Cuối cùng vẫn không làm.
Màn dạo đầu rất dài, khi ý thức của Tô Hạ trở nên hỗn loạn thì Lục Xuyên lại xuống giường vào nhà tắm tắm nước lạnh, khi anh quay lại giường thì Tô Hạ đã ngủ rồi.
Sáng hôm sau Lục Xuyên đã rời đi trước, Tô Hạ còn không biết lúc mình tỉnh lại anh đã đi khi nào.
Trên bàn có bữa sáng, cháo và hai món chay nhẹ, dưới hộp thuốc cảm có tờ giấy ghi: Tuần sau quay lại.
Tô Hạ vừa uống nước vừa vò tờ giấy ném vào thùng rác, sau khi ăn sáng xong, cô dọn dẹp bếp rồi trở lại trường học.
“Đàn chị, đàn chị!” Cô đàn em phấn khởi chạy vào phòng nghỉ, “Tin vui!”
Tô Hạ đang đọc tài liệu lịch sử, không tập trung đáp, “Hả?”
“Có hai tin, chị muốn nghe tin nào trước?” Cô đàn em thừa nước đục thả câu, “Một tin có liên quan đến chị, một tin có liên quan đến cả chị và em”.
Tô Hạ đã quen với tính hấp ta hấp tấp của cô ấy, “Nói theo thứ tự đi”.
“Được rồi”, Cô đàn em hít một hơi, “Không phải cách đây không lâu có học bổng của bệnh viện liên kết đúng không, cuối cùng học bổng đó trao cho một đàn chị năm ba ở phòng thí nghiệm của lão Vương, có điều hôm qua chị ấy đã nộp đơn xin tạm nghỉ học nên bị ngạch tên, bệnh viện đã xem xét lại và trao học bổng cho chị, đã có thông báo rồi kìa, chị không xem điện thoại à, năm vạn tệ đấy!”
Tô Hạ giật mình.
Cô có tranh học bổng nhưng kết quả thì cô không đạt được, không có cũng không sao, cô tìm thêm chỗ dạy gia sư là được.
“Với lại, hơn 2000 bp plasmid* chúng ta làm hơn ba tháng, em không biết trước đó có vấn đề chỗ nào mà làm kiểu gì cũng không thành công, kết quả bản kế hoạch thay đổi trình tự chị gửi đi lần trước đã đúng! Chị! Những ngày khổ sở của chúng ta cuối cùng cũng đã qua”.
*Plasmid là phân tử ADN vòng, nhỏ, không mang hệ gen chính của bộ gen.
Kết quả trình tự đã được gửi đến mail của Tô Hạ vào buổi sáng, cô so sánh thì quả nên là thành công.
Cô đàn em vẫn còn là thanh niên trẻ tuổi mà.
Tô Hạ cười, “Đúng là chuyện vui”.
“Tất nhiên, vui muốn chết”, cô đàn em đi đến gần, cười đầy ẩn ý nói, “Chị, dạo này chị may mắn thật đó, bài báo được đăng, nhận được học bổng, thí nghiệm diễn ra suôn sẻ, có phải chị đã có trai mới không? Chị xem năm ngoái chị xui xẻo chết đi được…”
Tô Hạ giật mình, ngòi bút trên mặt giấy dừng lại, để lại một chấm đen.
Suy nghĩ lại thì quả thật gần đây vận may của cô tốt lên nhiều, mỗi lần gặp Lục Xuyên thì đều có tin tốt đến.
“Phân tích của em rất có lý đúng không chị...”
Tô Hạ mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ có lẽ anh ấy chỉ có tác dụng đó.
———
Lục Xuyên rất bận, Tô Hạ và anh gặp nhau mỗi tuần một lần, là ngày chủ nhật, ngày cô nghỉ ngơi.
Tiểu Lưu lại lái xe đến trường đón Tô Hạ, thời tiết ấm áp, sau khi lên xe Tô Hạ ngủ thiếp đi, lúc đến nơi cô mới biết đây không phải là ở căn hộ mà là ở đoàn phim.
Lục Xuyên đang hướng dẫn các diễn viên diễn, Tô Hạ không có qua đó.
Đợi khoảng hai mươi phút, Lục Xuyên đi ra, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi”, Tô Hạ nói, “Anh bận việc của anh đi, phong cảnh ở đây khá đẹp, em tự đi dạo chút”.
“Xong rồi”.
Nhân viên kết thúc việc quay, Lục Xuyên đưa Tô Hạ đến bờ sông để hóng gió.
Trời sập tối, lúc hoàng hôn.
Một nửa bầu trời bị nhuộm đỏ, ánh tà dương như đổ lửa.
Bên sông người qua người lại, trời tối dần, mọi thứ đều trở nên mờ ảo.
Lâu rồi Tô Hạ không ngắm hoàng hôn, vẻ đẹp hùng vĩ bao la của thiên nhiên rất giá trị chữa lành, mọi hỗn loạn trong người sẽ bình yên đi dưới ánh hoàng hôn.
“Chưa đi nữa à?”
Lục Xuyên nắm tay Tô Hạ, “Ngồi một lát”.
Môn văn thi vào đại học của cô có một câu: Ai cùng nhau đón gió chiều, đều nhớ nhau lâu thật lâu.