Phòng khách sáng bừng ánh đèn, tiếng cười nói xôn xao.
Tô Hạ cởi áo khoác đồng phục học sinh xuống cột hai ống tay áo quanh eo, chiều dài vừa hay đủ để che vết trầy ở đầu gối.
Cửa mở ra, cô lễ phép thưa: “Chú Lục”.
Dương Lộ mặc váy cưới màu trắng lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, ánh mắt né tránh nụ cười nhạt của Tô Hạ, bà mất tự nhiên sửa sang lại làn váy, dì Lương ở bên cạnh khen bà trông vẫn còn trẻ và xinh đẹp.
Năm nay Dương Lộ ba mươi tám tuổi, tuy nhà họ Tô không giàu có nhưng chẳng hề làm khổ bà, việc nhà đều do cha Tô làm, nên nhìn bà trẻ hơn tuổi rất nhiều, da căng mịn, chỉ có một vài nếp nhăn ở khóe mắt, bà cũng giữ dáng rất tốt, khuôn mặt bà dịu dàng tao nhã, chiếc váy cưới này cực kỳ hợp với bà.
Hôn lễ của Lục Trấn An và Dương Lộ định vào tháng bảy, vẫn chưa lấy được giấy chứng nhận, một là không muốn ảnh hưởng đến việc thi đại học của Tô Hạ, hai là Lục Trấn An chưa thuyết phục được ông cụ Lục. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
“Tiểu Hạ về rồi à, đã chín giờ, kết thúc giờ học buổi tối của học sinh cấp ba rồi ư?” Lục Trấn An đặt điện thoại xuống.
Tâm trạng khá tốt, ánh đèn dịu dàng, trên người có vài phần từ ái của người cha, không nghiêm nghị như bình thường.
“Thôi, học bài đi”.
Cửa không đóng, Tô Hạ thay giày, Lục Xuyên đi vào.
Lục Trấn An không ngờ Lục Xuyên sẽ về cùng Tô Hạ, ánh mắt lướt qua hai người.
Tô Hạ nói: “Cháu gặp anh trai ở cổng khu nhà”.
Lục Trấn An gật đầu, tiếp tục đọc tin tức tài chính.
Dương Lộ dịu dàng hỏi: “Tiểu Xuyên, đã ăn tối chưa? Buổi chiều dì có làm điểm tâm, cha cháu nói hồi bé cháu thích ăn bánh đậu xanh lắm, cháu có muốn ăn chút không?”
“Không cần đâu”.
Lục Xuyên không dừng lại, bước thẳng ra cửa sau nối liền với tòa nhà nhỏ, hai cha con không nói gì với nhau.
Dương Lộ có chút ngượng ngùng.
“Áp lực học hành rất lớn nhưng sức khỏe quan trọng hơn, Tiểu Hạ, cháu không ngủ đủ sẽ không học được đâu, chú sẽ mời một gia sư về nhà dạy cho cháu”, Lục Trấn An nói.
Bóng lưng người đàn ông cao ngất, chân dài eo nhỏ, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay lộ ra khỏi cổ tay áo sơ mi, dưới ánh đèn lóe lên một tia sáng yếu ớt. Anh mở cửa sau rồi dần dần biến mất trong bóng tối, Tô Hạ thu tầm mắt thuận miệng nói, “Anh dạy hay hơn ạ”.
Nói về thành tích của Lục Xuyên, Lục Trấn An không giấu được niềm tự hào của mình, “Về học hành thì nó không bao giờ làm chú thất vọng cả, nó là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, đạt điểm tối đa môn toán và khoa học, có điều nó là một đứa cứng đầu, miệng không nói được lời hay gì, cháu không chịu nổi đâu”. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.
Tô Hạ mỉm cười”, công việc của chú Lục bận rộn, chú nghỉ ngơi sớm ạ, cháu sẽ học ở trường, môi trường ở trường rất tốt”.
Lục Trấn An nói vậy chứ cũng không khăng khăng phải thế.
Tô Hạ quay về phòng, hôm nay cô quên mang điện thoại di động, Tiêu Tề đợi không thấy cô, gọi điện đến nổ cả máy, tất cả toàn là cuộc gọi nhỡ của cậu ta, Tô Hạ vứt cặp sách một bên, ngã xuống giường, gọi lại cho Tiêu Tề.
Tiêu Tề băn khoăn về việc bồi thường, lo lắng rằng chủ xe sẽ làm khó Tô Hạ.
“Có biết phiền hay không, tôi nói cậu cứ mặc kệ đi, tôi sẽ tìm cách”.
“Chết tiệt, cậu bồi thường thế nào?”
Tô Hạ cười khẽ, “Còn bồi thường sao nữa”.
Đương nhiên là… đền thịt.