Pháo Hoa

Nhiếp Sơ Ngữ từ từ mở mắt, cả căn phòng tối đen. Đây là một căn nhà cũ, xung
quanh đều là nhà cao tầng, cho dù là ban ngày cũng không được sáng sủa
cho lắm, huống hồ là ban đêm, khi đã kéo kín hết rèm cửa. Cô giơ tay bật ngọn đèn nhỏ hình con chuột kẹp ở đầu giường. Phòng ốc ở đây đã cũ, đến vị trí bật đèn cũng ở ngoài cửa. Đầu giường vốn không có công tắc, cô
cảm thấy quá bất tiện nên đã lên mạng mua chiếc đèn bàn hình chuột này,
không những tiện lợi mà giá cả cũng rất phải chăng.

Ánh sáng đèn
bàn khá hạn chế, căn phòng cũng không sáng hẳn lên, chỉ có điều để nhìn
rõ tất cả mọi thứ thì không thành vấn đề. Cô thích thứ ánh sáng như vậy, cho dù tỉnh dậy giữa giấc mơ đôi mắt cũng sẽ không bị khó chịu.

Cô ngồi dậy, nhíu chặt đầu mày rồi lại đưa tay day day ấn đường. Khi đã
hoàn toàn tỉnh táo, cô mới nhận ra mình vừa nằm mơ. Chẳng biết thế nào
mới được gọi là ác mộng, là chuyện khiến người ta cảm thấy sợ hãi hay
chuyện người ta không muốn nhớ? Kì lạ thật, chuyện ấy đã qua lâu như vậy rồi, cô chưa từng chủ động hồi tưởng, sao bỗng nhiên lại có giấc mơ
này? Cô là một kẻ rất hèn nhát, bản năng thấy lợi thì theo, thấy hại thì tránh, những thứ có thể làm tổn thương mình, cô sẽ không chủ động nhớ
tới, cho dù nguyên nhân gây thương tổn có là gì. Không nhớ, giống như
cài đặt một phím xóa ở nơi kí gửi hồi ức, theo sự xoay vần của thời
gian, nó sẽ như biến mất thực sự. Một cách thức tự lừa mình lừa người,
vậy mà cô đã làm mấy năm qua.

Lục Trạm Giang, cái tên được cô chôn vùi tận nơi sâu thẳm cõi lòng, đã nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó bằng cách ấy.

Cô không muốn nghĩ quá nhiều tới những chuyện từng có giữa cô và người ấy. Cô của bây giờ đã bước sang một trang mới từ lâu. Nếu có chợt nhớ lại,
cô sẽ cảm thấy nó giống như một giấc mơ, để rồi khiến cô tự hỏi, Lục
Trạm Giang thực sự từng xuất hiện sao? Cô nguyện tin rằng đó chỉ là mơ
thôi, nỗi đau của cô sẽ buồn bã tan biến khi tỉnh mộng, cô chưa bao giờ
tan nát cõi lòng, điên rồ, cuồng dại như vậy.

Giấc mơ tối nay
mang đến cho Nhiếp Sơ Ngữ một mong muốn, phải kiếm thật nhiều, thật
nhiều tiền. Cô từng nghe rất nhiều chia sẻ tâm đắc về việc nuôi con gái

phải dư dả. Tuy rằng “dư dả” không đặc biệt ám chỉ tiền bạc nhưng cô rất hiểu, không có tiền không thể làm được. Không có tiền làm sao có thể
đưa con ra ngoài chơi để có nhiều cơ hội mở mang kiến thức? Không có
tiền sao có được sự giáo dục, bồi dưỡng tốt? Thế nên cô phải kiếm nhiều
tiền, nhiều hơn nữa, chỉ vì không muốn có một ngày con gái phải giống
mình.

Khi rất nhiều người nhiếc móc đám con gái quê mùa lên tỉnh, gặp được một người đàn ông đối xử tốt với họ là họ bắt đầu một mực cam
tâm tình nguyện đi theo. Chỉ vì cuộc sống trước đây của họ nghèo đói,
thiếu thốn, không được ăn những món ngon, không được mặc quần áo đẹp,
không được tới biết bao nơi thú vị. Vì thế, chỉ cần bất kì người đàn ông nào đối tốt với họ, họ liền nhận định rằng người đó thật lòng. Cô lại
cảm thấy điều này rất đúng đắn, thế nên cũng bắt đầu hoài nghi bản thân. Nếu cô sống trong một gia đình hạnh phúc, bố mẹ hết mực yêu thương, lúc ấy cô có tuyệt vọng như vậy không? Có lẽ sẽ khó chịu nhưng không cảm
thấy tuyệt vọng. Vì cô đã coi người đó là sự giải thoát duy nhất, là
điều tốt đẹp duy nhất của mình nên khoảnh khắc bước ra khỏi cơn mơ mới
đau nhói tận tim.

Suy nghĩ này giúp cô an ủi bản thân. Chì vì cô
quá thiếu sự yêu thương nên lúc bị bỏ rơi mới đau khổ đến thế. Chứ không phải vì cô thực lòng yêu người đàn ông đó.

Nhiếp Sơ Ngữ ngắm
nhìn gian phòng. Đây là căn hộ cô thuê sắp được ba năm rồi, một căn hộ
đơn khép kín, trước đây một tháng sáu trăm đồng, bây giờ tăng lên tám
trăm đồng. Bản thân cô rất mãn nguyện. Giá nhà ở trong thành phố này
càng ngày càng cao, một nhà trọ bình thường cũng đã sáu, bảy trăm, mà đó còn là giá của mấy căn nhà ở ghép tầm thường có đến mấy phòng. Độc lập
thuê được một căn hộ, cái giá này đã khiến người ta quá hài lòng rồi.
Tuy là cũ nhưng những đồ dùng gia đình cần đều có, hơn nữa đi ra ngoài
mấy bước là có trạm xe buýt, giao thông rất thuận tiện. Cô tan làm về
rất thích dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, vì vậy căn hộ nhỏ trông vừa ngăn nắp
lại giản dị.

Cô xem đồng hồ, mới một giờ, vẫn có thể ngủ tiếp,
tốt nhất là nằm một giấc tới khi trời sáng. Cô lật ngược chiếc gối tựa,

bên trong có tiền lương hai tháng nay của cô. Cô đếm đi đếm lại số tiền
vài lần. Cảm giác khi những tờ tiền đó lướt qua đầu ngón tay cực kỳ sảng khoái. Đây là một trong những việc cô thích làm nhất. Cô cảm thấy nếu
ví tâm trạng của mình là một đồ thị thì lúc đếm tiền có lẽ chính là điểm cao nhất của đường cong ấy. Đếm xong, cô cất tiền vào lại trong gối,
tắt đèn rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Thời tiết đã trở lạnh, sáng
sớm cô vẫn thức giấc rất đúng giờ, gần như ngày nào cô cũng tỉnh lúc
khoảng bảy giờ, sau đó nằm trên giường một lúc, tầm bảy rưỡi dậy. Sau
khi ra khỏi giường, cô bắt đàu làm bữa sáng, thường là nấu cháo. Ngô để
đông trong tủ lạnh đã nấu hết, hôm qua lúc ở siêu thị cô đã mua gạo đen, định dùng để nấu cháo. Vì sống một mình, cô chỉ bốc một ít gạo, đãi
sạch rồi cho vào nồi, không lâu sau, nước dần chuyển màu. Cô cảm thấy
thật mới lạ, lại nhìn một lúc, phát hiện nước càng lúc càng đen.

Tới lúc cháo sắp chín, cô bỏ chỗ thức ăn còn thừa vào nồi hâm nóng. Buổi
sáng cô thường ăn những món còn lại của tối hôm trước hoặc mua loại thứ
ăn như “Quét sạch cơm” 1 để ăn cùng.

Cháo đã nấu xong, bằng mức bình thường cô nấu, hai bát con, không nhiều
không ít. Lúc múc cháo ra bát, cô phát hiện thì ra hạt gạo chỉ bọc bên
ngoài một lớp đen, bên trong vẫn là màu trắng, mà nước có vẻ cũng không
phải màu đen mà là màu tím, như màu của nho.

Cô bật nhạc trong di động, vừa nghe vừa ăn sáng, tăng thêm chút không khí cho sự đơn điệu của một con người.

Ăn xong, dọn dẹp chiếc bàn uống nước đồng thời là bàn làm việc, rửa bát
đũa sạch sẽ, cô mới xách túi đi ra khỏi nhà. Thời gian của cô về cơ bản
đều đã được tính toán cẩn thận. Từ sau khi đi làm, cô gần như không bao
giờ đi trễ, dù là mùa hè hay mùa đông.

Sau khi cô tới công ty

không lâu, các đồng nghiệp cũng lục tục có mặt, mọi người đều xoa xoa
tay, tỏ ý rằng hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống. Chào hỏi buổi sáng xong, hơn chín giờ, đối với rất nhiều người vừa hay là thời gian nằm ườn ra
ngủ, vì chưa có khách hàng tới. Công việc của bọn họ chính là dẫn khách
hàng đi xem nhà, nói đơn giản thì đơn giản mà bảo khó thì cũng có cái
khó. Mấy tháng gần đây, nhà bán được quá ít, thị trường nhà đất đóng
băng, rất nhiều nơi tiêu thụ nhà đất đều gặp vấn đề, thậm chí có những
nơi công trình phải bỏ dở.

Mọi người đều ai oàn nghề này khó khăn quá, Nhiếp Sơ Ngữ yên lặng lắng nghe, không nói gì nhiều. Bây giờ cô
thích nghe người khác nói. Cô làm việc ở đây gần ba năm rồi, từng gặp
lúc thị trường nhà đất sốt nhất, cũng chứng kiến cả những khi lạnh lẽo
nhất, mà trong số các nhân viên ở đây cô gần như được coi là tiền bối.
Những người cùng thời kì với cô, người kiếm được căn nhà tốt nhất thì đã bán rồi, còn lời thêm được một khoản để kinh doanh thứ khác, mà người
chật vật nhất cũng đã rời đi từ lâu. Cô thuộc kiểu không nóng không
lạnh, vô cùng nhẫn nại với khách hàng, vì thế là người duy nhất không bị khiếu nại. Đã có thâm niên trong nghề, quen biết một số khách hàng, họ
lại giới thiệu vài khách hàng khác tới, cô cũng bán được mấy căn nhà,
thế nên kiếm chác được coi là tạm ổn, ít nhất không cần giành giật khách với một số người mới thích thể hiện.

Năm nay công ty tuyển thêm
vài nhân viên mới, sau một lần trò chuyện, Nhiếp Sơ Ngữ mới biết đối
phương hóa ra là sinh viên chính quy của một trường đại học nào đó trong thành phố này, chỉ có điều khác chuyên ngành mà thôi. Cô hơi nghi hoặc, sao học đại học ra mà vẫn làm nghề này? Họ viện đủ loại lý do, bây giờ
tốt nghiệp đại học không dễ tìm việc, rất nhiều công việc chỉ lấy được
đồng lương chết. Trong lòng Nhiếp Sơ Ngữ thấy hơi phức tạp. Có một
khoảng thời gian cô rất tiếc nuối vì mình chưa học đại học. Bây giờ mấy
sinh viên đại học này ra trường lại làm cùng một công việc với cô, thậm
chí cô còn dẫn dắt một sinh viên đại học mấy tháng liền, đối phương ở
trước mặt cô hệt như một đứa trẻ sợ mình làm sai việc, nói sai lời.

