Ngày tổ chức lễ trưởng thành, bà Vu Tường chọn cho Vân Chiêu một chiếc váy liền có dây đeo kiểu Pháp, hai hàng cúc thẳng thớm, váy kiểu ôm eo càng làm tôn thêm vòng eo tinh tế, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài không khí.
Bóng dáng thiếu nữ trong gương xinh đẹp, so với bé gái mảnh khảnh 5 năm trước thì khung xương phát triển hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Tường nhìn người trong gương cười tươi: “Chiêu Chiêu nhà mình thành người lớn rồi.”
Vân Chiêu chủ động nắm tay của bác gái, tay bà phơi nắng phơi sương vất vả, không thể so với bàn tay được bảo dưỡng tỉ mỉ năm nào.
Vu Tường cười, hai tròng mắt phiếm nước: “Bác biết ngoài miệng con không nói nhưng trong lòng lại rất có hiếu. Từ ngày bắt đầu nuôi con, bác liền coi con như con gái ruột của mình, bác cũng biết rõ ngày nào đủ lông đủ cánh rồi con rời bác mà đi là chuyện sớm muộn thôi.”
“Bác gái chưa từng trách con, thật hạnh phúc khi có con bầu bạn bên bác.” Trong lòng Vu Tường hỗn loạn, bà chậm rãi vuốt tóc mai trên đầu cô, khuôn mày đầy nét từ ái.
Sau biến cố năm 13 tuổi, Vân Chiêu rất khó mở lòng, Vu Tường nhìn thấu điều này nhưng bà vẫn đủ kiên nhẫn, từng bước từng bước chỉ đường dẫn lối khiến khoảng cách giữa hai người không ngừng thu hẹp lại.
Cho đến nay, tình cảm giữa hai người còn khắc sâu hơn cả tình mẹ con.
Lễ trưởng thành được tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn ở khu Hoàn Hồ, phong cảnh hợp lòng người, không khí tươi mát. Đặc biệt khi đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất có thể chiêm ngưỡng cảnh đêm ngập ánh neon của thành phố Giang, những tòa nhà cao ốc san sát trước mắt, người người qua lại.
Chử Lan Xuyên còn đến sớm hơn cả Vân Chiêu và bà Vu Tường, anh đứng trước cửa sổ sát đất, lông mày hơi nhíu lại tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng người anh cao lớn, lúc đứng từ trên cao ngắm cảnh đêm hận không thể hòa mình vào đó như một bức tranh tuyệt tác, khiến người khác không nỡ phá hỏng khung cảnh này.
Mùi thuốc lá bay tới, lúc này Chử Lan Xuyên mới nhìn sang, ánh mắt anh thoáng đảo qua sự u ám không rõ, để lại bóng mờ ảo.
Trác Đình chủ động đưa cho anh một điếu thuốc, giống phương thức giao lưu đặc biệt giữa hai người đàn ông.
Chử Lan Xuyên nhận lấy, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón áp út*.
(*Nguyên văn ạ, edit xong câu này em cũng mất 10p để xem ngón trỏ và ngón áp út thì kẹp đồ kiểu gì T.T)
Mãi lâu sau anh vẫn chưa châm lửa, dưới hàng mi của anh như ẩn chứa tâm sự*, ánh mắt dừng ở nơi nào đó.
(*Nguyên văn: Viễn sơn thanh đại, xuất phát cách người xưa hình dung vẻ đẹp phi phàm “Mi như viễn sơn hàm đại”, mi như viễn sơn nghĩa là người đó có thể mang tình ý như ẩn như hiện, cũng có thể mang theo nét ưu tư. Đại là than vẽ lông mày thời xưa, có màu xanh đen.)
Bình thường tính của Trác Đình rất nhây, anh lại hay đùa giỡn, tùy hứng thành quen, sự nghiêm túc hiếm gặp đều dồn hết vào trong quá trình phá án.
Nhưng bây giờ Trác Đình không đùa giỡn nổi.
Anh ổn định cảm xúc xong thong thả phun khói thuốc nói: “Chúc mừng Đội trưởng Chử, em gái anh xuất sắc quá.”
“Thay mặt em ấy cảm ơn cậu.” Chử Lan Xuyên rũ mắt, “Trác Đình, cậu hiểu tôi, có chuyện cứ nói thẳng đi.
Hai người quen biết nhau năm sáu năm trời, lúc nói chuyện còn cứ giấu diếm không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Trác Đình bị ngụm khói chưa phun hết làm cho sặc, giống một cậu nhóc mới học hút thuốc.
“Trong lúc thẩm vấn Tân Nhụy khai ra một số chuyện.” Cậu đánh giá vẻ mặt của Chử Lan Xuyên, vỗ bả vai anh: “Lan Xuyên, chắc anh còn nhớ danh hiệu Sơn Ưng...?”
Ngoại trừ giới cảnh sát và người nhà của những người thiệt mạng trong vụ nổ năm xưa, ít ai biết đến sự tồn tại của “Sơn Ưng”, cảnh sát tránh rút dây động rừng đã phong tỏa hết tin tức về kẻ đầu sỏ phạm tội.
“Sơn Ưng” là một đối thủ không thể khinh thường của công tác truy lùng ma túy.
Ông ta khống chế giao dịch trong phạm vi Đông Nam Á, thế lực sâu rộng rất khó nhổ cỏ tận gốc trong một lần.
Ngay cả Trác Đình cũng do nghe được Hà Nguy Nhiên nói chuyện với Cục trưởng Hàn trong mấy năm Chử Lan Xuyên không có ở Cục Công an thành phố Giang mới biết đến sự tồn tại của người này.
Sắc mặt của Chử Lan Xuyên biến đổi rõ rệt, ánh mắt anh như nhiễm băng giá ngàn năm, mưa gió nổi lên.
“Nhớ rõ, cậu nói tiếp.” Anh từ trên cao nhìn xuống Trác Đình, hai ngón tay đang kẹp thuốc lá vô thức xoắn chặt.
“Tân Nhụy nói bà Trương Trình Linh qua lại thân thiết với một người đàn ông mang danh hiệu Sơn Ưng.” Trác Đình lắc đầu, “Vốn em không tin, bởi vì cô bé cùng lắm mới chỉ mười tuổi, Trương Trình Linh đã mất 5 năm rồi, sao cô bé có thể nhớ rõ ràng những chi tiết đó được...”
“Sau đó cô bé nói những việc này đều do nghe được Liêu Thanh nói chuyện với mấy người khác trong nhà, con người Liêu Thanh giao thiệp với hạng người gì cũng được, căn bản chẳng phải người có đạo đức gì, trong lúc nhanh mồm nhanh miệng nói ra rất nhiều chuyện.”
Trác Đình nói xong liền ngừng một hồi, tâm trạng nặng nề: “Vân Chiêu rất có khả năng là con gái của Sơn Ưng, vì để em ấy có thể may mắn sống sót sau vụ nổ kia ông ta liền giao con gái cho Trương Trình Linh.”
Tay phải cầm điếu thuốc của Chử Lan Xuyên run rẩy, nhưng anh chỉ hoảng hốt một thoáng rồi tựa như che giấu điều gì đánh mắt nhìn xuống: “Mượn cái bật lửa.”
Mặt hồ đầy gợn sóng, gió nổi lên bốn phía, ngọn lửa mơ hồ không rõ.
Trác Đình dùng tay chắn gió để Chử Lan Xuyên có thể bật lửa nhưng khuôn mặt vẫn không bớt ngập ngừng: “Lan Xuyên, anh đừng để ý quá, chuyện xảy ra nhiều năm rồi, chân tướng năm đó ra sao chúng ta không thể xác thực được. Còn Tân Nhụy vốn chính là tội phạm, chúng ta không thể tin hoàn toàn lời nói của cô bé. Hôm nay sở dĩ em nói cho anh vì sợ anh không buông bỏ được...”
Mười hai năm khổ sở sớm đã rèn luyện cho anh, học cách buông bỏ khó đến đâu?
Chử Lan Xuyên tự nhận bản thân không học được.
Anh không thể để những chiến tích truy lùng ma túy vĩ đại của ông Chử Hằng mãi mãi không thể khắc lên trên bia mộ, không thể coi việc mẹ anh tự sát là điều ngoài ý muốn, không thể đơn giản lật lại bản án, nói kiểu lời buông xuôi việc rửa oan giải tội.
