Kiếm quay về vỏ mọi thứ bình yên trở lại.
Đây là năm thứ bảy Lục Xuyên quen biết Tô Hạ.
Bảy năm trước, cô đột nhập vào căn nhà nhỏ ở Lục gia lấy bánh mì trong tủ lạnh của anh, còn bây giờ cô đang say khướt và không tỉnh táo còn trần truồng nằm trên vai anh. Bảy năm nhưng có sáu năm bỏ trống, anh ở Giang Thành còn cô ở Bắc Kinh.
Trong nửa năm ở Lục gia, cô bị bắt nạt ở trường nhưng không hề nói gì, lúc nào ở trước mặt cũng cười, dáng vẻ gian xảo, thông minh, nhu mì, quyến rũ, giả vờ ngoan ngoãn anh đều từng nhìn thấy, thi thoảng ở trên giường cô bị bắt nạt mới khóc.
Trên bả vai vừa nóng vừa ướt, cổ vừa rôi bị cô cào trầy khi đút cô uống trà giải rượu, chỗ bị cào đau và nóng như lửa đốt.
Mắt Lục Xuyên trầm xuống, rơi vào trong bóng tối, không nhìn rõ, nhưng hơi thở quanh người đã thay đổi.
Không biết qua bao lâu, hai tay anh siết chặt rồi buông lỏng ra, cuối cùng anh nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Hạ.
“Tôi sai rồi, tôi không nên nói như thế với em, xin lỗi”.
“Em chạy tới cái chỗ đó uống rượu nên tôi mới nổi giận”.
“Nếu Tần Hoài không tình cờ nhìn thấy em ở đó, tôi phải mất ít nhất hai tiếng nữa mới tìm được em, người uống ba ly là không đi nổi như em, em có biết chỗ đó nguy hiểm như thế nào không”.
“Tạm thời Mộ Từ chỉ có thể sống ở đây, nhà cô ấy bị phóng viên bao vây rồi, cô ấy lại đang mang thai mà giờ chẳng biết Thẩm Như sống chết ra sao. Tôi không thể để mặc cô ấy được, cô ấy không giống em, tôi không hề xem cô ấy là em, mấy scandal đó đều do truyền thông viết bậy bạ, nếu em khóc như thế này, tôi sẽ tự mình đa tình cho là em ghen đấy”.
“Sáu năm, không hề có người khác”.
“Em nói gì đi, tôi hận em như thế làm sao dễ dàng buông tha cho em được”.
“Em có biết lần này tôi lừa em về là muốn làm gì không?”
Dường như người say mới là Lục Xuyên, bình thường ngoài lúc ra ngoài công tác hiếm khi anh nói nhiều như vậy, còn Tô Hạ thì luôn im lặng không đáp lại anh.
Kim giây trên đồng hồ cứ chạy hết vòng này đến vòng khác, không khí im lìm khiến Lục Xuyên cười tự giễu, nhưng khi anh cử động cánh tay thì mới nhận ra Tô Hạ giữ nguyên tư thế nằm trong lòng ngực anh ngủ say từ lâu.
Lục Xuyên dừng một chút, khóe môi nở nụ cười nhạt.
Cô ngủ thì tốt, nếu tỉnh nói không chừng cô sẽ nói điều gì đó xát muối vào tim anh.
Lục Xuyên nhặt tấm thảm dưới đất lên bọc người Tô Hạ rồi bế cô lên lầu.
Từ lúc Mộ Từ nhìn thấy Tô Hạ cởi hết chỉ còn mỗi nội y đã tự giác quay về phòng.
Lục Xuyên dùng khăn nóng lau người cho Tô Hạ, cô không có dấu hiệu tỉnh dậy, mãi đến khi Lục Xuyên vén mái tóc dài tán loạn của cô thì mới nhìn thấy nửa bên mặt sưng tấy của cô.
Tô Hạ trở người.
Cô thích ôm gối nằm sấp ngủ.
Lục Xuyên không động đậy đến cô, anh tăng nhiệt độ điều hòa lên thêm hai độ, để lại mỗi một cây đèn bàn, khép hờ cửa, xuống phòng khách dưới lầu nhặt điện thoại của cô lên.
Mật khẩu rất đơn giản, danh bạ ít đến đáng thương.
Lục Xuyên gọi cho Khương Dao.
“Tô Hạ, cậu về đến nhà rồi à? Mẹ tôi nhờ tôi nói với cậu, trước khi ngủ nhớ uống trà mật ong giải rượu…”
“Cô ấy ngủ rồi”.
Giọng của đàn ông.
Khương Dao sửng sốt, cô ta đưa điện thoại ra trước mặt nhìn lại, đúng rồi, là số của Tô Hạ mà, “Anh là?”
“Buổi chiều Tô Hạ đi gặp cô, cô là bạn của cô ấy hẳn biết bình thường cô ấy không uống rượu, càng không uống rượu ở bên ngoài, sau khi hai người gặp nhau đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Khương Dao bước ra ngoài ban công, đối phương không nghe cô ta nói đã trực tiếp hỏi đến Tô Hạ, mặc dù Khương Dao không thích thái độ này nhưng có một sự uy hiếp không thể giải thích được khiến cô ta phải trả lời, “À… Tô Hạ gặp mẹ cô ấy, tâm trạng không tốt cãi vã mấy câu, tôi không cản được”.