Pháo Hoa

Chu Cẩn Phong đưa cô về tới dưới tiểu khu. Cổng lớn của tiểu khu đã xuống
cấp, từ lâu không còn bảo vệ. Tuy vậy, kiểu nhà này dù cũ nát vẫn có
nhiều người sinh sống, không đến nỗi vắng vẻ, lại không xa quốc lộ, về
mặt an ninh tương đối tốt.

Nhiếp Sơ Ngữ nhảy xuống xe, tháo mũ
ra, hai tay xoa xoa đôi gò má lạnh như băng. Chu Cẩn Phong yên lặng nhìn cô. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, lác đác có người qua lại, nhưng trong
mắt anh chỉ nhìn thấy mình cô. Cô tựa hồ mãi mãi là Nhiếp Sơ Ngữ trong
thâm tâm anh, xinh đẹp tới mức lúc nào cũng có thể khiến anh tim đập
chân run.

Nhiếp Sơ Ngữ bắt được ánh mắt anh, tươi cười nhìn anh.

Chu Cẩn Phong từ trên xe bước xuống. Cô thực sự đồng ý làm người con gái
của anh rồi sao? Suy nghĩ này dâng lên trong lòng anh. Anh cảm thấy bản
thân như đang bước trên mây, bồng bềnh lâng lâng. Anh đi về phía cô, xoa lên gương mặt cô, rồi tới mái tóc. Tuy rằng cô không hiểu nhưng cũng
không ngăn cản, để mặc anh. Bỗng nhiên, tay anh bất động, trong ánh mắt
mang theo một tâm tình sâu lắng.

Gần như cô lập tức hiểu ra anh
định làm gì, trong khoảnh khắc trái tim chợt xuất hiện một sự bài xích,
nhưng bị cô mạnh mẽ áp chế, ngay sau đó một gương mặt lướt nhanh qua suy nghĩ, cực kỳ mơ hồ nhưng cô biết đó là ai. Cô nhắm mắt lại, không có
bất kỳ phản ứng gì, cho dù trong lòng có vô vàn cảm xúc.

Bờ môi
Chu Cẩn Phong dừng lại trên trán cô, nhẹ nhàng hôn xuống. Anh mỉm cười
nhìn cô. Cảm giác này thật tuyệt diệu, cô thực sự là bạn gái của anh,
thực sự thuộc về anh rồi. Chính cô, Nhiếp Sơ Ngữ, là người anh mong
muốn, nhớ nhung.

Cuối cùng, anh chợt giơ tay vò vò đầu mình, “Em lên nhà trước đi, lát nữa anh quay về công trường.”

Nhiếp Sơ Ngữ nghiêng đầu quan sát, khiến Chu Cẩn Phong cảm thấy khó hiểu
nhưng lại không dám nói gì, đành để cô nhìn như vậy. Nhiếp Sơ Ngữ đang
nhìn trang phục của anh. Anh thực sự không có nhiều quần áo, anh thuộc

típ người có quần áo để mặc là được rồi. Khi nào anh muốn mua quần áo,
nhất định là vì bộ cũ đã tơi tả đến mức không thể mặc được nữa. Vậy mà
khi tới công ty tìm cô, anh luôn ăn vận rất chỉnh tề, khiến các đồng
nghiệp cứ hay hỏi về anh. Ban đầu cô không hiểu nhưng về sau mới biết,
anh vẫn luôn tiết kiệm, ăn món rẻ nhất, tuyệt đối không ăn nhiều hơn một hào nhưng lại vì không muốn khiến cô mất mặt, vì muốn cho cô thể diện
mà mua một bộ quần áo tươm tất để đi cùng cô. Không chỉ vậy, cô thường
nghĩ, có phải chỉ khi đi cùng cô, anh mới nỡ ăn những “bữa tiệc như lẩu
không?

“Anh… lên nhà ngồi một chút!” Cô bất ngờ lên tiếng.

Chu Cẩn Phong ngẩn người, vốn định từ chối, ngày mai anh còn phải đi làm
nhưng cảm thấy cô đang có ý mời. Cô là con gái, anh mà từ chối thì cô sẽ xấu hổ lắm. Thế là anh đẩy xe qua một bên, khóa vào cột điện rồi mới
cùng cô lên nhà. Thiết kế của căn nhà này khá kì lạ, qua mấy lần rẽ mới
tới dãy cầu thang căn hộ của cô. Bậc thang rất hẹp, nhưng không có đèn,
đành phải lấy điện thoại ra soi.

Lúc này cô mới nhớ đây là lần
thứ hai anh lên nhà sau khi cô dọn về đây. Lần đầu tiên là khi anh giúp
cô chuyển đồ. Thế mà anh vẫn nhớ rất rõ, đi phía trước, còn dừng lại
chuẩn xác trước cửa nhà cô. Thái độ của một người đối với một người,
đừng nghe anh ấy nói gì, cũng đừng nhìn anh ấy làm mấy việc cảm động
trời đất, chỉ cần để ý những chi tiết rất nhỏ nhặt, từ đó mới có thể
thực sự nói lên thái độ chân thực nhất của anh ấy đối với bạn.

