Năm giờ sáng, thành phố bắt đầu thức giấc.
Trong không khí nồng nặc mùi lửa dục, căn phòng hỗn loạn như thể vừa xảy ra một cuộc đại chiến.
Tiếng nước trong nhà tắm chảy róc rách, trên cửa kính ẩn hiện thấp thoáng bóng một người đàn ông, Tô Hạ cố chịu đau đứng dậy, chân vừa chạm đất suýt nữa quỳ xuống đất.
Phần đùi có mảng tím xanh lớn, vùng kín thì đau nhức khó chịu.
Váy ở dưới đất giống như giẻ rách, miễn cưỡng che lấy cơ thể cô, Tô Hạ nhặt chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của anh mặc bên ngoài, nó vẫn còn ướt, dính vào người cô rất khó chịu, nhưng có mặc còn hơn không.
Giày cao gót chỉ còn lại một chiếc, Tô Hạ mang dép lê của khách sạn.
Vài giây trước khi mở cửa, cô có thói quen bỏ tờ một trăm tệ ở trên bàn đặt điện thoại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, mặt Lục Xuyên biến sắc, anh kéo khăn tắm quấn ngang hông, mở cửa nhà tắm bước ra ngoài.
Không có ai trên giường.
Anh theo phản xạ muốn đuổi theo ra ngoài đuổi theo, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa mới nhớ ra trên người mình chỉ quấn có mỗi một chiếc khăn tắm, xoay người lại tìm điện thoại trên sofa, mở máy lên tìm đến số máy muốn gọi.
Khi anh cúi đầu xuống, nhìn thấy tờ một trăm tệ trên bàn.
“Xin lỗi, số quý khách gọi không có thực...” Giọng nữ máy móc phát ra từ điện thoại.
Dãy số này từ sáu năm trước đã không gọi được.
Lục Xuyên cầm tờ phiếu trên bàn lên, là phiếu khách sạn khảo sát xem khách hàng có hài lòng không.
Phía dưới là dòng chữ viết tay xinh đẹp: Cũng bình thường, trình bằng một nửa gậy mát xa.
Mắt Lục Xuyên đen như mực, mặt mày u ám, nhìn chằm chằm dòng chữ đen trên tờ thiếp, khớp tay cầm điện thoại cũng trắng bệch.
“Ha!” Anh giận dữ cười, đá ngã chiếc bàn.
Sáu giờ, tài xế mang quần áo đến phòng, Lục Xuyên thay xong, Thẩm Như gọi đến, vừa nhấn nhận cuộc gọi vừa nhấn thang máy.
“Tối hôm qua uống say quá điện thoại hết pin tắt mất... Tôi làm tình cũng phải báo cáo với cậu à? Cô ấy đang sống sung sướng ở Cố gia, cần cậu lo à?”
“Nếu tôi là Mộ Từ, có chết cũng không gặp cậu, cô ấy lại không mù, dù Cố Trạch có phế vẫn tốt hơn cậu, túi tiền của con vịt con đó có thể dựa hơi bà cụ Cố để lấy tiền, một tháng lấy một lần cũng không phải vấn đề lớn. Người ta cần cậu á? Đừng có dát vàng lên mặt mình, đồ giặc cỏ sắp chết như cậu lấy gì mà so”.
“Cậu fuck cái gì, có giỏi thì đừng có mà cầu xin tôi”.
Làm thủ tục trả phòng ở quầy lễ tân, thím kiểm tra phòng điện thoại báo bao cao su đã dùng hết, lễ tân nhìn trộm Lục Xuyên, lỗ tai nóng lên.
Lục Xuyên vừa về đến nhà, Thẩm Như lập tức lái xe vào khu nhà, ngạo nghễ bước vào nhà anh.
“Cậu Lục, tôi đi pha trà”, người giúp việc thận trọng nói, bà cảm thấy hôm nay tâm trạng của cậu Lục rất tệ.
Thẩm Như bước vào phòng khách ngồi, Lục Xuyên từ tầng hai xuống cầu thang.
“Không cần đâu, rót cho cậu ta một ly sữa óc chó để bổ não”.
Người giúp việc, “…”
Dù lời này có ý tốt hay xấu thì bà vẫn phải biết điều, sau khi pha trà xong, bà tự giác đi vào phòng bếp.
Thẩm Như liếc nhìn băng dán trên cổ Lục Xuyên, “Ôi, mắt của đạo diễn Lục quầng thâm quá này, vất vả cả đêm à?”
“Lo cho mình kìa”.
Lục Xuyên nhìn Thẩm Như: Đồ chó súc vật
Thẩm Như nhìn Lục Xuyên: Cụ già neo đơn*
*空巢老人: Chỉ những người già, người cao tuổi không sống cùng con cái.
Lục Xuyên lạnh lùng ném túi văn kiện qua, “Liếm sạch sàn nhà, cầm rồi mau cút đi”.
“Cảm ơn”, Thẩm Như không khách sáo, “Tôi không tin người khác, trước Mộ Từ giao cho cậu, không lỗ đâu, cậu thay tôi chăm vợ, đợi tôi sinh con sẽ cho cậu mượn chơi vài năm”.
“Nằm mơ đi”.