Trác Đình nghe được tiếng cười trào phúng của anh liền biết không có ai có thể đồng cảm liền lựa chọn im lặng, không tiếng động hút nốt đoạn điếu thuốc còn lại.
Chính lúc này lối nhỏ đi vào buổi tiệc ồn ào hẳn, khách khứa rộn ràng đẩy cửa bước vào.
Vân Chiêu đi ở chính giữa, cô ngồi xuống bên cạnh bà Vu Tường, ánh đèn rực rỡ chiếu lên những sợi lông tơ trên khuôn mặt của thiếu nữ, giống quả đào mật thơm mọng.
Hôm nay bà Vu Tường cũng trang điểm đoan trang, trang sức lấp lánh làm bà như trẻ ra bao nhiêu.
Bà nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng hỏi: “Lan Xuyên đi đâu rồi? Anh trai mà không biết đường đến sớm chút?”
Thế mà lại thấy Trác Đình cười xòa chạy đến: “Ngại quá bác gái, con kéo Lan Xuyên ra tâm sự chút.”
Chử Lan Xuyên mặc một thân tây trang, cà vạt sọc đan chéo trước cổ áo sơ mi, dáng người thẳng tắp đẹp trai, từ tốn đi ngay sau Trác Đình.
“Bác gái lúc nào cũng trách tội con vậy.” Anh luôn như vậy, lấy bốn lạng đẩy nghìn cân đối mặt với hết thảy chất vấn.
Vu Tường bị anh trêu cười vui vẻ, bà giao phó: “Tối nay là sân khấu của Chiêu Chiêu, con coi như là kỵ sĩ bảo vệ công chúa, chỉ cần làm cô gái nhỏ của chúng ta vui vẻ, toàn người trẻ tuổi với nhau náo nhiệt cũng phải.”
Đây là lần đầu tiên Vân Chiêu thấy Chử Lan Xuyên mặc vest, khác với vẻ chính nghĩa oai hùng của cảnh phục, bây giờ Chử Lan Xuyên lại giống một công tử ăn chơi, kính gọng bạc nằm chắc trên sống mũi, từng đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Chử Lan Xuyên nhận lệnh, từ đầu đến cuối hơi thở quanh người vẫn lạnh thấu xương, ánh mắt cũng không dừng trên người Vân Chiêu.
Tối nay Vân Chiêu như có ánh sáng phủ quanh người, khí chất ngọt ngào trưởng thành đan xen cực kỳ thu hút.
Nhưng vừa nghe được tin tức khiến người ta lo lắng như vậy anh không thể đảm bảo mình sẽ không lộ ra vẻ khác thường trước mặt Vân Chiêu nên đành dứt khoát chọn tránh coi như không thấy.
Mãi đến trước khi ăn tiệc Tưởng Xảo lôi bộ bài Bridge* mà khách sạn cung cấp hai người mới có cơ hội lại gần nhau.
(*Bài Bridge hay bài Brit gồm 4 người tham gia, hai người chơi đối diện tạo thành một cặp, sử dụng bộ bài Tây 52 lá. Cách chơi xem thêm ở https://scose.net/bai-bridge-la-gi/)
Bài Bridge cần 4 người chơi, hơn nữa còn phải hai cặp đấu với nhau, lúc chia cặp Vân Chiêu và Chử Lan Xuyên rút thăm giống nhau nên bị xếp thành một cặp.
Vân Chiêu lần đầu chơi bài Bridge, nhưng sau khi nghe Tưởng Xảo phổ biến quy tắc cô liền nắm được cách chơi.
Sự thực chứng minh người có thiên phú Toán học ắt sẽ có ưu thế chơi bài.
Vốn Tưởng Xảo cùng một bạn học trong lớp cho rằng mình là tay lõi đời đánh bài Bridge chắc chắn sẽ thắng, ai ngờ Vân Chiêu nhờ vào suy tính lại nhớ rõ tất cả các quân bài, vận may của Chử Lan Xuyên cũng bùng nổ, hai người phối hợp không chê vào đâu được khiến người khác không còn đường sống.
Tưởng Xảo đáng thương thua liền mấy ván, cô nàng đành “buông vũ khí đầu hàng”.
“Chiêu Chiêu, chỉ số thông minh của mình tối nay lại bị cậu đè bẹp rồi hu hu hu...” Trên mặt Tưởng Xảo còn dán rất nhiều tờ giấy vẽ hình rùa đen, trông cực kỳ buồn cười.
Vân Chiêu đảo mắt, nói một câu còn tàn nhẫn hơn: “Mình nhường cậu một chút nhé?”
“Còn lâu mình mới cần, mình biết sức của bản thân đến đâu.” Tưởng Xảo cầm hai ly rỗng đến, rót đầy rượu hoa quả vào, có lẽ do thua liền mấy ván khiến cô nàng không che giấu nổi tác phong hào phóng nữa: “Tới nào nhóc! Cụng ly giải tỏa nỗi buồn!”
Có lẽ không khí của buổi tiệc quá náo nhiệt, Vân Chiêu nghĩ ngày vui của mình uống mấy ly rượu hoa quả chắc không sao đành trước lạ sau quen uống một mạch hết ly rượu hoa quả, hơn nữa còn uống ngay dưới tầm mắt Chử Lan Xuyên.
Ngay lập tức Tưởng Xảo cảm thấy không khí quanh mình như biến đổi, sắc mặt Chử Lan Xuyên như sắp nổi lên giông bão, cô nàng run sợ nhớ lại cảnh tượng Vân Chiêu say mèm ở sinh nhật mình bèn vội biện bạch: “Rượu hoa quả nhẹ lắm, chắc không sao đâu...”
Nhưng ngay cả rượu hoa quả cũng gây ra hậu quả thật khôn lường.
Có thể do thể chất của Vân Chiêu không thể dính một chút cồn nào, cô vừa uống một ly, đợi chừng một lát sau hai má bắt đầu đỏ phừng, đầu váng mắt hoa.
Cuối cùng nhân vật chính trong lễ trưởng thành còn chưa cắt bánh kem đã rơi vào hôn mê, thiếu nữ ngây thơ nằm nghiêng ngả trên ghế.
Chử Lan Xuyên cởi áo vest ra che lại làn váy của thiếu nữ.
Tay anh nắm cổ chân mềm mại của cô, giúp cô chỉnh tư thế phù hợp.
Bà Vu Tường vẫn thương cô bé chưa trải chuyện đời, giục Chử Lan Xuyên lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi, dặn anh phải chăm sóc Vân Chiêu say rượu.
Trên đường về đến nhà, cô như sa vào giấc mơ đầy hoa hồng, hít thở cũng ngửi thấy mùi rượu hoa quả vị bạch đào, thơm nồng ngọt nhẹ.
Nhưng Vân Chiêu biết bản thân chưa ngủ, cô chỉ cảm thấy đầu rất nặng, mí mắt như sụp xuống, phản ứng của cơ thể như chậm mấy nhịp, giống như trôi dạt ở hàng tỉ năm ánh sáng ngoài vũ trụ.
Chử Lan Xuyên ôm người xuống xe đồng thời còn xách theo một hộp quà được bọc tinh xảo.
Lần trước nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô anh đã nghĩ đến cô gái của anh đi đôi giày nào mới hợp.
“Anh trai...” Cô cậy men say trong người chôn người ở trong lồng ngực anh, bờ môi như có như không cọ qua cúc áo sơ mi của anh.
“Ừ?” Anh lấy chìa khóa ra cúi xuống mở cửa, kéo gần khoảng cách với cô.
Thiếu nữ cong môi, ngửi xong bèn nhận xét: “Hút thuốc, không thích.”
Chử Lan Xuyên đen mặt: “...”
Sau khi chắc chắn Vân Chiêu dựa vào đầu giường không bị ngã xuống anh mới mở hộp quà đã đóng gói cẩn thận của mình ra.
Là một đôi giày cao gót nhung đỏ của hãng Jimmy Choo.
Tiêu chí đầu tiên để thiếu nữ lớn lên trở thành người phụ nữ chính là bỏ đi đôi giày da màu nâu, đi thử đôi giày cao gót tinh xảo.
Quà sinh nhật năm 18 tuổi phải có ý nghĩa sâu sắc mới được.
Trên mặt của đôi giày cao gót này phủ một lớp nhung đỏ, phần cổ chân thiết kế dây buộc, cực kỳ bắt mắt và có giảm giác cấm kỵ.
Chử Lan Xuyên còn chưa biết đôi giày cao gót này có hợp chân cô hay không, anh chỉ có thể dịu dàng nói, “Lại đây thử món quà anh tặng em nào?”
Cô phản ứng chậm chạp đáp lại: “Được...”
Người đàn ông nửa quỳ trên sàn nhà, ống quần tây như lông vũ quét trên ống chân, mấy sợi tóc phủ trước trán khiến người khác không đoán được tâm trạng.
Chử Lan Xuyên lộ ra vẻ chăm chú chưa từng có, anh nín thở tập trung, đầu tiên là nắm cổ chân mềm mại của thiếu nữ, giúp cô cởi đôi giày da màu nâu ra.
Nhưng động tác tiếp theo rất khó, để phối với chiếc váy liền kiểu Pháp mà Vân Chiêu đã phải tỉ mỉ chọn đôi tất có đai đeo màu trắng.
Nhìn lên trên làn váy một chút là phần tiếp xúc với đai đeo của tất, buộc chặt trên đường cong mềm mại của thiếu nữ.
Chử Lan Xuyên nghe được tiếng nuốt nước bọt từ cổ họng của mình, anh nghiến răng không còn lựa chọn dừng lại nữa.
Anh kiên nhẫn cởi từng vòng của đai đeo tất ra, động tác như đang kéo tơ lột kén, cảnh sắc bị sương mù che phủ trước mắt đã hiện rõ.
Cuối cùng Vân Chiêu vẫn không thoải mái, cô khom người kêu: “Anh trai, nóng quá.”
Không nghi ngờ gì nữa đây chính là một đòn chí mạng đánh vào lý trí của anh.
Không còn cách khác Chử Lan Xuyên đành ôm cô ngồi trên đùi mình, áp lên vành tai cô nói: “Tự đi giày vào.”
Cô gắng gượng mở hai mắt ra lại bị ánh sáng rọi thẳng vào mắt, chỉ đành theo bản năng đi đôi giày cao gót này vào.
Nhưng xoay tới xoay lui chỉ thêm giày vò nhau hơn, dần làm mất đi sự kiên nhẫn của anh.
Vân Chiêu chỉ cảm thấy bị cộm lên, hoảng hốt muốn trốn thoát nhào lên chiếc giường lớn mềm mại.
Bỗng nhiên hô hấp của Chử Lan Xuyên rối loạn.
Anh ôm cô gái nhỏ dịch ra xa đùi mình, hai bên thái dương chảy đầy mồ hôi, đôi môi mấp máy, dáng vẻ nhẫn nhịn cực kỳ vất vả.
Ai ngờ Vân Chiêu lại không nằm xuống, cô yêu kiều vươn những ngón tay như cọng hành lên cuốn lấy cà vạt của người đàn ông.
Dưới tình huống hỗn loạn này Chử Lan Xuyên bị cô làm cho lảo đảo, lưng dựa vào tủ quần áo lạnh băng.
Lần đầu tiên Vân Chiêu đi giày cao gót vẫn còn chút không quen nhưng đôi giày cao gót độn thêm vài phân khiến cô có thể chạm đến cằm của Chử Lan Xuyên, không thể không nói không khí trên cao cũng không tồi.
Đôi tay cô thuận thế lần đến chiếc dây lưng quen thuộc mà xa lạ, men say nổi lên cười nhìn anh.
Anh thật sự sắp bị bức điên, ý niệm phạm tội ở trong đầu lặp đi lặp lại, nhưng cuối cùng vẫn xót cô gái nhỏ nhà mình, hốc mắt anh đỏ bừng.
Sau khi bình ổn hơi thở, Chử Lan Xuyên bắt được đôi tay kia, anh giam đôi tay ấy vào tủ quần áo, hơi nóng ở đáy mắt như sắp phun trào.
“Muốn, làm, cái, gì?” Bốn chữ thôi nhưng mỗi như gằn lên mới nói ra được.
Cô không sợ hãi, như hoa hồng nở rộ, phô bày hết vẻ phong tình: “Chiêu Chiêu muốn, anh trai không muốn sao?”