Công việc đầu tiên của cô ở thành phố An Xuyên là tại một công xưởng làm
chân gà. Chỗ đó bao ăn bao ở nhưng lương rất thấp, hơn nữa cũng không có gì bảo hộ. Ngày nào cũng phải dậy rất sớm, mặc bộ quần áo trắng và đội
chiếc mũ trắng được công xưởng phát, đeo găng tay vào. Cô phụ trách cắt
chân gà, tách rời cả chiếc chân ra. Những chiếc chân gà này đều được
chuyển từ một nơi rất xa tới, tất cả đóng một lớp đá dày, phải gỡ hết ra rồi cắt. Mùa hè thì không sao, tới mùa đông tay rất dễ bị nứt nẻ. Mà
dao cắt chân gà rất sắc, nhiều người từng bị thương. Có những người thậm chí còn cắt mất đầu ngón tay, vậy mà cô đã làm việc ở đó một năm trời.
Có lẽ lúc đó còn ngây dại, tìm được một nơi để ổn định liền không có ý
định thay đổi, mỗi ngày đều theo trình tự làm việc, ăn cơm rồi đi ngủ,
sau đó chịu đựng đủ các lời ai oán của những đồng nghiệp cùng phòng vào

mùa hè. Có người không muốn mở điều hòa, sẽ phải trả nhiều tiền điện, có người chiếm dụng nhà vệ sinh quá nhiều cũng bị cằn nhằn. Đủ các loại
phiền phức gộp lại với nhau, hỗn loạn rồi rắm.

Sau khi gặp được
Chu Cẩn Phong, anh mới nhờ người giới thiệu cho cô công việc hiện tại.
Cô ôm suy nghĩ thử sức, rời khỏi công xưởng đó. Lúc ấy cô vẫn chưa thuê
căn nhà hiện tại mà ở chung nhà với một đôi tình nhân. Họ không có việc
làm, từ sáng tới tối đều bật lò sưởi, còn cô chỉ sau khi đi làm về mới
sử dụng, hơn nữa trước khi đi ngủ còn tắt đi. Tháng đó khi nộp tiền
điện, con số trên hóa đơn quả thực đã khiến cô trân trối đến nghẹn lời.
Công việc của cô khi đó cũng không quá thuận lợi, còn là người mới lại
không có nghiệp vụ. Người khác không nói gì, nhưng bản thân cô sốt ruột. Cô và đôi tình nhân kia cãi vã, đối phương cực kỳ vô lý, chửi cô cho
rằng cô bảo buổi tối không dùng thì không dùng sao, ai biết được rốt
cuộc có dùng hay không. Nhiếp Sơ Ngữ suýt nữa thì giận phát khóc. Sau
khi kể cho Chu Cẩn Phong, ngay hôm đó tìm được căn nhà hiện giờ, Chu Cẩn Phong đã giúp cô chuyển đi.

Về sau cô mới biết, thì ra anh đã đi tìm trung gian. Tiền thuê nhà là cô trả nhưng phí trung gian là do anh
gánh giúp cô. Nhiếp Sơ Ngữ lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn lên. Đèn không
sáng lắm, khiến cả căn phòng hơi âm u.

Chu Cẩn Phong vừa vào nhà
liền nhìn lên bóng đèn. Là đèn treo, vốn có ba cái nhưng giờ chỉ có một
cái, hai cái còn lại hỏng rồi. Anh nhìn một lúc, “Mấy hôm nữa anh qua
xem giúp em, mua một cái bóng đèn về thay chắc là không có vấn đề gì to
tát.”

“Không cần đâu, như vậy cũng tốt lắm rồi, thêm một cái lại phải nộp thêm tiền điện.”

Chu Cẩn Phong cười cười, không nói gì thêm, còn đang nghĩ lần sau tới đây vẫn nên thay bóng. Căn phòng này quả thực quá tối.

Anh ngồi xuống sofa, còn cô ngồi trên giường, giường ở ngay cạnh sofa, sofa nằm sát bàn uống nước. Căn phòng này vốn rất nhỏ hẹp. Trên mặt bàn đặt
mấy quả quýt hôm qua cô mua. Cô chỉ chỉ, tỏ ý bảo anh ăn. Anh cầm một

quả lên, bóc vỏ, phát hiện nó rất ngọt, mùi vị cũng rất ngon, bèn gật
đầu với cô.

“Ở trong siêu thị anh cũng nhìn thấy loại quýt này,
đắt lắm. Mấy loại quýt ngày trước nhà chúng ta trồng chẳng bán được mấy
hào.” Chu Cẩn Phong lắc đầu.

“Loại này khác, hơn nữa giá cả mỗi nơi khác nhau.”

“Ừm, trước đây người dân trong thôn chúng ta hay mang đào, lê… ra thành phố bán, giá ở đó cao hơn chút ít.”

Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, cô cũng biết chuyện này.

Sau khi ăn hai quả quýt, Chu Cẩn Phong chồng đống vỏ lại rồi nghiêm túc
nhìn cô, “Em thực lòng muốn theo anh?” Sau khi hỏi câu này, trong lòng
anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh chỉ sợ mình nói năng không gãy gọn khiến cô hiểu nhầm. Anh thực sự sợ tới lúc đó mình lại mừng hụt.

“Anh hối hận à, không cần em nữa?”

“Sao có thể? Chu Cẩn Phong mãi mãi cần em.” Trong lòng, anh âm thầm bổ sung một câu: Nhưng có thể em không cần anh.

“Thế thì sau này đừng hỏi em mấy câu như vậy nữa.”

Chu Cẩn Phong gật đầu, “Anh chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy…”

Em chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy… Cô có chút thảng thốt. Đã vô số lần cô nghĩ tới câu nói này nhưng đối
phương lại là một người đàn ông khác, giờ đây có một người đàn ông cũng
nói với cô những lời như vậy. Người ta bảo ông trời luôn công bằng, mang đi của bạn thứ gì thì sẽ trả lại cho bạn một thứ tương tự. Cô đang
nghĩ, Chu Cẩn Phong liệu có phải bến đỗ mà trời cao ban tặng và cô phải
nắm giữ thật chắc, vì đây là cơ hội cuối cùng dành cho cô rồi?

“Sơ Ngữ, em hy vọng tới lúc đó chúng ta sẽ đi đâu?”

Chu Cẩn Phong bắt đầu suy tính tới khả năng họ sẽ rời đi. Cô không thích
thành phố này, vậy thì họ sẽ đi, tìm một nơi khác để ổn định cuộc sống.

Tạm thời cô chưa nghĩ tới chuyện này, cô cũng không yêu thích thành phố nào.

Chu Cẩn Phong bắt đầu nghiêm túc nói với cô: “Chúng ta tìm một thành phố ổn định trước đã, sau đó mua nhà. Bây giờ anh đã tiết kiệm được hơn hai
mươi vạn, có lẽ chưa đủ để mua một căn nhà nhưng chúng ta có thể vay thế chấp. Em yên tâm, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, không đến mức không mua nổi

nhà đâu. Như vậy em cũng không cần vất vả, có nơi ổn định sẽ không phải
sốt ruột vì nhà cửa…”

Cô chỉ từng nói với anh ở một thành phố
không có căn nhà của riêng mình thì không khác nào sống nhờ, vậy mà anh
vẫn nhớ rõ. Khóe mắt cô ửng đỏ, ban nãy cô còn ngạc nhiên khi anh tiết
kiệm được một số tiền lớn như vậy, nhưng rồi cảm thấy cũng là điều dễ
hiểu. Vào lúc tiết trời mùa hạ oi ả nhất, không ít người chỉ đi ngoài
đường cũng cảm nắng, còn anh vẫn làm việc trên nóc nhà. Đám bạn thợ của
anh đã về nhà cả rồi, anh vẫn chưa nghỉ. Anh nói, khi thiếu người nhất
thì tiền lương cũng cao nhất, nếu lúc đó anh bỏ đi, cả thể xác cũng đau
đớn, đó là nhân dân tệ, không phải thứ gì khác… Ăn những món đạm bạc
nhất, dùng những thứ rẻ tiền nhất, anh dành dụm được số tiền này cũng là điều đương nhiên. Cô sẽ không quên chàng trai bị cháy nắng đến sạm đen, không những đen mà còn gầy nữa.

“Còn anh thì sao? Anh thích
thành phố nào?” Cô nhẹ nhàng hỏi anh, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ
cách xa An Xuyên một chút là được.

“Anh chưa tới nhiều nơi, cũng chẳng biết ở đâu thì tốt. Em quyết định thì hơn.”

“Em cảm thấy đều được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ở đâu cũng tốt.”

Chu Cẩn Phong sững sờ rồi bật cười, “Anh cũng nghĩ như vậy đấy… Thế khi nào thì chúng ta đi? Công trình của anh khoảng trước nửa năm mới là kết
thúc.”

Lúc trước cô còn tùy tiện nói, nhưng lúc này nên nghiêm
túc xem xét rồi. Còn khoảng hai tháng nữa là tới Tết, cô phải suy nghĩ
thật kỹ. “Qua năm sau hãy đi. Tới lúc đó em còn có tiền thưởng cuối năm, không thể để công ty được hời, phải lấy tiền rồi mới đi.”

Chu Cẩn Phong gật đầu, thời điểm đó cũng tốt. Cứ như vậy, hai người bàn bạc qua về thời gian đi.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ đã quyết định phương hướng tương lai của họ, hình như hơi tùy tiện. Nhưng có vẻ như cuộc đời là vậy, quyết định rồi mới hành
động.

Hôm đó Chu Cẩn Phong ở lại, Nhiếp Sơ Ngữ bảo anh hôm sau
hãy về, anh ngủ ngay trên sofa. Nhìn dáng anh cuộn tròn nằm trên sofa,
Nhiếp Sơ Ngữ lại hơi hối hận, để anh quay về công trường ngủ chắc sẽ
thoải mái hơn nhiều, nhưng muộn quá rồi, thành phố này nhiều sương mù,
cô vẫn quyết giữ anh ở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận