Phản ứng quá độ

Mặt Lục Xuyên không có biểu cảm gì, miệng cô toàn lời dối trá, không phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả.

    “Có ích với em?”

    “Nói chung, em không phải là cô gái mười lăm, mười sáu tuổi mới yêu”.

    “Vậy thì ăn cơm của mình đi”. 
 
   Trước đây cơm ở Lục gia đều do dì Lương nấu, bà nấu món gì Tô Hạ ăn món đấy, Tô Hạ không kén ăn, thỉnh thoảng gặp món cô thích thì ăn thêm nửa bát cơm, thật ra cô sống ở Lục gia cũng không lâu.

    Cánh gà vừa mềm, vừa thơm, chỉ cần dùng đũa tách nhẹ là tách xương ra được, Tô Hạ nếm thử, cảm thấy thèm ăn bị kích thích, vừa rồi cô nghi ngờ về tài nấu nướng của đạo diễn Lục quá vội vàng rồi.

    Anh làm gì cũng giỏi cả.

    Sáu năm trước, bộ phim đầu tiên công chiếu đã được tán thưởng tận trời, người ta hay nói người trời sinh ra để ăn món hời này chính là anh.

    “Ai rửa bát?” Tô Hạ tạm dừng ăn hỏi, vô tình ngẩng đầu thì phát hiện anh đang nhìn cô.

    “Ừ... Theo đạo lý người được nấu cho ăn phải rửa, hẳn là em phải tự giác cảm nhận rửa bát nhưng mà em ghét phải rửa bát”.

    Cô suy nghĩ một lúc, nói thêm một câu, “Em có thể ‘lao động’ để trả bữa cơm này”.

    Lục Xuyên ăn xong trước, pha một ly trà chờ Tô Hạ, “Có máy rửa bát”.

    “Ồ, tiện đó”.

    “Vậy em có thể câm miệng rồi?”

    Tô Hạ làm động tác ok, tiếp tục vùi đầu ăn.

    Không bao lâu sau khi uống hai viên thuốc cảm, cô bắt đầu mệt rã rời, đầu óc choáng váng, tiếng nước trong phòng tắm cực kỳ rõ ràng.

    Anh đã tắm xong, bước chân trầm ổn.

    Lục Xuyên thay đồ ngủ ở bên giường, sau một loạt tiếng sột soạt, anh xốc chăn lên trên giường nằm.

    Anh đang trở người.

    Anh đang kề sát người vào.

    Hơi thở đều đều của cô phả vào tai, hơi nóng không thuộc về mình truyền vào người qua bộ đồ ngủ, lưng áp vào ngực anh dần trở nên nóng bỏng.

    Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

    Phiền thật đấy.

    “Động đậy gì đấy?”

    Cánh tay người đàn đặt lên eo cô, cô co người lại nhưng lại bị kéo về.

    Tô Hạ ngủ không được, rất khó chịu, “Em muốn ra ngoài hút một điếu thuốc”.

    Lục Xuyên lạnh mặt mắng, “Có tin tôi đánh em hay không”.

    “Vậy thì đừng ôm em”. Tô Hạ đẩy tay anh ra, bực dọc nói, “Em sắp nóng chết rồi”. 
 
    ‘Tách’ một tiếng đèn sáng lên.

    Lục Xuyên xuống giường, mở ngăn kéo, tìm điều khiển từ xa bật điều hòa.

    “Giờ hết nóng rồi, ngủ đi”.

    Tô Hạ vừa ngồi dậy đã bị Lục Xuyên ôm eo kéo trở lại giường.

    Tô Hạ: ???

    “Không phải anh có tật xấu gì đó chứ? Mới mấy tháng mà đã nguội rồi”.

    Cô không ngừng động đậy, Lục Xuyên khó chịu xoay người giữ cô lại, “Phải làm em mới bằng lòng yên phận hả?” 
 
    Trong bóng tối, hơi thở của Lục Xuyên phả lên trên má Tô Hạ, giống như một tấm lưới, lặng lẽ giăng ra rồi gom lại, bao phủ lấy cô.

    Tô Hạ cảm nhận được phản ứng ở nơi đó của anh, cô mỉm cười.

    Mối quan hệ thể xác đơn giản hơn so với tình cảm nhiều.

    Tô Hạ ngẩng đầu hôn lên ngực Lục Xuyên và từ từ hôn lên trên, dáng người anh rất đẹp, không gầy như nhóm các tiểu thịt tươi, cũng không phải cơ bắp đến mức như huấn luyện viên thể hình, ở giữa hai người là cơ ngực cân đối khỏe mạnh, Tô Hạ vừa mút liếm vừa hôn lên đó, cảm nhận được eo bị xiết chặt hơn.

    Cùng lúc đó, tay anh luồn vào trong quần lót và sờ lấy nó.

    Cô hôn lên quả táo của anh, giây kế tiếp bả vai cô bị đè lên giường, cô không nhúc nhích mà chỉ cười, giọng cười bỡn cợt, “Có giỏi thì đừng cứng”.

    Lục Xuyên không có kiên nhẫn với cô, thoáng cái đã cởi đồ ngủ của cô ra.

    Cái gọi là ‘cuộc tấn công dịu dàng’ đã thất bại.

    Chân bị mở ra, vừa hôn sâu vừa vuốt ve, Tô Hạ lại chìm vào cái giếng không đáy, bụng dưới liên tục co rút.

    Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn mơ hồ.

    “Không thể nào”.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui