Không thể không thừa nhận, Chử Lan Xuyên mềm lòng trước những lời này.
Cằm dưới của anh gối lên đầu tóc bù xù của cô gái nhỏ, nhìn kỹ lại sợi tóc hơi ngả nâu của cô, màu nâu cực nhạt, gần giống màu kẹo cà phê.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chiêu cũng chỉ ôm thoáng chốc, cô bất giác rút tay lại như điện giật, tự nhận bản thân mình hơi nóng vội.
Chử Lan Xuyên hoảng hốt, anh cố ý hỏi lại: “Chiêu Chiêu, không phải em vẫn luôn là người nhà của anh trai à?”
Cô gái nhỏ cúi đầu, lẩm bẩm: “Không giống nhau mà…”
Em gái sao có thể giống với bạn gái được.
Thời gian gấp rút, Chử Lan Xuyên không kịp giải thích thêm, anh cố gắng vứt bỏ trạng thái công việc không đề cập đến tình cảm, dịu dàng nói với cô: “Ở nhà ngoan nhé, nghỉ ngơi sớm vào, anh pha cốc nước mật ong cho em rồi đó.”
“Dạ… Em biết rồi.”
Vân Chiêu không mặn không nhạt trả lời, nghe thấy tiếng cửa đại đóng lại mới quay về phòng ngủ đi giày vào.
Aizz.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế mà lại không buồn ngủ nữa.
Chử Lan Xuyên nhận được điện thoại của Trác Đình liền lái xe ra bến tàu thành phố Giang, không dám chậm trễ một giây phút nào.
Hiện trường đã được phong tỏa, xung quanh dựng lên đường cảnh giới màu vàng.
Anh vội bước đến kéo đường cảnh giới ra, chuẩn bị xem xét thật kỹ vị trí xảy ra vụ án.
Có cảnh sát lao tới nghiêm túc khuyên anh: “Thưa anh, đây là hiện trường vụ án, xin anh giữ khoảng cách.”
Chử Lan Xuyên chưa kịp giải thích thì Trác Đình đã vỗ bả vai của cảnh sát mới tới: “Tên nhóc này không có mắt nhìn gì cả? Đây là Đội trưởng Chử của đội trinh sát hình sự.”
Cảnh sát lúng túng đỏ cả mặt: “Chào Đội trưởng Chử ạ.”
Chử Lan Xuyên không tính toán nhiều, anh không thích ra vẻ cao cao tại thượng trước mặt người mới.
Trác Đình vừa cùng khiêng người lên xe cứu thương, tay vẫn chưa kịp rửa, bộ tây trang mặc để đi dự tiệc đã dính mấy vết máu.
Đã nhiều lần vào sinh ra tử, anh cũng không để ý mấy chuyện này.
Chử Lan Xuyên chưa thấy hiện trường đầu tiên, anh chỉ đành hỏi Trác Đình: “Lúc người bị thương ngã xuống đất còn ý thức hay không?”
“Anh ta vẫn cố gắng nói chuyện nhưng hơi thở quá yếu, không nghe rõ.”
Trác Đình duỗi tay chỉ chỗ trống phía xa: “Hiện trường không có ai chứng kiến vụ án, đèn đường ở gần bến tàu bị hỏng, chỗ này tối om, ngoại trừ người về nhà đi qua đường này ra thì chỗ này chính là một nơi hẻo lánh vắng bóng người.”
Hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, chuyện này có quan hệ với đội truy lùng ma túy, nhưng nhiệm vụ của họ được bảo mật, muốn điều tra tiếp cần phải thương lượng.
Chử Lan Xuyên hiểu ra: “Trác Đình, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện thoại cho Đội trưởng Phùng của bên truy lùng ma túy.”
Thật khéo là vị Đội trưởng Phùng này lại là học trò đắc ý nhất của Chử Hằng.
Theo những gì Chử Lan Xuyên còn nhớ, lúc Chử Hằng còn sống, thi thoảng rảnh rỗi ông sẽ mời cả đội truy lùng ma túy đến nhà chơi, ông lại cực kỳ ưu ái Đội trưởng Phùng bây giờ, nói người trẻ tuổi tiền đồ xán lạn.
Sau khi vụ việc xảy ra, học trò ông từng lấy làm đắc ý nhất lại xa cách với gia đình ông, lạnh mặt làm ngơ.
Phùng Thường Thư rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Chử Lan Xuyên, ông ta hắng giọng, hơi lảng tránh nói: “Đội trưởng Chử là người bận rộn nhỉ, tối vậy còn tìm tôi là có chuyện gì à?”
Chử Lan Xuyên hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải bên chú có nhiệm vụ truy bắt ở bến tàu thành phố Giang vào đêm nay không?”
“Không có.” Phùng Thường Thư nhíu mày: “Nếu mà có nhiệm vụ truy bắt nào thật thì người làm đội trưởng như tôi sao lại không biết được?”
“Tay nải thì sao? Dạo này bên chú có sắp xếp tay nải không?”
Trong quá trình truy lùng ma túy, để tránh bại lộ hành động, khi hai bên nói chuyện sẽ dùng ám hiệu.
“Tay nải” hiển nhiên muốn nói có sắp xếp cảnh sát nằm vùng hay không.
Phùng Thường Thư nhíu mày, ông ta không khỏi hỏi liền mấy câu: “Chúng tôi đã đề ra kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng, đã sắp xếp tay nải rồi chẳng lẽ trong lúc hành động còn xảy ra vấn đề gì? Thiết bị theo dõi trên người anh ấy vẫn còn hoạt động, cũng không báo lại tín hiệu nguy hiểm gì cho tổ chức mà?”
“Định vị GPS của anh ấy khả năng cao xảy ra lỗi rồi, Đội trưởng Phùng, chú mau tới đây nhận người, hoặc nhận thi thể.”
Giọng điệu của anh không được tốt, còn mang theo ý tứ cảnh cáo khiến Phùng Thường Thư nghẹn họng không nói lại được gì.
-
Los Angeles.
Thành phố thiên thần này dường như lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn, ăn chơi không ngừng nghỉ.
Đàm Yếm ngồi trên ghế gần cửa sổ sát đất, hắn như một vị thần kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh, không nhiễm một hạt bụi trần.
Cuộc sống bộn bề phức tạp, hắn có thể lạnh nhạt rút lui khỏi thế tục này.
Cô gái nhỏ tắm xong liền thay đôi dép lê dễ thương trước cửa phòng tắm, trên dép lê còn khâu hình đôi tai của chú gấu.
Cô rón ra rón rén, khuôn mặt mới chỉ dưỡng da lại càng thêm phần thanh tú, hai má đỏ bừng, làn da mới ngâm hơi nước xong hơi phiếm hồng.
Cho dù cô cố ý đi thật nhẹ nhàng, Đàm Yếm vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô, hắn chậm rãi nói một câu tiếng Anh bảo cô lại đây.
Đàm Thính không dám làm trái ý hắn, quan hệ của cô và Đàm Yếm giống như chủ nhân và thú cưng.
Đàm Yếm vui vẻ sẽ vuốt ve cô, đi học cùng cô, cho tiền tiêu vặt nhiều vô kể, nhưng hắn mà không cao hứng sẽ biến mất trong một thời gian dài, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Gia tộc họ Đàm phức tạp, trên danh nghĩa Đàm Thính là em gái của Đàm Yếm, nhưng do mẹ không chung thủy nên giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống nào.
Nếu không phải bà nội qua đời, nội bộ gia tộc có nhiều biến động, Đàm Yếm đánh đòn phủ đầu lấy lại quyền lực, cấu kết với các đại cổ đông bảo vệ quyền khống chế cổ phần của mình thì Đàm Thính rất có thể sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Mà Caesar lại không thể ngờ được tên “Ma ốm” kia lại ra tay nhanh như vậy, thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn, lấy thế lực của mình khiến nội bộ Đàm thị đổi chủ.
Đàm Yếm đứng lên, lông mi hắn mỏng như cánh ve, giữa ánh đèn nhấp nháy, màu da hắn trắng bệch như tờ giấy, không hề có chút sức sống nào.
Đàm Thính biết vẻ mặt này của hắn là có tâm sự, cô lựa chọn im lặng không lên tiếng quấy rầy hắn.
Cô ngoan ngoãn đứng bên người hắn, môi cong mũi vểnh rất điềm nhiên.
Đàm Yếm khá là hưởng thụ dáng vẻ này, chỉ cần hơi cúi đầu là cô liền có vài phần giống người thiếu nữ trong trí nhớ kia.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Vẫn không bì được.
Ánh mắt Đàm Yếm tối sầm lại, hắn từ trên cao đánh giá cô nửa ngày trời, suốt quá trình không nói một lời nào.
Trong lòng cô ngập tràn niềm vui, trước giờ Đàm Yếm chưa bao giờ nhìn cô ta lâu như vậy.
Cho dù cô ta đã từng bày tỏ ý muốn hiến thân, nhưng Đàm Yếm vẫn bày ra dáng vẻ cũ, không làm bất cứ hành động thân mật nào với cô khiến cô không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nếu Đàm Yếm không thích cô ta, sao lại phải nuôi cô ta, lo lắng ổn thỏa mọi chuyện?
Đàm Thính nghĩ không ra, cô ta cắn môi, bất lực túm hai bên váy.
Ngay giây tiếp theo da đầu cảm nhận cơn đau như bị kéo căng ra.
Đó là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đàm Yếm nổi giận, bỏ lớp quần áo che đậy bên ngoài đi hắn liền lộ ra nội tâm điên cuồng.
“Đau… Anh trai, anh làm em đau quá.” Khóe mắt Đàm Thính nhòe lệ, không có sức lực phản kháng.
Chỉ có một tiếng anh trai này mới khiến ý thức của Đàm Yếm thanh tỉnh lại, hắn thả lỏng tay, nhưng vẫn tức giận khôn nguôi: “Đàm Thính, tao đã từng nói với mày vì sao tao lại nuôi mày như chim hoàng yến chưa?”
Đàm Thính khóc lóc run rẩy, cô ta bị dọa sợ một mực lắc đầu.
“Vì mày rất giống cô ấy, đặc biệt là mái tóc này.” Đàm Yếm cười giễu cợt: “Nhưng hàng nhái vẫn chỉ là hàng nhái mà thôi.”
Nước mắt rơi xuống bên khóe môi, rất mặn, mặn đến mức sắp khiến khuôn mặt của Đàm Thính nhăn nhúm lại.
Mấy ngày trước Đàm Thính được đám bạn bè xúi giục đi nhuộm tóc, nói bây giờ đang mốt nhất tóc màu xanh đen, vốn cô ta rất vui, nhưng bây giờ cô ta mới hoảng hốt nhận ra thì ra mình chỉ là thế thân của người khác.
Có lẽ cô gái mà Đàm Yếm thích có mái tóc màu nâu nhạt, như màu tóc trước kia của cô ta.
Lúc hắn buông tay, Đàm Thính loạng choạng, khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn.
Đàm Yếm không định ở lại chung cư lâu, mục đích hắn đến đây chỉ để khuyên răn Đàm Thính không nên đánh giá bản thân quá cao.
Nên lúc quản gia gọi điện tới nói đã đặt được vé máy bay về thẳng thành phố Giang, hắn chẳng thèm quay đầu lại cứ thế bỏ đi luôn, để lại một mình Đàm Thính như con búp bê quỳ sụp trên mặt đất.
Từ Los Angeles bay về thành phố Giang, dưới vành mắt của Đàm Yếm đã không che nổi vẻ mệt nhọc, tơ máu giăng đầy trong mắt hắn, gần như che cả đồng tử.
Hắn cố gắng ổn định tinh thần lơ đi ánh mắt của những người xung quanh, hắn bảo quản gia đưa cây batoong được thiết kế riêng cho hắn.
Hai năm rồi, hắn không có giờ phút nào không nhớ nhung về mảnh đất này, đây là quê hương của mẹ hắn, cũng là nơi mọi chuyện bắt đầu.
Quản gia nhắc nhở: “Đàm thiếu, cậu về biệt thự Hoa Đình nghỉ một lúc đi, vừa bàn xong công chuyện bên Milan, e là cơ thể cậu không chịu nổi đâu.”
“Không cần, tôi muốn gặp cô ấy, ngay bây giờ.” Đàm Yếm tay chống quải trượng, chân bước rất ung dung.
Quản gia khuyên không nổi hắn nên chỉ đành thuận theo nói: “Vâng, tôi bảo lái xe chuyển hướng đến đường Dung Viên.”
Vân Chiêu nghe tiếng chuông cửa kêu cứ nghĩ mình nghe nhầm rồi.
Bác Vu Tường bảo tối nay cao hứng, nhất định phải mở một bàn mạt chược với mấy người thân trong nhà.
Chắc là Chử Lan Xuyên làm xong nhiệm vụ quay về, cô nghĩ vậy.
“Anh trai.” Thiếu nữ vui vẻ mở cửa giang tay ra, lúc nhìn thấy đôi mắt hung ác kia liền cứng đờ mặt.
Đàm Yếm đeo một chiếc khuy cài áo, mặt kim loại sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Hắn nghiêng đầu cười trêu cô: “Chiêu Chiêu, lâu rồi không gặp, không mời anh vào sao?”
Đàm Yếm bỏ mặc tiếng ngăn cản của thiếu nữ, bước thẳng vào trong, xem như chỗ không người mà đánh giá bố cục trong nhà.
Trên sô pha còn vắt tây trang của người đàn ông, Đàm Yếm cụp mắt, cảm thấy thứ kia thật chướng mắt.
Vân Chiêu hít sâu một hơi, cố gắng ăn nói lễ phép nhất có thể: “Thưa anh Đàm, đây là nhà của tôi, tôi xin nhắc anh một câu, hành vi này của anh là đột nhập vào nhà dân đấy.”
Đàm Yếm ngồi trên sô pha nhíu mày lại, coi như không nói: “Chiêu Chiêu đã mười tám tuổi rồi nhỉ, nên học cách tiếp khách đến nhà rồi.”
Mười tám tuổi, đóa hoa hồng nhỏ của hắn nở rộ rồi càng thêm phần thành thục.
Chân mày ánh mắt chỗ nào cũng đầy sức sống, dưới váy ngủ là làn da trắng nõn, nhìn vào khiến tim hắn ngứa ngáy.
Đó là thứ mà Đàm Thính không bao giờ có được.
“Tôi còn chưa mời anh Đàm vào, làm sao lại cần dùng đạo tiếp khách?”
Có lẽ cảm thấy lời nói của mình hơi hung hăng quá, Vân Chiêu ổn định lại tâm tình rồi nói tiếp: “Anh Đàm, em rất biết ơn anh đã mang đến cho em quãng thời gian thoải mái, nhưng em đã có người mình thích rồi, chúng ta chỉ có thể làm bạn tốt thôi.”
Giọng của cô như cơn mưa rào chợt nhỏ nhẹ hơn: “Cũng mong anh đừng phá hủy đi hình tượng trong lòng em.”
Đàm Yếm không nhanh không chậm mở miệng, ông nói gà bà nói vịt: “Chiêu Chiêu thích Số học chắc em biết trong thế kỷ này có bảy bài toán Thiên niên kỷ, trong đó có Perelman đã chứng minh được giả thuyết Poincaré*, sáu cái còn lại vẫn đang đợi người đến chinh phục.”
(*Cái này liên quan đến Topology, ai đam mê lên gg search nha~)
“Ở Los Angeles, em sẽ được tiếp cận với nền giáo dục cao cấp hơn, cũng có thể tham gia chứng minh sáu bài toán kia, việc này tốt hơn nhiều so với cuộc sống ao tù nước đọng hiện giờ của em, em nên đến một chỗ cao hơn.” Hắn nói thì thầm nhưng lại mạnh mẽ khiến người khác không thể xen vào.
Nhắc đến Số học Vân Chiêu mới giảm đi phần nào địch ý: “Anh đến tìm em vì chuyện này à? Em tự nhận mình không đủ năng lực, không đủ tiêu chuẩn để tham gia nghiên cứu.”
Đàm Yếm lắc đầu thật trịnh trọng: “Không, em có thể, anh vẫn chưa đạt được đến đỉnh cao, em phải hơn anh mới đúng.”
Nói xong Đàm Yếm khẽ phủi bụi trên ống quần, đặt tập tài liệu nhập học trong tay lên bàn trà: “Chiêu Chiêu, anh cho em thời gian lựa chọn.”
Thang máy dần lên, đến khi cửa mở ra hai người không hẹn mà gặp. Một người trong thang máy, một người ngoài thang máy, hai mắt gườm gườm nhìn nhau.
Một tay Chử Lan Xuyên đút túi, anh cười lạnh: “Anh Đàm rỗi nhỉ.”
Đàm Yếm bước vào thang máy, hơi ngẩng đầu lên: “Đội trưởng Chử, phải nói sau này còn gặp lại.”
Tay phải đút trong túi quần của anh đã cuộn thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, nếu anh không phải Đội trưởng Chử của đội trinh thám hình sự, anh nghĩ mình sẽ vung nắm đấm.
Lúc Đàm Yếm đứng dậy Vân Chiêu vẫn còn hoảng hốt, cô nghĩ người này sẽ làm ra hành động quá phận nào đó nên lùi về sau vài bước, eo đụng thẳng vào chiếc kệ.
Cánh cửa lại mở ra, lần này đúng là Chử Lan Xuyên.
Nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu mà đứng lên, chỗ bị đụng phải đau ứa nước mắt.
Chử Lan Xuyên tưởng Đàm Yếm làm gì cô, cơn tức vừa bị khơi lên đã tiêu tán hết, anh vội vã ba bước thành hai chạy đến.
“Eo em… đụng trúng vào cái kệ ngang rồi.” Vân Chiêu bị anh kéo đứng dậy, lại tủi thân nằm bò lên sô pha, cuộn tròn như một chiếc bánh nếp trắng.
Giọng nói của cô còn mang cả sự tủi thân không rõ: “Không biết có bị sưng lên không.”
“Anh trai xem cho? Hửm?”
“Vâng.” Cô vùi mặt vào sô pha nói.
Làn váy bị đẩy lên lộ ra từng tấc da thịt trắng như sứ.
Không thể không nói mắt nhìn thấy chỗ nào cũng là cảnh đẹp, đường cong nơi sống lưng mượt mà, xương sống của thiếu nữ hơi cong, eo hơi lõm vào, chỗ bị kệ ngang đụng vào đã tím xanh một mảng.
Làn da quá mức trơn nhẵn thế này còn không phải quý giá như sứ sao?
Thuốc bôi trong ngăn tủ dưới gầm bàn trà, anh giơ tay lấy ra, ánh mắt lại rơi vào chỗ lõm xuống kia.
Trước khi thoa thuốc anh lại ngẩn người, nghĩ tới nét mặt trước khi bỏ đi của Đàm Yếm, quả là phách lối không xem ai ra gì mà.
Chử Lan Xuyên bỏ qua, trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng khi nói ra miệng lại thành lời thăm hỏi: “Chiêu Chiêu, trong khoảng thời gian anh không có ở nhà, trong nhà có ai khác tới hay không?”
Vân Chiêu bị dọa suýt cắn trúng đầu lưỡi, cô nuốt ngụm nước bọt, không muốn khiến Chử Lan Xuyên mất vui: “Không có ai.”
Đầu lưỡi anh quét qua răng hàm, vẻ mặt vẫn kín như bưng: “Thật sao? Nói dối không phải thói tốt đâu.”
Dây váy ngủ rơi xuống, da gà nổi lên.
Vân Chiêu nghe thấy Chử Lan Xuyên nhẹ nhàng nói: “Đã vậy anh trai phải kiểm tra xem Chiêu Chiêu có nói dối hay không.”