Sáng sớm, mưa nhỏ dần, con đường đá cỏ đã được rửa sạch sẽ, lá cây vẫn còn nhỏ giọt trên ngói, tí tách tí tách.
Trong thùng rác có mấy chiếc bao cao su đã qua sử dụng, bên trong chứa đầy chất lỏng trắng đục, ánh sáng trong phòng lờ mờ, cửa sổ mở toang, mùi hoan ái nồng nặc trong không khí dần tan đi.
Tô Hạ thản nhiên khoác áo của anh hút thuốc ngoài ban công, khắp người rải rác các vết răng và vết bóp xanh tím, nhìn rất ghê người.
Người trên giường ngủ say, khuôn mặt có chút dịu dàng.
Tô Hạ xoay người vào phòng, đi chân trần đến bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh, trong mắt lộ ra vẻ mê mang.
Cô bị ngất đi một lần, khi tỉnh lại dương vật của anh vẫn còn đang ra vào cơ thể cô, cô bị hành qua hành lại, khoái cảm chạm đỉnh đến tê dại, cả người ửng hồng, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ run lên.
Sau cùng anh không mang bao nữa mà bắn thẳng vào trong người cô, bắn chưa được bao lâu lại cương cứng trở lại.
Sau khi thử gần hết các tư thế, Lục Xuyên vẫn thích vào từ phía sau nhất, bởi vì vào sâu nên người cô mềm nhũn, quỳ trên ghế sofa để lộ vòng eo duyên dáng, khi lên đỉnh xương bướm xinh đẹp sau lưng như muốn gãy mất.
Tô Hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú sắc nét của Lục Xuyên, màn sương trước mặt biến mất, một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng như thì thầm.
“Sinh nhật vui vẻ, anh Lục”.
...
Tô Hạ quay lại nhà chính, cô gặp dì Lương ở cầu thang.
Trời chỉ mới tờ mờ sáng, dì Lương đã dậy để chuẩn bị bữa sáng.
“Hạ Hạ, sao dậy sớm thế?”
“Chạy bộ ạ”.
“Trời còn mưa, đừng để cảm lạnh”. Dì Lương nhường đường cho Tô Hạ, bà vô tình nhìn thấy đầu gối ửng đỏ của cô, da Tô Hạ trắng nên nhìn rất rõ, “Ngã à?”
Tô Hạ cười, “Vâng, đường trơn quá không chạy được, cháu về phòng ngủ tiếp một lát đây”.
“À, đây là chìa khóa xe của Tiểu Xuyên, tối hôm qua Tiểu Xuyên về ư?”
“Cháu đi ngủ sớm nên không biết nữa”. Lục Trấn An và Dương Lộ vẫn chưa về, cả biệt thự im ắng.
Tô Hạ chép video từ máy quay vào máy tính, kéo tua nhanh tìm được bức ảnh cô muốn.
Điện thoại có tin nhắn WeChat từ Tiêu Tề, hỏi cô định báo nhập học trường nào.
Tô Hạ không trả lời, tắt video, vặn điều hòa xuống mức thấp nhất, sau khi tắm xong cô uống hai viên thuốc tránh thai đã chuẩn bị trước, rồi lên giường ngủ.
Lần nữa cô mở mắt ra là do bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Đó là số của Lục Xuyên.
Tô Hạ không bắt máy, điện thoại kêu vang đến mấy giây cuối cùng nhưng người bên kia vẫn không cúp máy cho đến khi hệ thống cúp máy.
Mấy phút sau, Tô Hạ nghe thấy tiếng động cơ xe.
————
Ông cụ Lục về nước sớm.
Ông nhớ sinh nhật của Lục Xuyên là ngày 20 tháng 6 nên quay về ăn bữa cơm, nhưng ông không ngờ vừa hay ngày hôm trước là ngày Lục Xuyên đi công tác.
Ông mặc một bộ đồ đen kiểu Tôn Trung Sơn, mặt mày uy nghiêm, đôi mắt đại bàng sắc bén, dù là được dìu vào trong nhà nhưng khí thế thì vô cùng khiếp người.
Các hậu bối đứng ngay ngắn, thành kính chào ông cụ.
Ông cụ lần lượt hỏi về việc học tập và công việc có thuận lợi không.
“Cha”, Lục Trấn An giới thiệu hai mẹ con Tô Hạ, “Đây là Dương Lộ, đây là Tiểu Hạ”.
Dương Lộ là người rộng lượng, dịu dàng, ăn nói khôn khéo, bà vẫn chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn nên không gọi ông cụ là cha mà gọi là chủ tịch Lục.
Ông cụ chỉ thờ ơ nhìn bà, không nói gì cả.
“Hạ Hạ!” Lục Thành đi đến trước mặt Tô Hạ, hào hứng không thôi.
Ánh mắt của ông cụ Lục dừng trên mặt Tô Hạ, sau đó nhìn Lục Thành, vô cùng thương yêu nói, “Đây là Tô Hạ mà con nhắc suốt mấy năm nay ư?”
Lục Thành gật đầu thật mạnh.
Tô Hạ mỉm cười, “Cháu chào ông nội Lục ạ”.
“Mệt rồi, ăn tối đi”.