“Vết thương trí mạng là ở chỗ đó?”
Bầu không khí tĩnh mịch trên lầu bị Hà Nguy Nhiên mở miệng đánh vỡ.
Bởi vì ở chỗ này lượng xuất huyết của người bị hại là chủ yếu, Hà Nguy Nhiên ngồi xổm xuống nhìn kỹ vết thương của thi thể, ánh nhìn băn khoăn đặt trên miệng vết thương nông sâu không đều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải, đều không phải.” Pháp y kéo cổ áo của Trương Trình Linh xuống, bên trên in rõ ràng một ngấn đỏ: “Mặt sưng tấy biến tím, xuất huyết dưới kết mạc, bước đầu phán định là ngạt thở dẫn đến tử vong.”
Cách chết giống như ba vụ án trước.
Trác Đình sụt sịt một tiếng: “Đều là bị dây thừng siết chết, vụ án này tám chín phần mười vẫn là tên hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật của ba vụ án trước.”
“Có thể…” Anh ta dừng một chút: “Vụ án này là nơi duy nhất có vết máu hiện tại, chẳng lẽ lần này hung thủ đột nhiên có khuynh hướng bạo lực?”
Hà Nguy Nhiên rơi vào im lặng, vụ án thứ tư xảy ra đối với cuộc điều tra trước mắt chắc chắn là nhân tố không ổn định, men theo đầu mối để suy luận là mê cung hay là bình minh thì không ai chắc chắn được.
“Tiểu Đình Tử, cậu giúp đỡ chiết xuất chứng cứ hiện trường đi, để lão Cao về nhanh chóng làm một phần báo cáo khám nghiệm tử thi.”
May là kịp báo án, hiện trường phát hiện vụ án đầu tiên không bị phá hỏng, nhóm cảnh sát cũng không cần phải chịu nỗi đau khổ khi vớt thi thể từ thùng đồ ăn cặn lần trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi vị đó, cho dù là cảnh sát lão luyện nhiều năm, kinh nghiệm phong phú khi nghe thấy cũng phải nôn khan một lúc lâu.
Hiện trường của sự bận bịu còn coi như là đâu ra đấy, Hà Nguy Nhiên đứng yên, tiếp đó lấy một cây thuốc lá từ hộp thuốc ra, kẹp trước ngón giữa và ngón áp út nhưng không bật lửa. Anh quẹo xuống chỗ ngoặt của cầu thang, đối diện chạm mặt với Chử Lan Xuyên định lên lầu.
Chử Lan Xuyên đứng dưới anh ta hai bậc thang, bình tĩnh ngẩng đầu, tóc đen nửa khô không ướt, hơi ẩm.
Thiếu nữ hôn hê trong lồng ngực anh, khuôn mặt lúc ngủ yên bình, nhưng sắc môi trắng bệch, một chút sức sống cũng không có.
Hà Nguy Nhiên thu lại ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu, ngậm thuốc lá hỏi: “Là cô bé báo án?”
“Phải, em tìm ra cô bé ở dưới lầu.” Chử Lan Xuyên buông mắt trầm ngâm nhìn người trong lồng ngực đang nhíu mày lại không mở mắt, giải thích nói: “Chỉ là vì hoảng sợ quá, hơn nữa còn bị yếu sau khi dầm mưa, cô bé tạm thời ngủ mê thôi.”
Anh nói cực kỳ khẽ khàng, sợ quấy nhiễu cô gái dù chỉ một chút.
“Sư đệ, cậu dẫn người đến bệnh viện nghỉ ngơi trước đi, câu hỏi cụ thể chờ mai cô bé tỉnh rồi hỏi.”
Hà Nguy Nhiên biết chuyện này rất tàn nhẫn, mười ba tuổi, dựa theo tuổi mà đoán cùng lắm cũng chỉ là học sinh trung học, đã đối mặt với sự thật là hai người thân nhất cùng rời khỏi thế gian, nhưng không thể thiếu sự tra hỏi cần thiết, đây không phải chuyện cứ trốn tránh là có thể giải quyết.
Nhìn theo Chử Lan Xuyên xuống lầu, Hà Nguy Nhiên mới móc bật lửa ra châm thuốc, cách một màn khói mịt mù, tâm trạng của anh cũng càng thêm nặng nề, còn phải qua bao nhiêu lâu nữa mới có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời, còn phải cho người nhà nạn nhân một lời giải thích.
Đã xác định được người bị hại trong vụ án đầu tiên là sinh viên khoa nghệ thuật năm tư của đại học A, người mẹ đơn thân của cô từ thành phố C ngàn dặm xa xôi tới thành phố Giang, quỳ mạnh xuống trước mặt anh, gần như khóc thành lệ nhân: “Đồng chí cảnh sát, tôi xin anh, tôi 50 tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái như thế, không bắt được hung thủ, e rằng chết cũng không thể nhắm mắt được…”
Bước chân của Trác Đình nặng trĩu đi qua, mở miệng nhắc nhở: “Anh cả, Hàn cục đã biết tình hình, quyết định thống nhất lập hồ sơ, thành lập tổ chuyên án nhỏ.”
Hà Nguy Nhiên đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn: “Hàn cục muốn người nào?”
“Lấy anh cả anh làm trung tâm, lão Cao phụ trách kiểm tra thi thể, em và Ngư Tử tìm chứng cứ, còn có… Chử Lan Xuyên trợ giúp điều tra.”
“Thông báo xuống, đêm nay toàn thể thành viên tổ nhỏ mở họp.” Trong mắt Hà Nguy Nhiên tràn ngập sự kiên định, chỉ vào huy hiệu cảnh sát trước ngực nói: “Không tới mức cùng đường bí lối thì không thể có lỗi với huy hiệu này.”
-
Mùi sát trùng nồng nặc trong bệnh viện, Vân Chiêu nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, cô đang mơ một giấc mơ rất dài trong thời gian hôn mê.
Cảnh trong mơ, mẹ nuôi Trường Trình Linh đầy mùi rượu trở về, vẫn không có nét mặt dễ gần với cô như mọi khi, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Con đ* lẳng lơ, hôm nay khách lại liếc mắt nhìn mày một cái, cả linh hồn đều bị mày câu mất…”
“Con không có.” Cô không khóc, nhưng đôi mắt như nước thu mở to không chịu khuất phục mà phản bác.
“Còn dám cãi?” Trương Trình Linh giơ tay định cho một cái tát, cô mới đột ngột giật mình tỉnh từ trong mơ.
Vân Chiêu bỗng ngồi dậy từ trên giường bệnh, cả người là mồ hôi lạnh, nắm lấy ga trải giường lẩm bẩm: “Đừng, đừng tới đây…”
“Tỉnh rồi?” Dáng ngồi của Chử Lan Xuyên vẫn thẳng như cũ, anh xoa mũi, đứng dậy đi lại dò xét.
Cô theo bản năng muốn né, giống như con nai bị hoảng sợ, cơ thể gầy yếu có vẻ càng đáng thương hơn.
“Anh không đụng vào em.” Tiếp đó, Chử Lan Xuyên dùng mu bàn tay nhẹ nhàng áp xuống trán cô, nhiệt độ cơ thể của cô bé vẫn cứ nóng hầm hập khác thường.
Toàn bộ quá trình giống như bác sĩ đơn giản kiểm tra tình hình của người bệnh, không mang theo chút tình cảm cá nhân nào.
Nhưng nhịp tim của cô lại cứ tăng tốc không bình thường.
So với cái nóng trên trán cô, mu bàn tay của người đàn ông là một mảng lạnh lẽo, lòng bàn tay có một lớp chai hơi mỏng, xúc cảm cũng không mềm mại.
Vân Chiêu nhất thời nín thở tập trung, cố sức kéo mạch suy nghĩ từ cảnh tượng đáng sợ trong mơ về đến thực tại.
Không, thực tại rõ ràng càng đáng sợ hơn.
Cô không có ba mẹ nuôi, lại một lần nữa trở thành trẻ mồ côi, tất cả lại trở về điểm ban đầu.
Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng máu tươi đầu đất trước đó không lâu, đầu óc Vân Chiêu u tối, cảm thấy máu dính vào người mình rửa thế nào cũng không sạch.
Cô bé dựa vào đầu giường bệnh, hai tay ôm đầu gối, áp mặt lên cánh tay, dựa theo tâm lý học mà nói, coi như là động tác tự bảo vệ mình theo bản năng.
Cô bé hiện tại mất đi cha mẹ không nơi nương tựa, Chử Lan Xuyên đưa người sang, kiên quyết không chút do dự để bác sĩ kiểm tra sức khoẻ toàn diện cho cô.
Kết quả kiểm tra chứng tỏ, trừ cảm lạnh dẫn tới sốt cao, 38 độ bảy, cần phải nhanh chóng uống thuốc hạ sốt, còn có…
Chử Lan Xuyên nửa dựa trên lưng ghế, ánh mắt nguội nhạt như nước.
Tủ đầu giường đặt một ly nước ấm anh vừa đổ vào, Chử Lan Xuyên giữ nguyên khoảng cách an toàn của cô, mở miệng nói: “Uống thuốc hạ sốt trước.”
Vân Chiêu không phản ứng lại với anh.
Cũng không phải cô muốn từ chối lòng tốt quan tâm của người đàn ông này, mà là lỗ tai như bị tưới nước, không ngừng sủi bọt, lời nói từ môi mỏng của anh thốt ra không ngừng bị xoá bỏ.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Vân Chiêu đã chịu ngẩng đầu nhìn anh, nhưng từ ánh mắt mờ mịt khiến Chử Lan Xuyên hiểu rõ, chăm sóc một cô bé mười ba tuổi mất đi người thân nhất còn có thể khó hơn gấp mấy trăm lần so với phá án.
Chử Lan Xuyên quyết định dùng hành động để nói chuyện.
Anh kéo cái bàn giường bệnh tới, đặt cả thuốc hạ sốt và nước lên.
“Uống thuốc mới không bị khó chịu.”
Vân Chiêu giơ tay nắm lấy thành ly, phát hiện cái váy đã bị nước mưa dội đến dúm dó đã được thay ra, hiện tại cô đang mặc đồ bệnh nhân mới tinh, kiểu sọc xanh xen trắng.
Cô bé vào lúc mười ba tuổi đúng là năm tuổi nhạy cảm, Chử Lan Xuyên vì tránh cho ai đó nghĩ nhiều tới mức xấu hổ, trịnh trọng giải thích: “Y tá thay giùm.”
Uống quá gấp, hơn nữa suy nghĩ hoàn toàn không đặt trên việc uống thuốc, Vân Chiêu sặc vài cái, ôm ngực ho, nước trong ly theo đó mà đong đưa tràn ra mãnh liệt, may rằng Chử Lan Xuyên nhanh tay lẹ mắt, lấy ly ra, lại rút thêm một chồng giấy tới.
“Cảm ơn.” Vân Chiêu ho nên mặt đỏ lên, lúc này mới khiến trên da cô có một chút màu máu.
Thấy cô mất hồn mất vía, bên tai của Chử Lan Xuyên vọng lại lời khuyên của bác sĩ.
Sau khi thấy hiện trường vụ án giết người, còn đang ở tuổi dậy thì, vì đề phòng PTSD*, vẫn phải tư vấn tâm lý nhiều hơn mới được.
*PTSD: Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn thương là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai.
Mặt khác, trên da của cô bé này có vết thương ngoài da nông sâu không đều, nhìn mức độ khép lại của miệng vết thương, khẳng định là không phải hình thành trong cùng một ngày.
Không ngờ tới học thuyết tâm lý nhân cách anh học lại trở nên vô dụng, Vân Chiêu nắm lòng bàn tay, chủ động hỏi: “Chú là cảnh sát sao?”
Đây là câu dài nhất cô nói sau khi tỉnh lại. Trước đó, Chử Lan Xuyên vẫn luôn căn cứ vào các loại phản ứng của cô mà diễn kịch một vai, như dắt một con sơn dương lạc đường, thuần tuý là gánh vác trách nhiệm làm người dẫn đường của cảnh sát nhân dân.
Chử Lan Xuyên đưa ra một đáp án đúng trọng tâm: “Tạm thời không phải, về sau sẽ như vậy.”
Vân Chiêu gật đầu: “Vậy không thể gọi chú là chú cảnh sát rồi.”
Chử Lan Xuyên: “......”
Anh nhìn qua rất già sao? 21 tuổi tốt nghiệp từ đại học cảnh sát, bị một cô bé mười ba tuổi gọi là chú.
Vẻ mặt của người đàn ông trầm tĩnh, tư thế lại như mưa gió sắp tới.
“Anh, em muốn đi toilet.” Vân Chiêu cuối cùng cũng duy trì tần suất kết nối với anh.
Chử Lan Xuyên nhìn thiếu nữ đứng dậy từ trên giường, cô giẫm lên dép lê lớn hơn rất nhiều cỡ, cổ chân gầy yếu không chịu được một cái nắm chặt, mu bàn chân trắng trẻo đẹp đẽ, trắng đến gần như loá mắt.
Cho đến khi cô xoay người, muốn xoay nắm đấm cửa, anh mới chú ý đến một ngọn thác màu đỏ ở eo quần của cô bé.
Dưới lớp chăn bị cô xốc lên, ga trải giường màu trắng cũng in vết máu nông sâu không đều.
“Từ từ.” Chử Lan Xuyên tới gần cô từ phía sau, một lần nữa giữ tay đấm cửa.
Vân Chiêu cảm thấy bụng nhỏ quặn đau một cái, sông cuộn biển gầm, mạnh mẽ nín nhịn mở miệng: “Anh… Em đau bụng.”
Cảm giác rất kỳ dị, cũng không phải là tiêu chảy bình thường.
Trướng trướng, còn đang chảy xuống.
Vẻ mặt cô đau đớn, khiến cho nước mắt doanh tròng, cuối cùng cố nén mà không rớt xuống.
Chử Lan Xuyên hiểu ra, cô còn chưa biết rõ rằng sau khi cơ thể mình đến tuổi dậy thì đã bắt đầu xảy ra sự thay đổi.
“Em không bị tiêu chảy, có biết chưa?” Anh khéo léo nhắc nhở: “Ở lại phòng bệnh, chờ anh trở về.”
Không bị tiêu chảy… Đầu Vân Chiêu ầm một tiếng, đó là kinh nguyệt của cô tới, hơn nữa hôm nay còn là lần đầu cô có kinh.
Trước đó, cô đã thấy nữ sinh trong lớp cẩn thận móc một thứ hình vuông từ trong cặp ra đặt vào túi, sau đó kéo bè đi toilet.
Vấn đề dậy thì chẳng sớm thì muộn, nữ sinh tới kỳ kinh nguyệt có thể miễn hoàn toàn ba vòng chạy làm nóng người mỗi tiết thể dục, cô không giỏi chạy cự li dài nhất, mỗi lần chạy xong đều thở hồng hộc, cực kỳ hâm mộ bạn học có thể ngồi một bên nghỉ ngơi.
Cô gái nhỏ nhút nhát sợ sệt mà nhìn anh, biết tới kỳ phải nghỉ ngơi cho tốt, còn phải uống nhiều nước ấm, nữ sinh trong lớp cũng phải đi múc nước ấm vào mùa hè.
Chử Lan Xuyên đi ra ngoài một mình, gọi y tá đang chuẩn bị đổi thuốc lại: “Làm phiền rồi, xin hỏi có thể thay một bộ ga trải giường và quần áo cho phòng bệnh này một lần nữa không?”
Cô y tá nhỏ mặt mày thẹn thùng, đuôi mắt của người đàn ông hơi cong, hình thành độ cong đẹp đẽ như cánh hoa đào, suýt chút nữa cô đã chỉ lo nhìn mặt anh.
“Không, không thành vấn đề.”
Anh lịch sự cong môi, hơi thở lạnh thấu xương trên người lập tức nhiều hơn một luồng gió xuân ấm áp, “Cô bé có chút ngại, chuyện sau đó đành phải phiền cô.”
-----------------------------------
Editor: hơn con gái nhà người ta hẳn 8 tuổi =))) chưa thấy lạ đúng không, cứ nghĩ anh zai vào đại học thì con gái người ta mới lớp 5 đi. Đó, nghe audam chưa?