Cô y tá nhỏ lộ ra biểu cảm sẵn sàng cống hiến sức lực, “Không có gì, có thể giúp được anh là được.”
Trước kệ hàng hoá, Chử Lan Xuyên đứng hơn nửa ngày, vẫn cứ cau mi không giãn, anh không nghiên cứu ra được nguyên lý của mấy cái ban đêm dùng ban ngày dùng này,
Bác gái hướng dẫn mua sắm thấy thì lại mặt mày hớn hở: “Là tới mua cho bạn gái sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa mày anh hơi nảy: “Không, là một cô bé, khoảng mười ba tuổi.”
“Vậy dùng kiểu thiếu nữ đi.” Bác gái nhét một bọc vào lồng ngực anh, hiểu rõ trong lòng: “Là em gái sao, có trai có gái, cả nhà thật hạnh phúc.”
Chử Lan Xuyên: “…” Trong lúc nhất thời tự nhiên anh lại không biết nói tiếp thế nào.
Anh bước nhanh chân hơn qua quầy thu ngân tính tiền, Chử Lan Xuyên cảm thấy con người dưới một tình cảnh nào đó, có thể không cần thể diện.
Ví dụ như anh không chỉ đưa bọc đồ cho nhân viên thu nhân quét mã, còn thuận tay lấy một cái túi màu đen.
Chiều hôm buông xuống, bóng đêm dần tối, màn che của phòng bệnh bị gió thổi bay lên, mang đến cơn mưa lạnh lẽo.
Vân Chiêu một mình ở trong phòng bệnh vắng vẻ, ai sẽ giết Trương Trình Linh, Dương Khánh chứ. Lần đầu tiên cô cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, không phân tích ra được nguyên nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là ma cô* Trương Trình Linh lôi kéo. Khách? Hay là Dương Khánh bị kẻ thù trên đường làm ăn diệt khẩu?
*Ma cô: chỉ những người mối lái bán dâm.
Bề ngoài hai vợ chồng họ bán cá ngoài chợ vì kế sinh nhai, nhưng sau lưng làm thủ đoạn dơ bẩn gì, trong lòng hai người tự hiểu rõ nhất.
Lúc còn rất nhỏ, Trươn Trình Linh vẫn luôn kì quặc mà chỉ trích cô là con ghẻ.
Vân Chiêu từng bạo gan hỏi, nếu bà không cần một đứa con, hà tất phải nhận nuôi cô.
Mỗi khi đến đó, Trương Trình Linh đều ngậm thuốc nữ vị bạc hà, dựa vào tường quét vôi trắng, ánh mắt bất định: “Nhận sự nhờ vả của người ta, phải làm hết lòng.”
Muốn hỏi rốt cuộc là nhận sự gửi gắm của ai, Trương Trình Linh lại không chịu nói nữa.
Bước chân ngoài cửa khí phách mạnh mẽ, mỗi bước đều như giẫm vào đúng khoảng thời gian của nó, kín đạo lại kiềm chế.
Chử Lan Xuyên kéo cổ tay áo xuống, đưa túi màu đen giao cho y tá vừa nãy, khách sáo nói: “Nhờ cô.”
Vân Chiêu giúp y tá thay ga giường có vết máu, sau đó cởi nút áo bệnh nhân, cởi quần áo bị bẩn, vào nhà vệ sinh lót một miếng băng mỏng.
Bụng nhỏ vẫn còn cảm giác rất khó chịu, chỉ là cả người đã dễ chịu hơn nhiều.
Toàn bộ quá trình đều cực kỳ thuận lợi, chỉ là khi trải giường xong, cô y tá nhỏ trăm xoay nghìn quay, cuối cùng hỏi sự nghi ngờ trong lòng: “Hiện tại anh trai em có bạn gái không?”
“Em không phải là em gái của anh ấy.” Thiếu nữ nhanh chóng chớp mắt vài cái, lông mi nhấp nháy, dày rậm mà che trên đôi mắt như đá vỏ chai*.
*Đá vỏ chai: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.
“Ngại quá, là chị hiểu nhầm rồi…” Cô y tá nhỏ nói ấp úng, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, rõ ràng cô nghe thấy cô bé gọi anh là anh, chẳng lẽ hai người thật sự chỉ là người lạ?
Chử Lan Xuyên vì muốn để lại không gian cho Vân Chiêu nên dựa ở ngoài cửa phòng bệnh, di động trong túi rung vài cái, cho thấy là Trác Đình đã gửi một tin nhắn tới, bảo anh đêm nay đến cục một chuyến, phải tiến hành điều tra chuyên án với bốn vụ án trước.
Anh trả lời tin nhắn, sau đó một tay đút túi rồi đẩy cửa phòng bệnh, đụng phải tầm mắt của cô bé trong không trung.
Khung xương của Vân Chiêu nhỏ, đồ bệnh nhân với cô mà nói bị rộng nhiều, cúc áo cao nhất cũng không cài, xương quai xanh chữ “nhất” giãn ra, bằng phẳng lại xinh xắn.
Cô nghiêng đầu, chống khuỷu tay hỏi anh: “Anh, anh có bạn gái chưa?”
Giọng điệu vô cùng không để ý.
Rốt cuộc, cũng không phải là cô muốn hỏi, cô giúp chị gái y tá vừa nãy hỏi thôi.
Câu hỏi này từ miệng người khác thì cũng thôi đi, đúng là anh không có, không có chút vấn đề nào.
Nhưng kết hợp với độ tuổi thiếu nữ và một loạt hành động vừa rồi, Chử Lan Xuyên thấy hiện tại suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, nhất thời không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Người đàn ông nọ cứng ngắc tại chỗ, một lúc lâu sau, cũng chỉ rút suy nghĩ từ trong cơn lốc xoáy ra, cho một đáp án mà anh cho rằng là hợp lý hợp tình: “Em còn nhỏ.”
Nói xong, anh theo bản năng mà lảng tránh ánh mắt, kết quả trên mặt Vân Chiêu vẫn không hiện vui giận, không có nửa phần suy nghĩ dư thừa.
“Ừm.” Cô ngồi trên mép giường, vì độ cao của giường bệnh, hai cái chân trắng mềm lắc lư trên không trung, “Hôm nay em đã tới kỳ kinh nguyệt rồi, không phải một đứa nhóc nữa.”
Vân Chiêu phản bác anh, chỉ đơn giản là ghét người khác coi cô như con nít.
Mười ba tuổi, đúng là vào khoảng thời gian giữa con nít và thiếu niên, nhưng cũng là năm hiểu một số chuyện.
Như con thú nhỏ miệng lưỡi sắc bén, muốn giơ nanh vuốt, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi sự trói buộc của lồng sắt. Cho nên nếu Chử Lan Xuyên xuyên tác lời của cô như vậy, vậy cứ dựa theo ý anh hiểu là được.
Vân Chiêu vẫn cứ cảm thấy cả người mệt mỏi lạ kỳ, cô thu chân, ôm chăn cuộn tròn thành một viên tròn, giuống như tư thế ngủ của thai nhi trong bụng.
Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, anh nghĩ.
Là mấy cô bé ở tuổi này đều như vậy hay chỉ có độc nhất Vân Chiêu như vậy?
Chử Lan Xuyên chuẩn bị kết thúc công việc trông coi con nít của mình: “Buổi tối anh phải đi rồi, anh gọi cho em một phần cháo.”
Vân Chiêu không tự nguyện mà trợn mắt, giọng điệu hỗn loạn pha chút kích động: “Đi điều tra vụ án của ba mẹ sao?”
“Ừ.” Chử Lan Xuyên đi đến đầu giường, cầm lấy đồ mình mang đến, một cái đồng hồ tự động.
Vân Chiêu chú ý tới cái đồng hồ đó đã sớm không thể tự chạy được nữa, cô duỗi tay, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay áo của người đàn ông, sờ đến nút tay áo chất kim loại lạnh băng.
“Em còn có thể tiếp tục đi học không?”
Chử Lan Xuyên lần đầu bị bàn tay không có chút sức nào cầm lấy lại cảm thấy không thể động đậy, anh nhìn cặp đồng tử nước gợn dềnh dàng, biết bây giờ trong lòng cô bé này có thêm rất nhiều sự bất an thấp thỏm với tương lai vô định, cảm giác bất lực ập vào lòng.
Vân Chiêu suy xét thực tế chính xác, phòng của Trương Trình Linh là thuê, kỳ hạn thuê vừa đến, lại không có tiền đưa tiếp, còn học phí của cô, phí sinh hoạt, còn chưa thành niên, bên cạnh hẳn phải còn có người giám hộ…
“Sẽ có người chăm sóc em.” Anh cần phải khiến cô có sự tin tưởng kiên cường để sống tiếp, ở tuổi mười ba này, vốn phải có được tương lai tốt đẹp vô hạn.
Cô không nói, cũng không biết có nghe vào hay không.
Chăn bị đẩy đến bắp đùi, quần áo người bệnh khi nằm xuống lại bị nhăn nhúm, phần đuôi bị chảy xuống vài phần, bụng thịt trắng nõn tinh tế của thiếu nữ lộ ra là chắc chắn.
Chử Lan Xuyên không đổi sắc mặt mà giúp cô đắp chăn đàng hoàng một lần nữa, trong một cái chớp mắt khi anh đương tới gần lại nghe thấy lời nói mờ mịt của Vân Chiêu: “Anh, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh.”
Gần như không để cho người ta có cơ hội từ chối.
“Nhớ ăn cháo.”
Anh chưa từng chu đáo chăm sóc người khác như vậy giống hôm nay, tựa như lớp băng giá lạnh kính chặt sinh ra một cái khe. Trước khi cái khe tiếp tục mở rộng, Chử Lan Xuyên kịp rời khỏi mặt băng, chạy tới Cục Cảnh sát.
Khi ăn cháo trắng sền sệt, Vân Chiêu đột nhiên cảm giác được sự dịu dàng đã lâu không có.
Cô chưa từng nhận được tình thương của cha mẹ từ Trương Trình Linh và Dương Khánh, Trương Trình Linh mặc kệ cuộc sống hay thành tích của cô, làm ăn không tốt sẽ đánh chửi cô cho hả giận, Dương Khánh thì càng lạnh nhạt như băng.
Từ nhỏ tới lớn, ghế dài của nhà cô sẽ vĩnh viễn trống không, muốn có chữ ký của cha mẹ trên bài tập vĩnh viễn cô đều phải tự bắt chước.
Suy nghĩ này đồng thời giống như dây leo xanh lá rũ xuống trong trường, điên cuồng sinh trưởng, một khi nảy mầm thì không thể cứu chữa.
Vân Chiêu nghĩ tới xúc cảm nơi cổ tay áo vừa rồi, sau khi ăn cháo xong đứng trước cửa sổ phòng bệnh.
Giọt mưa rơi lã chã, vệt nước uốn lượn theo cửa kính.
Mưa to thành mưa nhỏ, Hà Nguy Nhiên cũng chưa ăn cơm tối, phần cơm sườn lợn chiên kia đã sớm lạnh, còn đặt trên bàn làm việc.
Chử Lan Xuyên đi vào, nhìn thấy bảng trắng phía trước, bên trên dày đặc là manh mối điều tra và chứng cứ.
Hà Nguy Nhiên lẩm bẩm tự nói: “Nếu nói bốn vụ án đều là một người làm, vì sao hung thủ lại cứ chọn xuống tay với những người này chứ, thoạt nhìn không hề có liên quan, đều có chu trình xã giao vòng tròn sống riêng của từng người.”