Rất nhanh Tiểu Lưu đã mua sắm xong, chạy một mạch vào thang máy, thở hổn hển mở cửa bước vào nhà, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đạo diễn Lục.
Sau đó anh ta mới bất giác ý thức được rằng liệu có phải mình quay lại quá sớm không.
“Đứng ở cửa làm gì vậy? Chân không gãy thì mang đồ vào”.
“Vâng vâng, đạo diễn Lục, có bông gạc, cồn, còn có băng cá nhân...”
Lục Xuyên giúp Tô Hạ xử lý vết thương, còn Tiểu Lưu thì chạy ra ngoài tìm công tắc chính.
Mạch vẫn ổn, chỉ là bị đứt cầu dao.
Khi đèn bật sáng, Tô Hạ ôm đầu gối nhìn chân mình.
Hình như cô ngửi thấy mùi khét, cô khịt khịt mũi, “Mùi gì đây?”
Mùi giấm vẫn chưa bay hết, ngửi không rõ mùi lắm.
Lục Xuyên cứng đờ người, bỗng nhớ tới cái gì đó, đen mặt, xoay người bước ra ngoài.
Tô Hạ cũng không để ý tới anh, cô nhảy một chân đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, gió thổi vào, có tiếng đàn piano, chắc là trẻ con tầng trên đang luyện đàn.
Trong nồi là cánh gà coca, vốn Lục Xuyên vặn lửa nhỏ cô bớt nước, nhưng sau khi Tô Hạ vấp anh đã quên mất, giờ thì khét hết rồi.
Vẫn còn nhiều nguyên liệu, vì vậy Lục Xuyên rửa sạch nồi nấu lại lần nữa.
Tô Hạ tựa vào cửa nhìn mười phút.
Lục Xuyên trở về từ đoàn phim, anh đã thay quần áo bình thường, chân dài eo thon, cổ tay áo dài đến khuỷu tay, rửa và thái rau đâu vào đấy, cực kỳ hài hòa.
“Làm cho em ăn à?” Tô Hạ vẫn không kìm được mở miệng nói, “Thực ra có thể bỏ qua mấy chuyện này, trực tiếp…”
“Tôi tìm em không chỉ có lên giường”, Lục Xuyên cắt lời cô.
Tô Hạ bĩu môi, “Được rồi, là em hẹp hòi, anh có nấu ăn được không đó? Đừng có độc chết em, em không đói, buổi tối ăn nhiều sẽ tăng cân, ừm... Anh bận cả ngày rồi, em sợ anh mệt quá không cứng được, như vậy em sẽ xấu hổ lắm”.
“Lúc nào cũng có thể cứng được cho em xem”, Lục Xuyên đang pha nước sốt, không quay đầu lại nói, “Đi dép vào, có thể xem TV”.
Cô bước đến không có tiếng động, chỉ biết rằng cô không có mang giày.
Tô Hạ đi tới phòng khách, TV bật lên là chương trình giải trí, cô cũng không chuyển kênh, xem hơn bốn mươi phút.
Tất cả đều là tiểu thịt tươi*, không nói đến thứ khác, sự thật là rất đẹp trai.
*Là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi.
Sáu bảy thành viên của đội nam nhảy cùng nhau, có động tác kéo áo lên khoe cơ bụng của họ, khá tùy ý nhưng rất gợi cảm, trong hậu kỳ có rất nhiều khán giả nữ, cố ý quay gần còn quay chậm mấy giây đó.
“Có đẹp không?” Giọng nói không nhanh không chậm của Lục Xuyên vang lên ở trên đỉnh đầu.
“Đẹp, tất cả đều còn trẻ, người nhỏ nhất cũng chưa đến hai mươi, sau khi vén lên còn có chút thẹn thùng, rất đáng yêu”, bình thường Tô Hạ ít xem nên không nhận ra đó là nhóm nào, dựa vào tiếng hò hét của fan hẳn nổi tiếng lắm.
Cô dựa vào sofa, ngửa đầu muốn nói gì đó, khuôn mặt của Lục Xuyên phóng đại ở trước mắt cô, giây kế tiếp, lời nói của cô bị chặn lại.
Lục Xuyên đứng ở phía sau, hơi cúi người, một tay vịn sofa, tay kia giữ mặt Tô Hạ.
Hôn ở tư thế này không thoải mái lắm, anh không dùng lưỡi, hôn khá gọn gàng, hô hấp cũng không hỗn loạn, chỉ phải vật lộn với môi anh.
Tô Hạ không đáp lại cũng không từ chối, Lục Xuyên hôn một lúc thì dừng lại.
“Ăn cơm”.
Anh tìm điều khiển rồi tắt TV, Tô Hạ chậm rãi đi theo vào phòng ăn.
Bốn món mặn, một canh, trông không tệ, mùi giấm chưa bay hết nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thức ăn.
Đã lâu lắm rồi Tô Hạ chưa ăn một bàn thức ăn được nấu ở nhà như thế này, cô thường hay ăn ở trường, Tết đến thuê nhà ở bên ngoài cũng chỉ là tùy tiện nấu một tô mì, khi ra ngoài đều là ở quán, đồ ăn bên ngoài sao giống đồ nhà nấu được.
Lục Xuyên gắp rau cho cô, “Ăn xong thì uống thuốc cảm, ăn cơm trước đi, chờ nước nguội”.
Tô Hạ nhìn cánh gà coca trong bát, cô cười cười, nửa thật nửa giả nói, “Đạo diễn Lục, anh đừng nhân lúc em yếu đuối mà dịu dàng tấn công em, đã cam kết…”