Vân Chiêu nắm ống tay áo Cảnh phục của anh bước xuống tầng.
Cúc áo kim loại được vuốt ve trong lòng bàn tay, có thể cảm nhận rất rõ từng đường nét hoa văn.
Thật kỳ lạ, rõ ràng trước mặt thầy Từ cùng Lê Na cô có thể nín nhịn uất ức, nhưng chỉ cần ở cùng Chử Lan Xuyên, cảm giác khó chịu giống bọt biển bao vây lấy người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước chân của Chử Lan Xuyên đột ngột dừng lại, Vân Chiêu không chú ý liền va phải vai anh, nước mắt cứ thế chảy ra.
Không còn gì khác, cô thấy cực kỳ mất mặt.
Rõ ràng là người khác vũ nhục cô trước, cô chỉ đáp trả mà bị phán thành có thái độ không tốt với bạn học, đã thế người bị gọi lên xử lý chuyện này lại là Chử Lan Xuyên.
Từ Cẩm Giang có quyền đề cử một số học sinh lên đội tuyển quốc gia, lần này Lê Na nháo thành chuyện lớn như thế, ấn tượng của thầy về cô chắc rơi xuống đáy vực mất.
“Sao lại khóc?” Anh vẫn như bình thường hỏi han cô, giọng nói trầm ổn.
Chử Lan Xuyên giơ tay lau giọt nước mắt kia đi giúp cô.
Anh khẽ nhéo hai bên má có chút thịt của thiếu nữ, cô chỉ đành chu môi, không biết Chử Lan Xuyên muốn làm cái gì chỉ có thể tạm thời mắt đối mắt nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, thế này đáng yêu hơn nhiều.” Anh cảm thấy thỏa mãn, ánh mắt lưu luyến trên cánh môi anh đào của thiếu nữ.
Mềm mại đầy đặn, tư vị cắn lên cũng… thật sự thấm tận xương tủy.
Đã đến lúc này rồi mà Chử Lan Xuyên còn có tâm tư trêu đùa cô…
Cổ họng của Vân Chiêu khổ sở nuốt tiếng nghẹn ngào xuống, rất nhẹ nhàng nhưng vẫn bị anh nghe thấy.
Anh làm như không thấy gì nói: “Chiêu Chiêu, em biết chuyện này không phải lỗi của em là được, những người có tâm tư xấu xa em không ngăn cản được.”
Bằng không oan khuất ông Chử Hằng phải chịu cũng không mãi mãi không lật lại được công đạo.
Từ khi mười bốn tuổi Chử Lan Xuyên mất đi người bố mới bắt đầu hiểu được đạo lý này, tự thấy mình không thẹn với lòng còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
“Hơn nữa, cho dù trời có sập xuống, em còn có anh trai.” Anh nói cực kỳ trịnh trọng, thêm cả thân Cảnh phục màu xanh nước biển càng vô ý để lộ ra tình cảm thân thiết.
Vân Chiêu bị câu nói của anh làm cho sững sờ, hạt mầm ở đáy lòng kia bắt đầu sinh sôi thành những sợi dây mây không tài nào ngăn được.
Cô cũng muốn một ngày nào đó có thể bảo vệ anh trai của chính mình.
“Đi thôi, trước tiên quay về Cục Cảnh sát với anh một chuyến.”
Ô của cô đã bị gió thổi đến mức biến dạng, nhìn cả trời ngập mưa thế này chỉ có thể lùi về sau hai bước.
Áo lông trên người bị mưa xối ướt sũng, gió thổi qua làm cô lạnh đến đơ người, đồng tử hơi tan rã.
Lúc Chử Lan Xuyên bật ô, Vân Chiêu chỉ có thể co ro thân người, hai tay ôm lấy cánh tay, răng hàm không nhịn nổi run lập cập, chỉ thiếu nước viết mấy chữ đáng thương vô cùng lên trên mặt.
Anh không có khả năng không nhận ra động tĩnh bên này, sau khi bật ô xong liền tùy ý ném luôn cán ô lên mặt đất, động tác nhanh gọn vội cởi Cảnh phục ra khoác trên người cô.
Trong mắt người ngoài, Chử Lan Xuyên là một người không bao giờ sợ lạnh. Sự thực chứng minh, hoàn cảnh lạnh gấp trăm lần anh cũng từng trải qua rồi.
Để hoàn thành những nhiệm vụ huấn luyện việt dã, vào mùa đông anh phải lội xuống những đầm lầy nước cao không quá đầu gối, lúc đi lên tay anh cầm bình nước nóng vẫn còn run.
Nhưng cuối cùng vẫn kiên trì vượt qua, không hề kêu ca một tiếng.
Quanh mũi là mùi hương nước giặt quần áo, ngoài ra trên chiếc áo Cảnh sát này còn có độ ấm trên cơ thể của anh.
Là sự ấm áp cô vẫn hằng ao ước.
Vân Chiêu không hề do dự chui vào dưới chiếc ô đen của anh, ngón tay vẫn nắm chặt bàn tay không cầm ô của anh.
Chử Lan Xuyên bật cười, động tác của cô như một chú thỏ nhỏ, nhút nhát sợ sệt lại khiến người ta yêu mến.
Chiều cao của cô còn cách Chử Lan Xuyên một khoảng lớn, vốn bước chân ngắn hơn bước chân của anh rất nhiều, nhưng anh lại cố tình bước đi thong thả, nhắm mắt tùy theo tốc độ của cô.
Nghĩ như vậy khiến nỗi uất ức do bị nhiều người hiểu lầm dần được anh chữa khỏi.
Bên trong xe ấm áp hơn ngoài trời, cô đã dần hồi phục tinh thần, giây tiếp theo tầm mắt lại bị che khuất.
Chử Lan Xuyên tìm một chiếc khăn lông phủ trên đỉnh đầu cô.
Có kinh nghiệm lau tóc một lần cho cô gái nhỏ, lúc này Chử Lan Xuyên đã quen tay, lên xe liền thuần thục lấy khăn lông khô ráo lau đi những giọt nước còn sót lại trên tóc cô.
Quá đỗi dịu dàng, tựa như đang xây dựng ảo tưởng hai người đang yêu nhau cho cô.
Yêu đương với anh trai… Sắc mặt cô lại không tự chủ phiếm hồng.
Chử Lan Xuyên gấp chiếc khăn lông kia thành khối vuông vức xong không quên dặn dò: “Đến Cục Cảnh sát nhớ uống nước ấm, không dễ bị cảm.”
“Ừm.” Cô khẽ đáp, “Em biết rồi.”
Xe mới chạy tầm năm phút bên Cục Cảnh sát đã gọi tới.
Trác Đình nhân lúc nghỉ giữa cuộc họp lẻn ra, giọng nói khẩn trương: “Đội trưởng Chử, còn bao lâu nữa anh mới về? Bên này Tân Nhụy đang thẩm vấn gặp chút vướng mắc, cô bé không khai ra tung tích của bố mình, không biết là không biết gì thật hay đang giấu giếm nữa.”
Chử Lan Xuyên đang đeo tai nghe Bluetooth, thần sắc vẫn bình tĩnh.
“Nếu không tắc đường chắc tầm hai mươi phút nữa, việc thẩm vấn Tân Nhụy giao cho tôi, còn nữa, trước tiên cậu lập một nhóm nhỏ đi điều tra hành tung gần đây của người nhà Hứa Nam Nam.”
Cấp trên không cho phép điều tra vụ đánh bom nên điểm bắt đầu điều tra của Chử Lan Xuyên cũng rất rõ ràng, từ vụ án bé gái mất tích truy tìm manh mối, dấu vết của vụ đánh bom tất sẽ hiện ra.
Bé gái mất tích cuối cùng chính là Hứa Nam Nam, cô bé mới tám tuổi, cùng học một trường Tiểu học với Tân Nhụy nhưng nhỏ hơn Tân Nhụy một tuổi, mối liên hệ giữa hai người còn có cuộc thi đấu múa ba lê do nhà trường tổ chức, cả hai cô bé đều tham gia cuộc thi này.
Mà đêm xảy ra vụ án, camera ở trường học cho thấy, Hứa Nam Nam và Tân Nhụy cùng ra khỏi cổng trường, đi bộ đến gần khu vực quán bar Triều Mộ, camera quay được đến đây, sau đó Hứa Nam Nam mất tích mấy ngày mà Tân Nhụy lại bình yên vô sự.
Trước kia khi tra hỏi theo thường lệ, Tân Nhụy một mực nói rằng mình không biết cái gì, nhà cô bé ở ngay gần Triều Mộ nên có thể sau khi về nhà Hứa Nam Nam mới xảy ra chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, chân tướng có thể ẩn nấp sau lời nói dối.
Trác Đình ngừng lại: “Điều tra người nhà của Hứa Nam Nam? Đội trưởng Chử chắc chắn chứ ạ?”
Anh không chớp mắt nói: “Chắc chắn, bây giờ tôi đang nghi ngờ người nhà của Hứa Nam Nam có quan hệ vô cùng mật thiết với người đánh bom.”
“Cái gì?!” Trác Đình ngạc nhiên: “Nhưng cả nhà của Hứa Nam Nam mới là người bị hại mà… Tại sao lại như vậy?”
Bây giờ Hà Nguy Nhiên còn đang nằm trong bệnh viện, bài thơ mật mã ở đêm kia không ai có thể quên được. Thử hỏi ngoài cảnh sát và tòa án còn ai có thể có quyền trừng phạt người khác?
Rất đơn giản, người bị hại sẽ có tâm lý này.
Mà quan hệ mật thiết nhất với Tân Nhụy chính là Hứa Nam Nam, người nhà cô bé có lẽ đã nhận được tin tức gì đó, đi lên con đường tự cho là thẩm phán vì chính nghĩa.
Lúc này, trong Cục Cảnh sát thành phố Giang là một bầu không khí lạnh lẽo, người phụ trách bắt chuyện cùng Tân Nhụy là cảnh sát mới đến thực tập, thái độ của cô vẫn còn nhẹ nhàng, tiện thể cho Tân Nhụy chút kẹo mà mấy bé gái vẫn thích ăn.
Ai ngờ Tân Nhụy không thèm để ý, dường như coi điều này là “ân cần”.
Giày múa ba lê của Tân Nhụy vẫn chưa thay, hôm nay cô bé mới tham gia tiết mục diễn xuất trường học tổ chức, khóe mắt vẫn còn dán kim tuyến lấp lánh, tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra lớn lên sẽ là một mỹ nữ động lòng người.
Cô cảnh sát thực tập xấu hổ, vẫn còn ý định bắt chuyện: “Có phải đêm giao thừa bố em sau khi đi ra ngoài liền không quay về không?”
Tân Nhụy đang mải mê dùng giấy gấp thành một nghìn con hạc, cả quá trình đến ánh mắt cũng lười nhìn cô.
“Quan hệ của em với bố không tốt đúng không?” Cô cảnh sát thực tập tiếp tục lật hồ sơ của cô bé, làm theo lệ hỏi thăm: “Còn có mẹ em nữa, em viết bà ấy là tiện nhân, em rất hận bà ấy, vì sao vậy?”
Cảm xúc của Tân Nhụy như chạm phải giới hạn, cô bé hất đổ cốc trà trên mặt bàn, mắt hạnh trợn lên: “Câm miệng! Đừng nói về bà ấy nữa!”
Trác Đình thấy tình thế ngày càng tệ hơn bèn chạy đến hô ngừng công việc thẩm vấn Tân Nhụy lại.
Nữ cảnh sát mới đến thực tập ôm niềm tin cực lớn bước vào phòng, không ngờ Tân Nhụy còn khó tiếp xúc hơn tưởng tưởng của cô.
“Không sao đâu tiểu Triệu, cảnh sát mới thực tập còn chưa có kinh nghiệm phỏng vấn, em cọ sát thêm vài năm nữa là ổn thôi.” Trác Đình an ủi nói: “Chúng ta đều không phải thiên tài, đối mặt với hung thủ thô bạo, xảo trá phải dùng chiến thuật tâm lý, cho nên đã không phải thiên tài, phàm là người bình thường lần đầu tiên thẩm vấn đều khó mà gánh vác được.”
Bỗng cậu nhớ tới cái gì, chép miệng một câu: “Nói chứ đội trưởng Chử quả là thiên tài, lần đầu tiên anh ấy thẩm vấn chính là trọng án giết người liên hoàn, từ quá trình thẩm vấn mà lấy được manh mối vô cùng quan trọng.”
Vừa nhắc đến Chử Lan Xuyên đã thấy Chử Lan Xuyên đến.
Phía sau anh còn có một cô gái nhỏ yêu kiều, Cục Cảnh sát mấy năm liền thay người một lần, không ít đồng nghiệp lộ ra ánh mắt bát quái.
Trác Đình biết bọn họ đang nghĩ gì, nhanh chóng ra hiệu ánh mắt đừng nóng vội: “Đây là em gái của đội trưởng Chử, mọi người đừng dọa em ấy, ai làm công việc của người đó đi.”
Thẩm Tương thấy anh không mặc Cảnh phục bèn đi qua ân cần hỏi han: “Đội trưởng Chử không lạnh à? Bên em còn một bộ Cảnh phục nữa, lúc trước phát cỡ lớn vẫn luôn giữ ở đó.”
Thái độ của Thẩm Tương ái muội, Trác Đình xí một tiếng, lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Đội trưởng Chử quả có diễm phúc nha…”
“Thằng nhóc này rảnh miệng quá hả.” Chử Lan Xuyên ném cho Trác Đình một ánh mắt giết người, sau đó lạnh nhạt nói với Thẩm Tương: “Quần áo thì không cần đâu, cô đưa ghi chép cuộc nói chuyện vừa rồi với Tân Nhụy cho tôi là được.”
Vân Chiêu cũng không phải không có phản ứng gì với hành động vừa rồi của Thẩm Tương, cô cởi Cảnh phục Chử Lan Xuyên khoác trên người mình ra, nhón chân mặc vào cho anh: “Anh trai, bây giờ em không lạnh nữa.”
Cô gái nhỏ nhón chân hơi mệt, thở ra khí nóng kèm hương thơm như có như không làm anh lập tức liên tưởng đến buổi tối hôm đó, trên người cô cũng tỏa ra mùi hương dễ ngửi như thế này.
Ban đầu Tân Nhụy hỏi gì đáp nấy dần chuyển sang khuynh hướng táo bạo hơn, thời gian từng giây từng phút trôi đi, cô ta lại không thấy những người khác đến thẩm vấn bèn nghĩ người của Cục Cảnh sát vô dụng đến thế à?!
Nghĩ thế khiến cô ta dấy lên cảm giác kiêu ngạo.
Trác Đình ở trước máy theo dõi quan sát phản ứng của Tân Nhụy, do dự hỏi: “Đội trưởng Chử, vẫn mặc kệ cô bé sao?”
“Phải để cảm xúc của cô bé đạt đến mức kích động nhất, hư vinh nhất, sục sôi nhất rồi tôi vào thẩm vấn.” Chử Lan Xuyên thấy khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười liền hiểu rõ: “Thời cơ đến.”
Tân Nhụy nghe được tiếng bước chân đang tới liền tính toán dùng phương pháp cũ, chỉ cần không trả lời hắn ta chắc chắn không có biện pháp gì đối phó với mình.
Ai ngờ Chử Lan Xuyên lại chẳng nói một lời, anh bình thản ung dung, dường như coi người đối diện mình là không khí.
Tân Nhụy hơi bất mãn, cô ta thích trở thành tiêu điểm của người khác, nhưng người trước mắt lại dám công khai bỏ qua cô ta.
Cô ta bắt đầu tạo ra tiếng động, dùng bút chì vẽ lên trang giấy tạo ra những tiếng sột soạt rất lớn, cố ý đá ghế của anh nhưng người đàn ông đối diện vẫn lặng im như tờ.
Rốt cuộc Tân Nhụy phải mở miệng: “Này, anh không muốn biết tung tích của bố tôi ở chỗ nào hay sao? Tôi nói cho anh biết.”
Cô ta cố ý dùng vấn đề này để dấy lên sự chú ý của người khác: “Đêm giao thừa tôi thấy ông ấy bị một tên hề bắt đi, hắn ta…”
Câu sau Tân Nhụy không chịu nói tiếp, cô ta chắc chắn người đàn ông đối diện sẽ vội vàng dò hỏi mình.
Nhưng Chử Lan Xuyên không làm vậy.
Tân Nhụy tức muốn hộc máu: “Sao anh lại không nghe tôi nói chuyện?”
Cuối cùng anh mới liếc mắt nhìn Tân Nhụy, dùng giọng điệu không chút để ý nói: “Chuyện này rất quan trọng à? Chắc cô bé không có khả năng là hung thủ đâu.”
Trong người Tân Nhụy chảy dòng máu của Trương Trình Linh, đặc biệt là đôi mắt kia cực kỳ giống Trương Trình Linh, vừa nhìn đã khiến người khác có cảm giác không hiền lành gì.
Cô ta đắc ý nhếch khóe môi, cảm thấy những con cừu ngây thơ* trên thế giới này thật ngu ngốc.
(*Nguyên văn: Thiện lương cao dương: Ý chỉ những người ngây thơ, trong trắng, yếu đuối.)
“Anh cảm thấy tôi không có liên quan thì thả tôi đi, chỗ này chán quá.” Tâm trạng Tân Nhụy cuối cùng cũng sáng sủa hơn, chuẩn bị thừa thắng xông lên thoát ra khỏi chỗ hỗn loạn này.
Chử Lan Xuyên cố làm ra vẻ quan tâm: “Một mình em ở nhà không sợ sao?”
“Ông ta không về mới tốt, chết là tốt nhất.” Tân Nhụy lộ ra ánh mắt khinh thường, “Lúc tôi không cho lão ấy chạm vào lão ta cũng chỉ đành tra tấn những con cừu non đợi làm thịt kia, những con cừu đó chỉ biết khóc kêu, mất hứng quá.”
Tim Trác Đình đập lỡ một nhịp, toàn bộ cảnh sát trong phòng điều khiển cũng ngạc nhiên, không ngờ lời nói kiểu này lại có thể từ miệng một bé gái nói ra.
Chử Lan Xuyên tiếp tục dẫn dắt: “Cừu non nào?”
“Mấy con bé bị bán vào Triều Mộ đó.” Tân Nhụy làm ra vẻ chán ghét nói: “Chúng nó chỉ biết yếu ớt khóc lóc, nhưng tôi rất thích chúng nó, chỉ cần chúng nó còn ở đó thì tôi có thể sống thoải mái.”
Đại ý là, Liêu Thanh làm giao dịch cùng bên Triều Mộ, mua bán lậu các bé gái, làm ra hành vi xâm hại tình dục, mà trước kia đối tượng xâm hại của hắn ta chính là con gái của hắn và Trương Trình Linh – Tân Nhụy.
Ai nấy đều kinh ngạc.
Hơi thở của Chử Lan Xuyên như tắc lại: “Hứa Nam Nam cũng là một trong những con cừu non?”
Nói đến đây Tân Nhụy liền im lặng.
Chính cô ta viện cớ cùng luyện tập để lừa Hứa Nam Nam đến Triều Mộ, ban đầu Hứa Nam Nam còn không tin, sau đó Tân Nhụy phải nói mẹ mình làm việc ở đây, lấy xong tài liệu liền về nhà tập múa.
Vốn dĩ Hứa Nam Nam sẽ bị qua tay những khách hàng khác ở đây, nhưng dường như Liêu Thanh rất thích cô bé, nhất quyết muốn giữ lại, điều này khiến Tân Nhụy như phát điên.
Vì vậy nên Tân Nhụy quyết định tra tấn Hứa Nam Nam, giẫm đạp lên tự trọng của cô bé, đánh đập thân thể của cô bé, gửi đoạn ghi âm tiếng chịu nhục của cô bé cho người thân, hơn nữa còn chỉ đích danh hung thủ là Liêu Thanh, ý tưởng này mới chỉ ở trong đầu đã khiến cô ta hưng phấn không thôi.
Nhưng cô ta lại không ngờ tới cảnh sát không bắt Liêu Thanh.
Bố của Hứa Nam Nam sau khi biết chuyện liền dùng phương pháp cực đoan nhất, buổi tối hôm đó thừa dịp Liêu Thanh ở công viên trò chơi liền trói người lôi đến phòng truyền thanh, còn lên kế hoạch làm thẩm phán cho tiết mục nổ bom.
Điều này hoàn toàn trái ngược với ý tưởng ban đầu của Tân Nhụy.
Chử Lan Xuyên không thẩm vấn nữa, anh cất sổ ghi chép đi, ra lệnh: “Chia làm hai nhóm, đến nhà của Tân Nhụy và Hứa Nam Nam.”
Vân Chiêu không biết vụ án đã tiến triển đến đâu, nhưng cô thấy vẻ mặt của Chử Lan Xuyên không thoải mái nên trên đường về nhà cũng không hỏi gì thêm.
Bỗng cô nhớ bác gái bảo hai ngày nữa muốn đến chùa làm lễ tạ thần linh liền sờ sợi tơ đỏ trên cổ, trong lòng sinh ra cảm giác bình an.
Vốn muốn hỏi Chử Lan Xuyên có thời gian cùng đi chùa hay không, nhưng ngập ngừng nửa ngày trời cô cũng nhịn xuống.
Xe dừng ở dưới tiểu khu, giọt mưa uốn lượn theo cửa sổ xe rồi nhỏ xuống.
Vân Chiêu vừa duỗi tay định mở cửa xe, cổ tay cô liền bị một nguồn lực không thể phản kháng lại nắm chặt.
Cả người cô liền thuận đà ngã xuống bên cửa xe, may mà Chử Lan Xuyên đã dùng tay đỡ gáy của cô, không đến mức khiến cô bị đập đau.
Khoảng cách quá thân mật.
Hơi thở của anh, cả nhịp tim đập của anh cô cũng nghe thấy, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ lại phiếm hồng.
Tựa như bị gông cùm xiềng xích khóa chặt, cổ tay trắng nõn bị nắm thật chặt, sức lực cũng bị chế trụ.
Vân Chiêu bị ép phải đối mặt với Chử Lan Xuyên, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Tiếng mưa rơi bồm bộp bên màng nhĩ của cô, hai người không ai mở miệng nói chuyện trước, bầu không khí bí bách không ngừng tăng lên.
Dường như ở trong bóng tối mãi không tìm thấy lối ra, lý trí có thể sụp đổ trong nháy mắt.
Giống như cô đang cẩn thận nâng niu một viên pha lê đến gần ánh sáng, một khi pha lê vỡ nát thì rất khó để lành lại.
Nhưng lúc này lại có người cố tình bảo cô, không cần đến gần, giữa bóng tối và ánh sáng có những khoảng cách không tài nào vượt qua.
“Anh trai…” Tiếng nức nở của cô không tự chủ có phần ngọt ngào.
Chử Lan Xuyên không định buông tay, trực giác anh vốn nhanh nhạy, không thể nào không nhận ra mấy ngày nay biểu hiện của Vân Chiêu rất lạ.
Anh che giấu cảm giác mất khống chế, vừa im lặng thở dài vừa lấy tay miêu tả hình dáng khuôn mặt của thiếu nữ, trong mắt nổi lên ngọn lửa hừng hực: “Vì sao trốn tránh anh trai?”