trong túi áo ra bỏ vào, sau khi hòa tan thì đi lên lầu, đặt ở trên bàn đầu giường trong phòng ngủ.
Cuối cùng kiểm tra lại một lần nữa, máy quay đã được sạc đầy.
Tô Hạ hút một điếu thuốc ở ngoài ban công, ánh đèn thưa thớt, cô xoay người đi vào nhà, gạt tàn thuốc, cởi quần áo rồi lên giường.
Chăn đệm đã được thay mới nhưng cô vẫn có thể nhận ra mùi của Lục Xuyên trong mùi nước giặt, sạch sẽ và lạnh lẽo.
Lúc này mưa không to, Tô Hạ cũng không buồn ngủ.
Giống như lần đầu tiên ở bệnh viện với Lục Xuyên đêm đó, cô quấn chăn trốn trên giường, nghe thấy tiếng sột soạt của người đàn ông đang ở phía sau dọn dẹp đống hỗn độn và tiếng bước chân rời đi, cô càng thêm tỉnh táo đến đáng sợ, thực ra cũng không đau đến thế nhưng mất ngủ cả đêm, mấy lời thoái thác như ‘bạn có thể đỏ mặt khi bị sốt’ là lừa Tiêu Tề.
Tiệc rượu kết thúc trước khi mưa to, Lục Xuyên đã say bốn phần nên gọi tài xế.
Sau khi uống rượu anh thường ở khách sạn mà không quay về Lục gia, khi tài xế hỏi địa chỉ của anh trước khi lái xe đêm nay, ma xui quỷ khiến anh lại muốn quay về Lục gia.
Muốn cho nên quay về.
Trên tủ giày có một đôi sandal, Lục Xuyên đã quen với việc Tô Hạ đến mà không chào hỏi rồi, cô biết mật khẩu.
Quả nhiên, có một chỗ phồng lên trên giường lớn trong phòng ngủ.
Cô ấy thích nằm nghiêng ngủ, mái tóc đen dài xõa trên gối, để lộ bờ vai trắng nõn, khi yên lặng ngủ mày mắt trông dịu dàng thật giống một cô gái ngoan.
Trên tủ đầu giường có một ly nước, Lục Xuyên nhìn ly nước sau đó nhìn Tô Hạ, trong mắt hiện lên ý cười.
Lục Xuyên ngửa đầu uống cạn rồi cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Mười lăm phút sau đi ra, tóc ngắn đã khô một nửa.
Một tiếng sấm xẹt qua giữa không trung, ánh sáng lóe lên, đột ngột mưa lớn lên, người trên giường sợ hãi co lại thành một quả cầu.
Lục Xuyên bật đèn, đi tới bên giường, cúi người xoa mái tóc rối của cô, “Sợ sấm à?”
“Không sợ”, Tô Hạ che miệng ngáp một cái, “Em bị anh hù sợ đấy, sao anh không phát ra tiếng động nào hết vậy?”
Là do tiếng mưa che mất tiếng động của anh.
Cô hay phản bác lại Lục Xuyên đã lĩnh giáo qua, anh uống rượu nên lười cãi nhau với cô.
“Về phòng của mình mà ngủ”.
“Không về, giường của anh trai thoải mái hơn”, Tô Hạ từ chối.
Lại có thêm một tiếng sấm khác.
Cái cốc trống không, Tô Hạ nhìn sang chỗ khác, đợi tiếng sấm ngừng lại cô mới hỏi: “Các anh có ăn bánh kem không?” Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
“Ai mà ăn đồ chơi đó?” Lục Xuyên đưa tay vén chăn mỏng lên.
Giây tiếp đó anh bị giật mình.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy trong bộ nội y tình thú của cô là bông hồng được điểm xuyết trên ngực, chiếc nơ con bướm đen sẫm nằm trên cổ tay trắng như tuyết, thắt lưng buộc dây ruy băng, chiếc quần lót ren hở đáy, đôi chân dài mang tất lưới gợi cảm và quyến rũ.
Ánh mắt Lục Xuyên nhìn từ ngực cô đi xuống, rồi hướng lên trên, quét một vòng hoàn chỉnh, nhưng anh vẫn bình tĩnh, ngón tay kéo sợi ruy băng trên eo cô, “Quà sinh nhật?”
“Anh nói phải thì là phải”, Tô Hạ cong môi cười nhẹ.
Ánh mắt Lục Xuyên tối đi.
Trong người giống như có một con thú hoang rục rịch xông ra, như thể sắp phá vỡ cái lồng, xé nát cô ra từng mảnh và hoàn toàn chiếm giữ cô.
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Lục Xuyên đã quỳ một chân xuống giường, giữ cằm Tô Hạ lên rồi hôn lên, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô cắn nhẹ, sau đó nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp sau tiếng cười khẽ của cô, bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô.
“Lại hút thuốc?”
Tô Hạ chống đầu giường ngồi dậy, cởi cúc áo ngủ của Lục Xuyên, hôn từ khóe môi anh xuống yết hầu, xương quai xanh và xuống dưới nữa.
Giọng nói êm ái mơ màng, “Anh cũng đừng uống nhiều rượu nữa”.