Sau mười giờ, bắt đầu có khách hàng, nhưng đa phần là tới xin tư vấn, vì
gần đây giá nhà hạ thấp nên họ muốn trông đợi xem qua một thời gian nữa
liệu giá có giảm thêm không. Sau khi Nhiếp Sơ Ngữ và mấy vị khách nói
chuyện xong, cô tới phòng trà lấy nước, đồng nghiệp Viên Dao đang ở đó.

Viên Dao uống một ngụm nước, rồi ai oán nói với Nhiếp Sơ Ngữ: “Mấy người này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Nhà đất ở thành phố này cho dù có giảm cũng
giảm được là bao? Hơn nữa trước khi tới cũng không biết đường nghe ngóng tình hình, trước đây giá nhà đúng là có cao một chút nhưng sẽ có ưu
đãi. Bây giờ giá nhà hạ thấp thì hủy bỏ toàn bộ ưu đãi, tính ra thì giá

cả cũng ngang ngửa thôi mà.”

Nhiếp Sơ Ngữ cười cười, “Trung tâm thương mại đại hạ giá, liệu cậu có vào không?”

“Chuyện này giống được sao? Cậu đúng là phần từ bình thản!” Viên Dao quả thực
chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Sơ Ngữ nổi giận. “Tớ cho cậu biết, con
người chính là như vậy. Một người bà con của tớ mở một cửa hàng bán sản
phầm dùng khi “sinh hoạt”, bộ bốn cái bán một trăm tám mươi chín đồng.
Lúc mấy người đó mua, nhất quyết đòi mặc cả, làm cho người bà con của tớ tức chết, liền thẳng thừng tăng giá lên thành hơn hai trăm đồng. Cậu
đoán coi thế nào? Bọn họ vẫn cò kè. Người bà con của tớ đành miễn cưỡng
đồng ý, thôi thì bán hai trăm đồng, đám người đó cứ như là được hời
vậy.”

“Được rồi, được rồi! Bán đồ và bán nhà không giống nhau, bán nhà dĩ nhiên phải thận trọng hơn một chút.”

“Tớ chỉ than vãn thế thôi.” Viên Dao không để bụng. “Ấy, đúng rồi, vị khách hàng đó có phải có ý với cậu không? Cứ vài ba ngày lại chạy tới chỗ
cậu, mà lần nào cũng chỉ định cậu dẫn đi xem nhà… Tớ cảm thấy người đó
không tồi, trông cũng có chút tiền của. Nếu cậu muốn ổn định thì đó cũng là một lựa chọn tốt đấy.”

“Chỉ là khách hàng thôi.” Nhiếp Sơ Ngữ lắc đầu, phản bác.

Viên Dao nhìn bóng lưng Nhiếp Sơ Ngữ đi ra ngoài với vẻ trầm tư. Ở công ty,
quan hệ của Nhiếp Sơ Ngữ với mọi người không tốt không xấu, không có ai
gây khó dễ với cô. Chẳng phải vì Nhiếp Sơ Ngữ khéo léo mà vì tâm lý cầu
tiến của Nhiếp Sơ Ngữ không bằng người khác, mấy nhân viên cũ vốn dĩ
không quá để tâm tới Nhiếp Sơ Ngữ. Nhưng nghiệp vụ của Nhiếp Sơ Ngữ
không thể coi là tệ, ngoại trừ lí do tính cách tạo thiện cảm đối với
khách hàng thì còn vì Nhiếp Sơ Ngữ trông khá ổn. Dù là đàn ông hay phụ
nữ hầu như đều thích một tư vấn viên chuyên nghiệp, xinh đẹp như vậy đưa đi xem nhà, phải không? Đây chính là một xã hội coi trọng hình thức!

______________________

1 Hệ thống các món ăn kích thích khẩu vị “Quét sạch cơm” là một thực phẩm vị Tứ Xuyên được mọi người đặc biệt yêu thích, do Công ty Thực phẩm Cao Phúc Kí, tỉnh Tứ Xuyên tung ra thị trường vào tháng 1 năm 2001, hiện
tại có tổng cộng bảy vị. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều là của
người dịch.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận