Pháo hoa nồng nhiệt

“Không, không phải...” Vân Chiêu xoắn lưỡi, thêm một chân chen vào khe hở giữa Chử Lan Xuyên và chiếc ghế sô pha, dán sít sao.
 
Đốt ngón tay thon dài của người đàn ông còn đang mân mê chất vải, xem chừng không có ý định thu tay lại.
 
Thừa dịp Chử Lan Xuyên mải chú ý đến chỗ cơ thể hai người chạm vào nhau, Vân Chiêu giảo hoạt tì trên đầu gối của anh, cuối cùng cũng mượn lực với tới thứ đồ không thể lộ ra ngoài kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau một loạt động tác lưu loát cô gái đã ném thứ đồ kia vào lại túi, hận không thể ném ra xa ngoài một vạn tám nghìn dặm.
 
Anh hơi nâng cằm, cố ý trêu chọc: “Thế nên... Em mặc cho ai ngắm?”
 
Rõ ràng anh cố hiểu sai ý của cô.
 
Vân Chiêu như một chú cừu non chưa trải sự đời lọt ngay vào cái bẫy anh giăng ra, bất đắc dĩ đành phải vội giải thích: “Tưởng Xảo đưa cho em.”
 
Thấy vẻ bán tin bán nghi hiện lên trong mắt anh cô càng sốt ruột hơn, lớn tiếng nói: “Em không định mặc đâu, tại chị nhân viên chào hàng nhiệt tình quá.”
 
Cô vừa nói vừa cảm thấy có ánh mắt sắc bén lướt qua trên người mình như đang đo đạc cái gì.
 
“Muốn mặc cũng được.” Anh vừa nói xong liền đứng dậy sửa lại cà vạt ngay ngắn, chiếc ghim cài kia càng tôn lên khí chất cao ngạo của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh bỏ chiếc túi vào lại tay của Vân Chiêu, khuôn mặt đầy ý cười: “Đừng ném đi, giữ lại cũng tốt.”
 
Khi Chử Lan Xuyên cười ánh mắt anh phảng phất như những đốm lửa.
 
Đầu óc cô ngay lập tức choáng váng, không quản đang đi đôi giày cao gót mấy phân, cô vội vã chạy cất chứng cứ phạm tội vào đáy tủ trong phòng ngủ.
 
Hôn lễ của Trác Đình được tổ chức ở làng du lịch Hoàn Hồ đang được khai phá, non xanh nước biếc, gió hè mát mẻ thoảng qua mặt hồ sóng gợn.
 
Chử Lan Xuyên đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm rộng rãi, anh tháo dây an toàn bước xuống xe liền nghe thấy chủ xe đằng sau đang lẩm bẩm.
 
Cô gái trẻ tuổi ôm sổ ghi chép trong ngực, do dự nói: “Chị Tiểu Hạ, em không thực hiện được cuộc phỏng vấn này đâu...”
 
Người phụ nữ cùng xuống xe với cô ấy vỗ vai động viên: “Anh ấy là khách quý siêu cấp của tòa soạn mình trong tuần này, không thực hiện được cũng phải xông lên cho chị. Hơn nữa, sau khi chúng ta mè nheo một trận anh ấy đã đáp ứng trả lời vài câu hỏi, chắc sẽ ổn thôi.”
 
Cô gái liền nghĩ tới những lời đồn đại về đối tượng phỏng vấn, tuy khóc nhưng vẫn lên tinh thần: “Vâng chị Tiểu Hạ, em sẽ cố hết sức.”
 
Chử Lan Xuyên không nghe thêm nữa, anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ, còn tận một tiếng nữa mới đến giờ bắt đầu tiệc cưới.
 
Vân Chiêu đi theo Chử Lan Xuyên bước ra ngoài tầng hầm gửi xe, đập vào mắt cô là bao màu sắc rực rỡ.
 
Công trình kiến trúc màu trắng to lớn nằm giữa núi Thanh ở phía xa, lấp la lấp lánh, nhìn kỹ còn cảm thấy khá có phong thái.
 
Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, Vân Chiêu đứng một hồi mà vẫn chưa thấy chói mắt, cô khẽ nhắm hai mắt dưỡng thần, lông tơ nhỏ trên mặt trông đáng yêu vô cùng.
 
Đúng lúc Tưởng Xảo gửi Wechat tới: [Ê nhóc, làm gì đấy? Đã tặng ghim cài chưa?]
 
Lông mày Vân Chiêu nhíu lại: [Tặng rồi, nhưng mà…]
 
Tưởng Xảo rep cực nhanh, hứng thú bừng bừng hỏi: [Nhưng cái gì? Với con mắt tinh tường này của mình thì chắc anh ấy không thể không thích được!!!]
 
Thôi bỏ đi, loại chuyện ngượng ngùng này xảy ra một lần là đủ rồi, cô không thể kể lại cho Tưởng Xảo chuyện đã xảy ra nên chỉ úp úp mở mở: [Anh ấy thích thật.]
 
Vân Chiêu có thể tưởng tượng ra ánh mắt đắc ý của Tưởng Xảo lúc này.
 
Chưa đến lát sau cô nàng lại nhắn một tin Wechat: [Gần đây mình có học xem tướng, cậu với anh trai cậu đều là dáng mắt dài đẹp, sau này có con nhất định giá trị nhan sắc bùng nổ luôn.]
 
Tưởng Xảo đang nói cái gì vậy? Cái gì mà có với chả không có con? Vân Chiêu bị chủ đề này làm cho sắp không còn chốn dung thân.
 
Cô nhắm chặt mắt theo đuôi Chử Lan Xuyên, không chú ý khoảng cách trước mặt liền đâm thẳng vào bờ vai rộng rãi của người đàn ông, điện thoại cũng suýt nữa thì rơi trên mặt đất, may mà Chử Lan Xuyên phản ứng nhanh vững vàng bắt trọn lấy.
 
Chử Lan Xuyên bị nhân viên phục vụ ngăn lại trước cửa hỏi đến tham dự đám cưới nào, anh lấy thư mời ra, nói là đám cưới của Trác Đình nhân viên phục vụ mới cung kính cho qua: “Đến tầng cao nhất rẽ phải thưa anh.”
 
Vân Chiêu vội theo phía sau, sờ chóp mũi bị đụng đỏ bừng, màu mắt của cô gái trong suốt, dường như còn chứa cả những gợn sóng xanh.
 
“Đi đường mà còn nhìn điện thoại?” Anh từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu lại không mang chút trách móc nào.
 
Điện thoại di động của cô còn nằm trong tay của Chử Lan Xuyên, cô nghĩ đến mớ từ ngữ hoang đường kia của Tưởng Xảo liền cảm thấy chuyện gì cũng giống cơn đau đầu một khi đến liền không thể ngăn cản.
 
Cô gái nhỏ rũ mắt, “Em sai rồi, em thề lần sau không như vậy nữa.”
 
Điện thoại lại rung thêm mấy hồi, lòng bàn tay của Chử Lan Xuyên cũng rung lên.
 
Thị lực của anh vốn tốt, trong trưởng Cảnh sát mỗi khi huấn luyện bắn súng hầu như lần nào anh cũng bắn được hơn chín vòng, nên vừa nhìn xuống anh liền thấy rõ tin Tưởng Xảo vừa nhắn.
 
[Tốt nhất là sinh con gái, ai cũng bảo chồng chính là nô bộc của con gái mà? Cưng chiều cũng được.]
 
Tin nhắn của Tưởng Xảo luôn đến không đúng lúc như vậy.
 
Vân Chiêu thấy tình hình này liền nghẹn lời: “…”
 
Anh nhướng mày, đầu mày như chạm tới tóc: “Muốn sinh con cho ai…?”
 
Cũng chẳng thể nói Tưởng Xảo bảo mình sinh con cho Chử Lan Xuyên chứ.
 
Vân Chiêu khoanh hai tay, giận dỗi nói: “Em tự sinh đó, được không?”
 
Chử Lan Xuyên không những không giận mà còn cười, anh trả di động cho cô, ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần: “Vậy chứng tỏ Chiêu Chiêu nhà ta bản lĩnh thật đấy.”
 
Có ai khen như anh sao?!
 
Hai người trước sau bước vào thang máy, nhìn con số trên thang máy dần tăng đến tầng cao nhất.
 
Trước mặt hai người là một tấm gương lớn, dáng người đàn ông cao thẳng, mặc Âu phục đi giày da, khi không cười giữa lông mày như chứa tuyết trắng mênh mông, lạnh đến thấu xương.
 
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh, mép váy trắng như từng đóa bọt sóng cuộn lên, so sáng với dáng người cao lớn của anh lại càng hiện lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, hai người đứng chung một chỗ đúng là một đôi bích nhân.
 
Hôm nay làng du lịch hồ Thiên Nga cực kỳ náo nhiệt, không chỉ do tốt ngày nhận thầu mấy đám cưới mà cũng vì người thừa kế mới của Đàm thị sẽ tới hồ Thiên Nga này để làm chuyên mục phỏng vấn “Nếp sống tài chính kinh tế”.
 
“Nếp sống tài chính kinh tế” chính là tạp chí kinh tế tài chính đứng đầu trong nước, nội dung rành mạch, phân tích lợi hại và ứng dụng thực tiễn chính xác, hầu như những thương nhân máu mặt đều đã từng nhận phỏng vấn của họ.
 
Nhưng có tiếng tăm lẫy lừng như vậy “Nếp sống tài chính kinh tế” vẫn gặp muôn vàn trắc trở khi mời Đàm Yếm, đến nỗi chủ biên phải vứt bỏ thể diện mới có thể mời được người thừa kế mới của Đàm thị, theo lời đồn hắn sát phạt quyết đoán, lấy sức một người đánh bại Nhị công tử làm rung chuyển nội bộ Đàm thị.
 
Đàm Yếm rất ít khi lộ diện, hắn luôn giữ hình tượng thần bí, nên lần này nhận phỏng vấn của “Nếp sống tài chính kinh tế” như là bước đầu lột bỏ lớp mặt nạ thần bí kia.
 
Đã từ lâu nhiệt độ cơ thể của Đàm Yếm luôn thấp, mùa hè cũng vậy, một tay hắn cài xong cúc áo Âu phục màu đen chống phản quang, lộ ra một phân cổ áo sơ mi bên trong, nghiêm cẩn từng li từng tí.
 
Không gian phỏng vấn rất kín đáo, đồ đạc trong phòng bày trí hợp lý, hiệu quả cách âm cực tốt, chẳng qua nhân viên phỏng vấn có hơi xúc động khiến hắn không thoải mái.
 
Ban đầu bản thảo vẫn nắm chắc trong tay, chỉ vì hắn liếc mắt nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ Rolex khiến cô run tay không cầm chắc bản thảo, khiến mấy tờ A4 bay đến cạnh gót giày của hắn.
 
Dưới tình huống này người bình thường hoặc những người tỏ ra thân sĩ sẽ cúi xuống nhặt lên, nhưng Đàm Yếm không hề.
 
Hắn cao cao tại thượng như không để mấy tờ giấy này vào trong mắt, lúc ánh mắt nhìn đến cô gái đang phỏng vấn còn mơ hồ nhìn thấy sự chán ghét.
 
Cuối cùng chị Tiểu Hạ vẫn phải ra mặt xin lỗi, chị chỉnh lại váy trên người rồi cúi người nhặt bài phỏng vấn lên, ánh mắt vô tình rơi vào nút thắt tinh tế trên đôi giày da sáng bóng của Đàm Yếm.
 
Kiểu đàn ông như này rất hà khắc, để tiếp tục phỏng vấn chỉ đành nơm nớp lo sợ như đang giẫm trên tầng băng mỏng, có vẻ không quá thuận lợi.
 
Phần đầu của phỏng vấn liên quan đến vấn đề chuyên môn đầu tư, Đàm Yếm vẫn còn tỏ chút thái độ cũng như đưa ra một vài quan điểm không mấy thân thiện.
 
Nhưng cuối cùng khi bắt đầu hỏi những vấn đề riêng tư, sắc mặt Đàm Yếm bỗng trở nên xám xịt.
 
Chị Tiểu Hạ lập tức chữa cháy, tranh thủ thời gian đổi cách hỏi: “Thưa anh Đàm, bây giờ giá trị bản thân và giá trị nhan sắc của anh đều cao như vậy, không biết anh có tiêu chuẩn gì đối với việc chọn vợ tương lai hay không?”
 
Đàm Yếm như rơi vào trong sương mù chỉ nói bốn chữ: “Cô ấy là được.”
 
Từ nhỏ hắn đã có bệnh sạch sẽ, nên đến lúc cuối khi cầm bút ký tên, hắn còn sai quản gia lấy khăn ra lau lại tay một lần.
 
Quản gia nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Tiểu thư Đàm Thính ở chung cư cắt cổ tay đòi tự sát, chảy rất nhiều máu…”
 
Đàm Yếm nghe báo cáo cũng chẳng thèm nhíu lông mày, bạc tình bạc nghĩa như thể chưa từng có tình cảm gì.
 
Tay đã được lau sạch sẽ nhưng hai bàn tay hắn đã dính bao nhiêu máu tươi chỉ có hắn mới có thể biết.
 
Hắn đứng trên đài ngắm phong cảnh của tầng cao nhất, nhìn về chiếc thuyền nhỏ đang lướt trên mặt hồ phía xa: “Phái thêm vài người đến bệnh viện chăm sóc nó, trông chừng kỹ vào, đừng để xảy ra án mạng, còn lại thì tùy nó.”
 
So với bầu không khí âm u ngoài trời, trong đại sảnh ở tầng cao nhất cực kỳ náo nhiệt.
 
Giữa đại sảnh dựng bục dài, hai bên bày kín những bó hoa hồng tươi mới thơm ngào ngạt tạo thành sự lãng mạn vô cùng tinh tế.
 
Chờ khách khứa đến đông đủ, mọi người liền vây quanh nhân vật chính là chú rể không chịu rời đi, dù sao đàn ông từ trường Cảnh sát ra đều có tửu lượng tốt, trái một chén phải một chén, Trác Đình sắp bị chuốc đến mức đi đường chuếnh choáng, cuối cùng có người khuyên lát nữa cậu ấy còn phải trao nhẫn cho cô dâu mọi người mới không ồn ào nữa.
 
Quan hệ của Chử Lan Xuyên với Trác Đình không cần bàn cãi, anh cũng rất cao hứng vì người anh em của mình đã tổ chức hôn lễ, nhưng anh không tham gia vào đội ngũ ồn ào kia, anh gạt tàn thuốc lá vào trong cái gạt tàn bằng thủy tinh, sau khi tro tàn bay xuống liền im lặng uống mấy hớp rượu.
 
Đợi đến một bên cửa khác mở ra, tay cô dâu cầm hoa bước lên bục dài, mọi người bắt đầu nhao nhao đứng lên chuẩn bị cùng chứng kiến thời khắc thiêng liêng này.
 
Vân Chiêu đột nhiên nhớ tới bức họa mình vẽ ra trong lúc nhàm chán, có liên quan đến hôn lễ trong mơ, cô cũng có thể mặc chiếc áo cưới trắng tinh lên người, không cần quan tâm kìm nén tình cảm gì, cứ như vậy thổ lộ hết những bí mật từ thuở thiếu thời, kể hết mối tình thầm kín không cách nào phai nhòa với tất cả khách khứa, sau đó nói với mọi người rằng – Anh ấy xứng đáng.
 
Đợi đến lúc cô dâu định xoay người ném hoa cưới, không khí lại trở nên náo nhiệt.
 
Vân Chiêu gần như thành kính đứng nguyên tại chỗ, chìm trong cảnh tượng trong mơ và mong đợi khép hai cánh tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên.
 
Bó hoa rơi vững vàng vào lòng bàn tay của thiếu nữ.
 
Trác Đình không khỏi trêu ghẹo: “Xem ra Chiêu Chiêu nhà ta lên Đại học liền có bạn trai luôn nhỉ.”
 
Da mặt cô gái khá mỏng, bị cả đám người trêu chọc liền luống cuống chân tay, đợi đến khi tiệc cưới bắt đầu mới ra ngoài đại sảnh hít thở không khí.
 
Đáng tiếc Chử Lan Xuyên không thấy được một màn này, nghi thức mới tiến hành được một nửa anh liền nhân cơ hội lặng yên không tiếng động đi ra ngoài đài ngắm phong cảnh gọi cuộc gọi nhỡ.
 
Là điện thoại của người giám hộ bệnh viện, nói viên đạn nằm trong cơ thể của người bị trúng đạn đã được lấy ra ngoài, nhưng trước mắt sức khỏe vẫn rất suy yếu, chưa biết được lúc nào sẽ tỉnh.
 
Lúc anh xử lý công việc hết sức chú tâm, cho dù chỉ là cầm di động lên nghe, chưa nói một lời nào cũng rất cuốn hút.
 
Chử Lan Xuyên loáng thoáng đoán được vụ án này không hề đơn giản, chưa chắc không có quan hệ với vụ án nổ mạnh 4.30 của Chử Hằng. Anh chỉ đáp lại đơn giản: “Tôi biết rồi, nếu bệnh nhân tỉnh lại phiền anh thông báo luôn cho tôi.”
 
Cô đúng là đến chỉ để hít thở không khí, ai ngờ lại đụng phải Chử Lan Xuyên không biết đã chuồn ra từ lúc nào.
 
Cô gái nghe anh câu được câu chăng nói chuyện điện thoại, hai tay vắt vẻo trên lan can, khuôn mặt gối lên hai bàn tay chồng lên nhau, trông rất giống một chú mèo nhỏ lười biếng.
 
Mặt trời tỏa ra những tia nắng vàng ấm áp, Vân Chiêu tắm dưới ánh nắng mặt trời ở trên đài ngắm phong cảnh, da thịt gần như bị nắng chiếu đến trong suốt.
 
Chử Lan Xuyên bình thản nhìn nhóc mèo lười này một hồi, cuối cùng anh vẫn nhịn không nổi chỉnh lại giúp cô mấy sợi tóc rối ở hai bên thái dương, động tác lạnh nhạt nhưng không kém phần dịu dàng.
 
Đúng lúc này, cũng có thể do tỷ lệ đụng mặt nhau ở tầng này khá cao, dù là ai cũng không thể tránh được kiểu đụng mặt tình cờ này.
 
Đàm Yếm ngắt điên thoại, ánh mắt lạnh tanh.
 
Mà phóng viên phỏng vấn sau khi sắp xếp xong nội dung phỏng vấn “Nếp sống tài chính kinh tế” cũng bước ra ngoài.
 
Cô gái trẻ tuổi thầm nói: “Chị Tiểu Hạ nhìn kìa, người đàn ông bên kia đẹp trai quá.”
 
Lời nói ý chỉ đến Chử Lan Xuyên đang dịu dàng nhìn Vân Chiêu.
 
Nhưng đến khi thấy Đàm Yếm đang đi đến hướng của Chử Lan Xuyên liền sửa lời ngay lập tức: “Hình như lại là bạn của anh Đàm, đành bỏ đi vậy.”
 
Dáng vẻ này hình như bị cuộc phỏng vấn với Đàm Yếm để lại di chứng thật.
 
Hôm nay Đàm Yếm cố ý dùng nước hoa nam thanh nhã hương Cologne*, sợi tóc dài xõa ra giữa trán hắn làm tăng phần u ám.
(*Eau de Cologne là dòng nước hoa có hương thơm dịu nhẹ, chỉ chứa 2-4% tinh dầu, được ra đời tại Cologne dòng họ gốc Ý Farina năm 1740. Sự nhẹ nhàng trong hương Cologne mang đến sự tự nhiên, lại vô cùng mới lạ khơi gợi đến tình yêu và những hồi ức đẹp. Trích phongcachyo.com)
 
Hai người cùng mặc Âu phục, gườm gườm nhìn nhau.
 
Vân Chiêu vẫn đang phơi nắng không biết chuyện gì, đến tận khi Đàm Yếm mở miệng chào mới bất ngờ đứng thẳng người.
 
Cô nghĩ tới chuyện lần trước Đàm Yếm hỏi mình, trong lòng hạ quyết tâm vội vã từ chối: “Việc trường học nhập học lúc nào trước mắt em không cần lắm, có thể sau khi kết thúc bốn năm học Đại học trong nước em sẽ cân nhắc sau.”
 
Đàm Yếm vốn bị chuyện của Đàm Thính khiến tâm trạng không vui, nhưng trước mặt Vân Chiêu hắn vẫn thong dong: “Đây là quyết định của em hay là của… người anh trai này của em?”
 
Ý tứ tra hỏi rõ ràng.
 
Chử Lan Xuyên bảo vệ cô ở sau lưng, anh không khỏi cười nhạo: “Quyết định của ai thì cũng không liên quan đến anh, xin anh Đàm xem xét lại vị trí của mình.”
 
Đôi mắt của Đàm Yếm đỏ như sắp rỉ ra máu, hắn giễu cợt lắc đầu: “Chử Lan Xuyên, anh yêu cô ấy sao? Hay là nói anh có thể vì yêu mà làm đến mức nào…?”
 
Anh không nói chuyện mà dùng hành động tuyên bố chủ quyền.
 
Ngay giây sau, Vân Chiêu bị hơi thở che trời lấp đất chiếm lấy.
 
Gáy cô bị người đàn ông giữ chặt, bàn tay của anh vuốt ve trên cần cổ tinh tế của cô, lưng cô run lẩy bẩy dựa vào lan can.
 
Môi lưỡi quấn lấy nhau, không khí như mất hết.
 
Nụ hôn này mang tính chiếm hữu cực mạnh, anh không cho phép cô trốn tránh, hung ác cọ sát quấn quýt, dưới bàn tay của anh cơ thể cô run rẩy, trong lúc vô tình lại thành ra nghênh đón.
 
Hương bạc hà mát lạnh hòa quyện cùng men rượu, Vân Chiêu chỉ cảm thấy xương cốt cả người sắp mềm nhũn như sợi mì, còn không mau vớt ra khỏi nồi sẽ càng mềm hơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui