Tô Hạ tỉnh dậy tưởng trời còn tối, thật ra đã giữa trưa rồi.
Trời nhiều mây, bên ngoài trời xám xịt, mấy ngày gần đây mưa dầm mưa dề.
Trên tủ đầu giường có một cốc nước, Tô Hạ đau đầu khó chịu, vừa đứng dậy lại ngã xuống giường, không mở mắt nổi, cô vươn tay tìm cốc nước.
Kết quả là làm đổ cốc nước, nước đổ khắp nơi.
Tô Hạ buồn phiền thở dài một tiếng, xốc chăn xuống giường lau dọn, nước chảy vào ngăn kéo, cô sợ bên trong có đồ quan trọng, không suy nghĩ nhiều vội mở ra.
Trong ngăn kéo toàn là thuốc.
Thuốc ngủ.
Anh không ngủ được ư?
Tô Hạ lấy khăn giấy lau khô nước, nhớ tới Lục Xuyên có chứng ưa sạch sẽ, tất cả khăn tắm trong nhà tắm đều được gấp gọn gàng, các góc đều đối xứng, Tô Hạ chỉnh hộp thuốc ngay ngắn, tay cô vô tình chạm vào một cái hộp nhỏ, tầm mắt cô dừng lại trên chiếc hộp.
Lớp lụa màu xanh lam bọc bên ngoài trông cực kỳ tinh xảo.
Tô Hạ rút tay về, trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa, cô đóng ngăn kéo lại, rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Căn hộ rất yên tĩnh, Tô Hạ vừa lau tóc vừa đi xuống lầu, trên bàn cơm có đồ ăn, tất cả vẫn còn nóng.
Dưới bát đè một tờ giấy: Anh ra ngoài một chuyến, trước bữa tối sẽ về.
Chắc anh vừa đi không lâu.
Tô Hạ rót một cốc nước uống, không bao lâu sau Mộ Từ ra khỏi phòng.
“Ăn cơm đi, cô uống sữa không?”
“Cảm ơn, tôi uống nước thôi”. Mộ Từ đi vào phòng ăn, nhìn các món trên bàn ngạc nhiên hỏi, “Tất cả đều do cô làm?”
Tô Hạ lắc đầu, “Cơm tôi nấu chỉ có mình tôi nuốt trôi”.
Mộ Từ cảm thấy bất ngờ, thầm nghĩ ở nhà đạo diễn Lục là người đàn ông tốt, hẳn bữa sáng là do đạo diễn Lục nấu, cô ta thật vinh dự, “Không đợi đạo diễn Lục sao?”
“Anh ấy không có ở đây, hai chúng ta ăn thôi”. Tô Hạ không ăn gì, chỉ ngồi trong phòng ăn với Mộ Từ.
《Trường tương tư》là bộ phim được đánh giá tốt nhất năm ngoái là điều không thể nghi ngờ, Mộ Từ cũng từ tiểu hoa lưu lượng tuyến 18 lên tuyến 1, cô ấy xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất đáng nể, trẻ trung và diễn không ít vai quần chúng, được người xem yêu mến, dễ thích nghi và mạnh mẽ, tiền đồ tương lai vô cùng tươi sáng.
Nhiều người bên cạnh bảo Tô Hạ có gương mặt ngôi sao, nhất là mặt nghiêng của cô có năm phần giống với tiểu hoa Mộ Từ mới nổi.
“Tôi đã từng gặp cô”.
Mộ Từ kinh ngạc, “Ồ, tôi từng đóng phim của đạo diễn Lục”.
“Không phải, tôi đã gặp cô từ nhiều năm trước rồi”, Tô Hạ đưa nước cho Mộ Từ, “Bảy năm trước. ”
Bảy năm trước, Mộ Từ vẫn còn đang học cấp hai và chết ngộp trong đống nợ nần, cô ta không hề có ấn tượng gì về lần gặp mặt mà Tô Hạ nói.
“Tối đêm đó, trong một con hẻm nhỏ trên đường Đồng Quan, một tên biến thái say rượu đã sờ soạng người cô, cô giật lấy chai rượu gã cầm và đánh vào đầu gã”, đến bây giờ Tô Hạ vẫn còn nhớ rõ, “Sau khi đập vỡ chai rượu cô bỏ đi ngay, cực kỳ ngầu”.
Mộ Từ sững sờ, cố gắng nhớ lại.
“Lúc đó tôi ở sau lưng cô, nửa tiếng sau bị Thẩm Như bắt trở lại cùng với vài người khác chứng kiến cảnh cô ‘phạm tội’, sau đó bị ép phải ngậm chặt miệng lại, Thẩm Như còn chặt mấy ngón tay của gã dê kia, cảnh tượng hết sức máu me”.
Mặt mũi Mộ Từ trắng bệch.
“Cô không biết chuyện này à?” Tô Hạ chậc lưỡi, “Không ngờ người khó hiểu như Thẩm Như lại là kiểu người âm thầm cho đi mà không cần đáp lại, tôi cứ nghĩ phong cách của anh ta là thích cưỡng ép chứ, luôn quản chuyện cô thích ai”.
Mộ Từ bị chọc cười, “Anh ấy không phải là người vô lý như vậy”.
Tô Hạ vẫn còn đang cảm thán, “Ôi, ông chủ Thẩm đúng là vừa tồi vừa đẹp trai, lúc đó tôi có dụ dỗ anh ta, nhưng anh ta lại ném tôi xuống nước, rõ ràng được hời hơn lão khốn Lục Xuyên... ”
Mộ Từ ra hiệu bằng với Tô Hạ, Tô Hạ quay đầu lại, ‘lão khốn’ buổi tối mới về kia không biết vào nhà từ lúc nào, đang đứng ở phòng khách yên lặng nhìn cô chằm chằm.