Phản ứng quá độ

“Ầm” một tiếng, Tô Hạ giật mình tỉnh dậy, cô vừa mới mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh.

    Lục Xuyên mặt không chút thay đổi, thu tay vuốt tóc cô lại, nhìn sang Tiểu Lưu đang đứng ở cửa.

    Tiểu Lưu rùng mình, “Xin lỗi đạo diễn Lục, trách tay tôi ngu ngốc đã làm cô Tô sợ rồi”. 
 
    Nhiều đồ quá làm quai túi plastic bị đứt, đồ đặc rơi lung tung khắp sàn nhà, có một chai giấm bị vỡ, Tiểu Lưu luống cuống tay chân dọn dẹp.

    “Đạo diễn Lục, tôi đi mua chai khác!” Tiểu Lưu vội vàng đi ra ngoài.

    Phòng khách im ắng trở lại, bên ngoài trời đã tối, Tô Hạ dụi mắt hỏi có mùi gì, dáng vẻ ngái ngủ của cô khiến lòng Lục Xuyên mềm nhũn.

    “Giấm, mở cửa sổ ra một lát là hết thôi”, Lục Xuyên cúi người nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán cô, khuôn mặt hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy, “Nằm mơ à?”

    Tô Hạ trở người, nhìn thấy màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cô nhắm mắt lại, “Không phải, chỉ là hơi nóng”. 
 
   Trên trán cô phủ một lớp mồ hôi mỏng.

    “Lên giường ngủ đi”, Lục Xuyên bế cô vào phòng, “Ga trải giường đã được thay mới, rất sạch sẽ”.

    “Không ngủ nữa”, Tô Hạ xuống giường, cô không nhìn Lục Xuyên nói, “Em muốn dùng nhà tắm, em đi tắm trước. ”

    Đầu óc cô không ngủ đến bất tỉnh, cô biết mình đến đây để làm gì.

    Cô tắm không lâu lắm, tắm sạch bọt rồi tùy tiện lau tóc, không quan tâm đến việc tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, cô mặc đồ ngủ vào rồi bước ra ngoài, đột nhiên đèn chớp nhá hai lần, sau đó cả phòng tối đen.

    Ở một nơi xa lạ, Tô Hạ không có gì vịn nên cô đứng yên tại chỗ, “Lục, Lục Xuyên… Cúp điện ư?”

    Lúc tắm hình như cô nghe thấy tiếng đóng cửa, không biết có phải Tiểu Lưu mua đồ xong quay về hay là Lục Xuyên đã đi mất.

    “Anh vẫn ở đây chứ, Lục..”.

    “Ở đây”, anh lên tiếng.

    Tô Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

    Cửa phòng mở ra, Lục Xuyên tìm điện thoại trên sofa bật đèn pin lên, đèn rất sáng, Tô Hạ đưa tay lên che mắt.

    “Có lẽ là bị đứt cầu dao, công tắc chính ở ngoài hành lang, tôi ra ngoài xem thử, em ngồi ở đây đừng đi đâu”.

    “Em cũng đi!” Tô Hạ cuống cuồng nên va vào cái gì đó, cô đang đi chân trần nên bị đau đến ngồi dưới sàn nhà.

    Lục Xuyên đi tới trước mặt cô, ngồi sụp xuống, kéo tay cô ra, chiếu đèn vào, cau mày nói, “Chíp bông* nóng nảy”.
 
*Cách gọi thân mật với trẻ em mới sinh.

    Ngón chân Tô Hạ bị rách da, chảy một ít máu, đau như kim châm, mặt mũi trắng bệch.

    “Không sao, chỉ cần dán băng cá nhân là được”.

    Mấy đêm rồi Lục Xuyên không ngủ, không thường ở đây nên không có hộp thuốc, anh lập tức gọi điện cho Tiểu Lưu, bảo anh ta đến hiệu thuốc.

    Lục Xuyên ôm người đặt lên giường, “Cố chịu chút, tôi đi kiểm tra mạch”.

    “Em cũng đi”, Tô Hạ vô thức nắm chặt cánh tay Lục Xuyên, “Em… Em giúp anh cầm điện thoại”.

    Hành lang có đèn nên anh không cần cô giúp cầm điện thoại.

    Lục Xuyên nắm tay Tô Hạ, tay cô nhỏ nhắn mềm mại, có thể nắm gọn trong tay.

    Điện thoại đặt ở trên giường, hướng đèn chiếu lên trần, anh đứng ở mép giường, “Sợ bóng tối à?”

    Tô Hạ thu tay lại, quay đầu đi chỗ khác, ngoài cười nhưng trong không cười, ‘hừ’ một tiếng, “Xin lỗi, em chỉ sợ đàn ông quá mềm, quá ngắn, quá nhanh”.

    Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, nếu chân cô không đau như vậy, chắc chắn Tô Hạ sẽ đá anh.

    “Sao anh chưa đi?”

    “Đợi Tiểu Lưu về, đây là việc mà trợ lý nên làm”. Lục Xuyên cầm một ít khăn giấy sạch quay lại, ngồi ở bên giường lau máu dính trên tay cho Tô Hạ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui