Pháo hoa nồng nhiệt

“Hả…?” Vân Chiêu tròn mắt, có vẻ không tin lời như này có thể nói ra từ miệng của Chử Lan Xuyên.
 
Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ anh thả lỏng bản thân để mặc người khác dỗ dành.
 
Chẳng qua cô gái cũng không có kinh nghiệm dỗ người khác, giương mắt nhìn anh nửa ngày trời cuối cùng mới thẹn thùng duỗi hai tay xích lại gần bả vai anh, cúi người ôm anh, năm ngón tay còn khẽ vỗ trên lưng anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giống đang lấy kẹo dỗ trẻ con.
 
Chử Lan Xuyên bật cười, anh không tiếc khen ngợi: “Chiêu Chiêu nhà ta biết dỗ dành người khác thật đấy.”
 
Sao nghe như đang nói kháy thế nhỉ?
 
Để trả thù lời nói ấm ớ còn có ẩn ý của Chử Lan Xuyên lại thêm việc bị anh khiêu khích, Vân Chiêu bĩu môi cố ý dùng lực thật mạnh vỗ lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.
 
Xuýt xoa… Không phải chứ, cô gái nhỏ xuống tay đủ ác.
 
Thấy Chử Lan Xuyên nửa ngày trời chưa phản ứng lại, trong lòng cô hoảng hốt, rất dễ bị lừa lại sáp tới lo lắng hỏi thăm: “Anh trai không sao chứ?”
 
Anh cố gắng nghiêm mặt ngước mắt nhìn cô: “Anh trai cảm thấy mình có khả năng xảy ra chuyện rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đau?”
 
“Hơi hơi.” Giọng anh nhàn nhạt, có vẻ không hào hứng nói chuyện lắm.
 
Lúc này rõ ràng cô gái đang an ủi anh.
 
Nhưng hơi nóng trong không khí vẫn chưa tan, Vân Chiêu không có ý đồ gì khác nhưng lại dễ dàng khơi gợi lên một loại suy nghĩ ẩn giấu đã lâu.
 
Không phải chứ… Chử Lan Xuyên tự biết bản thân nhẫn nhịn rất giỏi, hôm nay sợ là uống nhầm thuốc rồi, suy nghĩ tạo thành khe hở trong lồng ngực anh, từ từ ăn mòn lí trí.
 
Để tránh sự xấu hổ kia, anh dứt khoát chọn kịp thời rút lui.
 
Sau đó anh nhướn lông mày thản nhiên nói: “Anh trai muốn hút điếu thuốc.”
 
“Không được.” Vân Chiêu rất lạ, thái độ cực kỳ cứng rắn: “Không phải anh vừa hút một điếu sao? Cổ chân anh còn có vết thương, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.”
 

 
Được, cô gái nhà mình dạy dỗ rất có bản sự, anh cứ như vậy ngoan ngoãn nghe, không phản bác lại điều gì.

 
Đúng lúc này bụng Vân Chiêu vang lên tiếng ùng ục, da mặt cô mỏng, lại còn ở trước mặt Chử Lan Xuyên khiến lông mi cô trong chốc lát chớp chớp, liều mạng giấu đi dáng vẻ khó khăn của mình.
 
Thật ra cũng không trách cô, mấy kiểu tiệc tùng như đám cưới này ai nấy chỉ đến góp vui, thức ăn trên bàn hầu như chả động đến là bao, cô cũng chỉ ăn lót dạ, từ sáng đến đêm bụng cũng đói mèm.
 
Người đàn ông bật cười, lòng bàn tay dán trên trán của cô, dùng ngón tay gõ xuống không nặng cũng không nhẹ: “Còn bảo không đói? Đi ăn thôi, anh trai mời khách.”
 
Á à, không nghĩ tới cú đánh kia của cô lại bị anh ghi thù tất báo đến tận giờ.
 
Anh trai già chậm nhiệt :))
 
Thấy nắng chiều mùa hè gay gắt, lúc Chử Lan Xuyên ra ngoài còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai.
 
Vốn ban đầu là đội trên đầu anh, nhưng anh lại thấy cô gái nhỏ vừa đi vừa nhíu chặt máy lại liền không nói hai lời cởi mũ lưỡi trai xuống, lại thẳng thắn dứt khoát đội luôn lên mái tóc mềm mại của cô gái.
 
Bỗng không bị ánh nắng chói chang chiếu vào nữa, cô lấy tay chỉnh lại mũ lưỡi trai của anh, thấy Chử Lan Xuyên đi trước mấy bước đang đứng đợi cô.
 
Cảnh tượng này trùng khớp với giấc mơ đã từng khiến cô trằn trọc, nhưng đây không phải là ảo giác, không phải là giấc mơ, cô có thể sóng vai đi bên anh trên cả quãng đường dài.
 
Gì mà mưa gió nguy hiểm, tương lai mịt mờ, cô không hề sợ, chỉ cần anh ở bên cạnh cô là đủ.
 
Cô theo Chử Lan Xuyên đến một cửa hàng thịt nướng, người đàn ông hỏi: “Ăn thịt nướng được không?”
 
Vân Chiêu sôi bụng nãy giờ không còn chỗ do dự nữa, đồng ý rất nhanh: “Được.”
 
Sở dĩ Chử Lan Xuyên chọn cửa hàng thịt nướng này vì ông chủ ở đây là người quen cũ của nhà anh.
 
Vị trí của cửa hàng hơi hẻo lánh, nhưng khách hàng đến đây không hề ít, còn chưa tới giờ cơm mà số khách đến ăn đã ngồi kín nửa quán.
 
Trong cửa hàng bày trí theo phong cách ấm áp, khắp nơi đều là gỗ vàng sáng sủa, thỉnh thoảng còn điểm xuyết màu xanh lá, trên vách tường còn treo rất nhiều ảnh chụp của ông chủ và những người khác. Lối đi đến quầy phục vụ được bày biện như hành lang khiến cho lòng người thư thái hẳn.
 
Chử Lan Xuyên quen thuộc đi đến trước quầy gật đầu chào: “Chú Lương ạ.”
 
Trước kia Chử Hằng là anh em vào sinh ra tử với ông, loại mưa bom bão đạn gì cũng đã thấy qua. Chẳng qua trong nhà chú Lương xảy ra chuyện, ông cởi bộ đồng phục Cảnh sát, ẩn mình vào chốn chợ búa tự mở một cửa hàng ăn uống bán thịt nướng, về sau ông nghe được chuyện của Chử Hằng cũng từng than thở không thôi.
 
Chú Lương thấy anh tới bèn tranh thủ chút thời gian ngừng đôi tay đang bận rộn lại, cười tươi nói: “Lan Xuyên nhà ta bận mải đã lâu không đến cửa hàng của chú Lương, chẳng lẽ con sợ ăn sập tiệm của chú hả?”
 
Anh nín cười: “Chú toàn trêu cháu thôi.”
 
Chử Lan Xuyên là kiểu người rất được các bậc trưởng bối ưa thích, mày kiếm mắt sáng, nhìn kiểu gì cũng thấy vui mắt.

 
Chú Lương nhìn cô gái sau lưng anh liền hiểu ra: “Thằng nhóc này bận mải yêu đương phải không, cái này thì chú không trách.”
 
Chử Lan Xuyên nhìn Vân Chiêu đầy ẩn ý, anh nói tiếp: “Vẫn chưa phải.”
 
“Vậy phải cố lên.” Chú Lương đối xử với ai cũng hiền lành vui vẻ, gặp được anh lại càng vui vẻ hơn: “Có cô bạn gái thơm tho mềm mại ở bên người tốt biết bao.”
 
Thơm tho mềm mại… Từ này miêu tả Vân Chiêu khá chính xác.
 
Đợi anh quay về bàn cô gái đã không giấu nổi vẻ tò mò trong mắt: “Hai người vừa nói gì vậy?”
 
“Không có gì.” Chử Lan Xuyên khẽ cong khóe môi, anh đưa đôi đũa cô cho cô rồi nói: “Cứ ăn ngon miệng đã.”
 
Vân Chiêu làm ra vẻ mặt không tin tưởng, đánh mắt nói: “Em còn thấy anh quay lại nhìn em.”
 
“Phải không…” Anh bình thản tiếp lời: “Anh trai sợ em đói xẹp bụng.”
 
Cô là bóng bay hả?! Sao có thể đói xẹp bụng được, cô gái không khỏi thầm mắng Chử Lan Xuyên dùng từ linh tinh.
 
Sau khi bày đĩa thịt ba chỉ lên, Chử Lan Xuyên quét một lớp dầu lên đáy nồi, quen tay lấy kéo cắt thịt xong bắt đầu nướng, trong lúc nướng không quên lấy kẹp đảo mặt thịt.
 
Để tiện nướng thịt anh xắn ống tay áo sơ mi lên cánh tay, lộ ra một đoạn tay săn gầy.
 
Cô sắp đói đến hụt hơi, cả quãng thời gian ngồi ngắm Chử Lan Xuyên nướng xong chỉ cần phụ trách việc gắp và ăn.
 
Gần như cả bàn thịt nướng đã trôi vào bụng nhưng cô gái vẫn chưa hết tò mò, sau khi nuốt một miếng thịt vẫn không quên hỏi: “Hai người vừa rồi không phải đang nói xấu em đấy chứ…?”
 
“Muốn biết thật hả?” Anh cười xòa, đôi mắt đào hoa câu hồn: “Chú Lương giục anh phải giữ thật chặt cô bạn gái thơm tho mềm mại.”
 
Vân Chiêu: “…”
 
Cô vừa uống một ngụm nước trái cây lại bị lời này của anh làm cho sặc, liên tục ho khan mấy lần.
 
Sau khi Vân Chiêu bình tĩnh tự nhiên nhận khăn tay Chử Lan Xuyên đưa cho cô mới cẩn thận từng chút một thăm dò: “Vậy anh trai thấy thế nào?”
 
Không khí yên ắng một lúc, sau đó Chử Lan Xuyên mới phụ họa một câu: “Chú Lương nói rất đúng.”
 
Cô gái hay ăn dấm lại nhét thêm một miếng thịt nướng bóng mỡ mà không ngán vào trong miệng, ăn cực kỳ thỏa mãn.

 
Lại còn bạn gái thơm tho mềm mại! Thịt ba chỉ không thơm tho mềm mại sao?!
 
Rõ ràng thân là thẳng nam như anh không hiểu nổi Vân Chiêu đang ăn dấm cái gì, anh lạnh nhạt buông đũa xuống, thôi cười nói: “Đợi lát nữa theo anh đến chỗ này.”
 
Khi Chử Lan Xuyên bày ra dáng vẻ đàng hoàng chững chạc thì khí chất quanh người anh như đè nén lại, ví như bây giờ, Vân Chiêu có thể cảm nhận được tinh thần của anh đang xuống dốc.
 
Để Chử Lan Xuyên mời mình một bữa cơm rồi Vân Chiêu liền không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Vâng.”
 
Lúc đã ngồi trên xe cô vẫn không biết Chử Lan Xuyên muốn dẫn mình đi đâu, chẳng qua cô vẫn bình tĩnh nghe theo anh.
 
Chiếc xe phóng nhanh trên đường lớn, sau giao lộ uốn khúc cảnh vật hai bên đường càng ngày càng hoang vu hơn, hoàng hôn nặng nề buông xuống, cô ngắm cảnh mặt trời lặn ở phía xa, những sợi tóc nghịch ngợm tung bay trong gió đêm.
 
Khó có được khoảnh khắc yên lặng thế này, hai người đều ngầm hiểu không nói chuyện, chỉ có khi ở bên cạnh Chử Lan Xuyên cô mới có thể hồn nhiên không lo âu nghĩ ngợi.
 
Không phải con gái của trùm buôn ma túy lớn nhất Đông Nam Á, cũng không phải người đứng đầu của môn Toán học trong kỳ thi Đại học… Cô chính là Vân Chiêu, là Vân Chiêu được Chử Lan Xuyên cưng chiều vô điều kiện.
 
Đợi gió đêm hơi ngừng lại Chử Lan Xuyên mở cửa xe, trước mắt là bia mộ san sát, từ hàng mộ đầu tiên đến hàng mộ cuối cùng, nơi đây đã chôn giấu không biết bao nhiêu chuyện cũ.
 
Trong ngực anh còn ôm đóa hoa cúc trắng mới tươi mới, biểu cảm trên mặt vô cùng trang trọng.
 
“Đến đây nào Chiêu Chiêu.” Chử Lan Xuyên giơ một cánh tay ra trước mặt cô, giọng nói như sợi lông vũ mềm mại thấm đầy nhu tình mật ý.
 
Cô yên tâm đưa tay mình cho anh, nắm chặt năm ngón tay của anh.
 
Anh dắt cô đi qua từng bậc thang một, mỗi lần qua một bậc, anh sẽ nghiêm túc chào kiểu quân đội, trong lòng Vân Chiêu biết cái chào của anh dành cho tất cả những liệt sĩ đã ngã xuống suối vàng.
 
Mặt trời xuống núi*, bầu trời vẫn tươi sáng, chỉ tiếc là họ không thể nhìn thấy thế gian tươi đẹp như vậy nữa…
(*Nguyên văn: Bạc nhật tương thoái: Dựa trên câu văn cổ Bạc nhật Tây sơn, nghĩa là mặt trời sắp lặn về núi phía Tây, là cách nói giảm nói tránh của cái chết.)
 
Đến khi nhìn thấy hàng bia mộ cuối cùng anh mới dừng chân, ánh mắt nhìn thẳng vào hàng chữ khắc trên tấm bia: “Chử Hằng”.
 
Không thể nghi ngờ đây là bia mộ trống trải nhất trong này, không giống với những bia mộ khác khắc cả hàng công tích vĩ đại, trên bia mộ này lại sạch trơn đến cả tấm hình cũng không có.
 
Khiến người ta phải bất bình chính là rõ ràng trên bia mộ có thể ghi chiến công truy lùng ma túy của ông nhưng lại bị việc ngoài ý muốn kia xóa hết sạch.
 
Anh đặt bó hoa cúc trắng ở trước bia mộ, ánh nắng trời chiều chiếu xuống hai đầu gối đang quỳ xuống, một tay cuộn chặt: “Ông già, năm nay con cũng không nuốt lời, con đến thăm bố rồi.”
 
Trước kia năm nào Chử Lan Xuyên cũng đến một mình, anh mang một bó hoa thật lớn tới, nói những lời không thể thổ lộ ra ngoài ở trước bia mộ.
 
Nhưng năm nay không giống trước.
 
Lúc hai đầu gối anh quỳ xuống đất lung lay sắp ngã, thiếu nữ bên người như cây cỏ cứu mạng của anh, cô gái không hề buông tay một giây nào giúp anh bớt cảm thấy cô đơn.
 
Hình ảnh này dừng trong đầu cô một hồi lâu, thậm chí lâu đến mức có lẽ nhiều năm về sau, cô vẫn còn nhớ đến khung cảnh người đàn ông quỳ hai đầu gối nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp dưới ánh mặt trời lặn.
 
Lúc trời sẩm tối Chử Lan Xuyên phủi bụi trên đầu gối đi, anh chính thức vẫy tay từ biệt quá khứ.

 
Từ bây giờ bắt đầu, lật lại vụ án, rửa oan để ông Chử Hằng có một bia mộ hoàn chỉnh.
 
Lúc về chung cư Chử Lan Xuyên lại vùi đầu vào công việc giải mật mã, anh đeo đôi kính mắt đầy khí chất nho nhã, ngón tay thon dài lúc thì cầm bút, khi thì gõ bàn phím.
 
Đây là minh chứng rõ nhất cho câu lúc người đàn ông chăm chú làm việc tỏa ra mị lực nhất.
 
Sau khi Vân Chiêu liếc trộm Chử Lan Xuyên vài lần bị anh bắt được, cô liền thản nhiên kiễng chân rút một quyển sách anh từng đọc trên giá sách, có thể do nam sắc mê người nên cô cảm thấy đọc vào đầu kha khá.
 
Chín mười giờ tối Chử Lan Xuyên mới dừng công việc trên tay lại, anh gấp mắt kính vào rồi thuần thục cởi hai cúc cổ áo ra.
 
Khi anh giải mã mấy dãy số này toàn áp dụng bàn phím 9 số, nhưng bọn buôn ma túy không thiếu phương thức liên lạc, muốn đánh thẳng vào mạng lưới liên hệ đó mới là khó khăn nhất.
 
Vân Chiêu nhanh chóng khép quyển sách lại, nhìn thẳng anh không chớp mắt: “Anh trai định đi tắm rửa hả?”
 
Chử Lan Xuyên vừa ừ một tiếng vừa cởi ống tay áo: “Ừ, bác gái bảo em ngủ tạm một tối ở đây, giường của anh nhường cho em, anh ngủ trên ghế sô pha.”
 
Tối nay cô ngủ trên giường của Chử Lan Xuyên nha…
 
Sau đó anh dẫn cô gái nhỏ đến phòng ngủ của mình, mở cánh tủ quần áo cửa lùa* ra giới thiệu cho cô: “Quần áo ngủ thì em cứ chọn một cái bất kỳ trong đống áo sơ mi của anh.”
(*Là loại tủ này:
)
 
Chử Lan Xuyên nói xong mới nhận ra, tình huống ngày càng giống ở chung với cô bạn gái thơm tho mềm mại, anh sợ mình phát điên mất.
 
Nước trong phòng tắm chảy tí tách, ở trường Cảnh sát đã lâu Chử Lan Xuyên tắm rất nhanh, không mất bao lâu anh đã tắm xong.
 
Nhưng Vân Chiêu đang đợi Chử Lan Xuyên trong phòng ngủ vẫn còn đắn đo mãi, cô chọn đi chọn lại, ướm thử chiếc áo sơ mi rộng rãi của Chử Lan Xuyên lên người mình mới nhận ra áo sơ mi của anh sắp dài tới ngang đùi cô rồi…  Quả nhiên kích cỡ áo sơ mi của nam và nữ có chênh lệch rất lớn.
 
Do hoàn toàn không phòng bị trước, lúc Chử Lan Xuyên vào phòng mình vô thức gõ lên cánh cửa phòng, Vân Chiêu không khỏi cảm thấy mình như kẻ trộm, tay chân luống cuống treo bừa áo sơ mi lên, còn làm bộ ngồi quỳ xuống đọc quyển sách mình mới lật được vài trang.
 
Cô hắng giọng: “Vào đi.”
 
Chử Lan Xuyên thấy cô ngồi dưới đất liền nhíu mày, anh tiến lên trước mấy bước mới phát hiện ra cô đang cầm ngược sách.
 
Mái tóc đen của người đàn ông còn thấm nước, áo choàng tắm thắt lỏng lẻo quanh người, trông cực kỳ giống yêu tinh nam vừa bước từ trong nước ra.
 
Anh cũng không vạch trần cô, thuận nước đẩy thuyền quan tâm nói: “Làm sao lại ngồi đọc sách kiểu này? Trên mặt đất lạnh.”
 
Không biết do dây thần kinh nào bị đứt mà Vân Chiêu tiếp lời luôn: “… Vì khá kích thích.”
 
Chử Lan Xuyên: “…”
 
Anh không nhanh cũng không chậm lấy khăn mặt lau mái tóc còn ướt, hơi nhướng mày nhìn cô, ánh mắt vô cùng kỳ lạ: “Muốn thử thứ kích thích?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận