Pháo hoa nồng nhiệt

Vốn dĩ việc bị sở hữu cũng là một cách để cứu rỗi.
 
Mà cách cứu rỗi này được Chử Lan Xuyên nhấn mạnh thêm mấy phần, cô như ngâm mình trong hũ mật đào, bên tai vang lên tiếng sủi bọt ùng ục.
 
Khóc xong khóe mắt cô vẫn phiếm hồng nhưng đồng tử lại như được gột rửa càng trở nên sáng rõ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lẽ do thuở nhỏ đã phải trải qua quá nhiều chuyện đen tối, trong lòng Vân Chiêu rất khó có được cảm giác an ổn.
 
Càng quan tâm thì càng sợ mất đi.
 
Nhất là khi đối mặt với vết sẹo của Chử Lan Xuyên cô lại càng vụng về không biết phải làm gì.
 
“Không có gì giấu diếm nổi anh trai đâu.” Anh nhẹ nhàng nói, nhưng nội dung lại khá nặng nề.
 
Bất kể trong quá khứ Vân Án đã làm ra bao nhiêu việc ác độc, cô gái nhỏ của anh vẫn luôn trong sáng hồn nhiên, không nhiễm bụi trần, không thể để phán đoán đạo đức nọ kia liên lụy đến người vô tội.
 
Vân Chiêu nhớ bây giờ mình đã mười tám tuổi rồi mà vẫn khóc lóc trước mặt Chử Lan Xuyên bèn buồn bã kéo góc áo của anh.
 
“Có phải lúc em khóc xấu lắm không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, không xấu.”
 
Dưới ánh đèn, từng đường nét khuôn mặt của anh càng hiện rõ hơn, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn vành mắt đỏ ửng của thiếu nữ và cả nốt ruồi kia.
 
Thật muốn cắn thử một lần xem cảm giác ra sao.
 
Do động tác mãnh liệt vừa rồi mà đuôi áo sơ mi thắt thành hình nơ bướm của cô đã tung ra, rất dễ khiến người ta suy nghĩ sang hướng khác.
 
Thế mà Vân Chiêu vẫn không hề nhận ra, cô vẫn đang đắm chìm ở mớ bấn loạn trong lòng, “Vậy anh đừng trêu em…”
 
Nói đến đây Chử Lan Xuyên cũng đồng ý: “Được thưa nhóc mít ướt.”
 
Nghe cái từ nhóc mít ướt này không giống đang an ủi chút nào.
 
Cô khoanh hai tay lại, khom lưng ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn qua là thấy dáng vẻ ỉu xìu sau khi khóc lóc một trận, như búp non bị mưa gió làm rũ xuống, phờ phạc không dậy nổi.
 
Vốn cô ra đây để uống nước, nhưng cốc nước sôi để nguội kia lại không đụng đến.
 
Chử Lan Xuyên đứng dậy mở cửa tủ lạnh, lấy một lon soda nhỏ trong đó ra.
 
Một tay anh giật nắp lon, đưa tới trước mặt Vân Chiêu, lon nước tỏa ra mùi hoa quả thơm mát.

 
Cổ họng cô hơi nhúc nhích, quả thật khát không chịu nổi, mắt vừa nhìn qua đã thấy ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm lon nước.
 
Vân Chiêu uống từng ngụm nhỏ, cô biết chỉ có ở trước mặt Chử Lan Xuyên thì bức tường thành trong lòng cô mới vỡ thành từng mảnh.
 
Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một đầu tóc đen của người đàn ông hiện lên trong tầm mắt cô.
 
Chử Lan Xuyên ngồi xổm buộc lại vạt áo sơ mi hộ cô, anh vẫn buộc theo kiểu của cô gái nhỏ tạo thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
 
Sẽ khiến cô cảm thấy anh trai chỉ dành kiểu đó cho riêng mình.
 
Trên chiếc áo phông trắng của anh còn dính nước mắt của thiếu nữ, đọng lại thành một mảng nhỏ lờ mờ hiện ra làn da nơi bả vai.
 
Nhưng Chử Lan Xuyên cũng không để ý, anh kìm nén cảm xúc, lời ít ý nhiều nói: “Uống xong thì đi ngủ, đừng suy nghĩ nhiều.”
 
Vân Chiêu không cẩn thận buột miệng thốt ra: “Đôi khi em cảm thấy anh rất giống một ông bố già.”
 
Khuôn mặt của người đàn ông đầy vạch đen: …
 
Cuối cùng Chử Lan Xuyên vẫn nhếch môi, giống như bị chọc giận quá mà bật cười.
 
“Nhóc con không có lương tâm, anh vừa phải làm anh trai vừa phải làm bố chẳng phải sẽ vất vả gấp đôi sao?”
 
Da mặt Vân Chiêu khá mỏng, trên phương diện này cô lại không chịu nổi Chử Lan Xuyên thi thoảng chọc ghẹo mình, cô đành phải rụt cổ lại uống một ngụm soda.
 
Đây là giấc ngủ thoải mái chưa từng có của cô, ngủ say một mạch đến rạng sáng, bầu trời vẫn chỉ lờ mờ sáng.
 
Trong phòng khách đã không còn bóng người, chỉ có một tấm chăn mỏng đã được gấp gọn gàng, xem ra Chử Lan Xuyên đã dậy từ lâu.
 
Vân Chiêu uể oải vươn vai duỗi lưng rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
 
Cô nhìn trên kệ ngang vốn chỉ có hai chiếc khăn tắm đen trắng bây giờ lại thêm một chiếc màu hồng không khỏi cảm thấy vui vẻ hẳn.
 
Điều này khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đang hòa nhập vào sinh hoạt của Chử Lan Xuyên.
 
Chử Lan Xuyên vẫn có thói quen tập thể dục buổi sáng, anh chạy bộ ở dưới xong liền tiện tay mang luôn hai suất bữa sáng lên nhà.
 
Sau khi bánh bao hấp và cháo trắng bị quét sạch sành sanh cô gái mới hơi hài lòng.
 
Người đàn ông đã thay Cảnh phục đứng vững vàng trước mặt cô, anh giống hôm qua đội mũ lưỡi trai lên đầu cô rồi nói: “Đi thôi.”
 
Vân Chiêu nghĩ bây giờ về khu Dung Viên nhưng Chử Lan Xuyên lại không nói gì cả, anh rẽ trái quặt phải rồi dừng ở bãi đỗ xe của sân vận động.
 

“Đến nơi, xuống xe.” Bàn tay của anh đặt sát nóc xe phòng khi cô gái xuống xe chẳng may đụng phải.
 
Vân Chiêu không hiểu hỏi anh: “Đi đâu ạ?”
 
“Đến là biết.” Anh lại vô cùng bình tĩnh, cả khuôn mặt lạnh nhạt.
 
Được, có giỏi thì cứ vòng vo đi.
 
Vào trong sân vận động Vân Chiêu mới thấy rõ từng hàng bia ngắm, có vẻ anh đang định huấn luyện bắn súng.
 
“Lúc còn ở trường Cảnh sát anh toàn đi một mình.” Chử Lan Xuyên thành thạo chọn một khẩu súng, anh ướm thử trọng lượng xong nói tiếp: “Để giết thời gian, giải tỏa căng thẳng, cũng để luyện tập vài hạng mục cơ bản.”
 
Bắn súng có thể kiểm tra chính xác lực cánh tay và độ tập trung của một người, không cần trăm phát trăm trúng, nhưng cần mỗi lần bắn phải có quyết tâm ngắm chuẩn mục tiêu.
 
Anh đưa khẩu súng đã được lựa chọn tỉ mỉ tới trước mặt Vân Chiêu, nháy mắt hỏi: “Có muốn thử không?”
 
Vân Chiêu không có chuyện lâm trận liền bỏ chạy, huống hồ trước kia cô từng nghĩ đến việc này, vẫn một mực chờ nhưng chưa có cơ hội thực hiện.
 
Cô cắn răng, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm không thể xem nhẹ.
 
Suốt năm năm từ khi mười ba đến khi mười tám tuổi, không phải hầu hết thời gian nhưng cũng có nhiều lúc Chử Lan Xuyên ở cùng cô.
 
Cứ nuôi như vậy đến khi phong cách của cô ngày càng giống anh rồi.
 
Cứng cỏi ngạo nghễ, giống nhau như đúc.
 
Đôi lúc Vân Chiêu cũng nghĩ, người kiêu ngạo như Chử Lan Xuyên sao có thể một mình đối diện với tình cảnh suy sụp* năm mười bốn tuổi?
(*Nguyên văn: 大厦倾颓: Đại hạ khinh đồi: Đại hạ: Cao ốc, ngày xưa thường dùng chỉ những căn nhà lớn. Câu này có nghĩa nhà lớn sụp xuống, ý chỉ tình thế đã suy thoái, dễ thất bại.)
 
Nhưng lợi hại nhất phải kể đến việc dù cho nhà cao cửa rộng bỗng biến thành tường đổ ngói nát, người đàn ông vẫn giữ được khí chất cương nghị thẳng thắn trong mình.
 
Trước năm mười bốn tuổi anh nổi loạn, nhưng cuối cùng vẫn quay về đúng lối, tôi luyện thành khí chất nghiêm nghị chín chắn.
 
Đây chính là Chử Lan Xuyên, một Chử Lan Xuyên không ai có thể thay thế.
 
Trong lòng cô như dấy lên ngọn lửa, cô nhận khẩu súng kia rồi nói: “Được.”
 
Chử Lan Xuyên làm mẫu trước cho cô, anh đeo kính bảo hộ lên, nạp đạn vào trong nòng súng, tiếp theo tay anh nâng đầu súng lên, mắt trái mở to mắt phải nhíu lại, sau khi đã ngắm chuẩn mục tiêu liền không do dự nổ súng.
 
Cả quá trình không tốn đến ba phút, không hề dây dưa mà cực kỳ lưu loát.

 
May Chử Lan Xuyên vẫn có thể híp mắt, lạt mềm buộc chặt hỏi cô: “Nhóc con, đi xem anh trai có bắn trúng bia không?”
 
Cô quả là không nén nổi tò mò chạy tới trước bia ngắm để kiểm tra.
 
Ánh mắt dán chặt vào vòng tròn trong cùng, là vòng mười điểm.
 
Đến lượt Vân Chiêu ra tay, tim cô đập đến mức bồn chồn nhưng đã hiên ngang nhận lời khiêu chiến của anh thì không thể bỏ cuộc giữa chừng.
 
Cô lặp lại động tác của Chử Lan Xuyên, điều chỉnh lại hơi thở, trong lòng thầm đếm ngược từ ba rồi dứt khoát nhắm bắn.
 
Có bắn được hay không là một chuyện và bắn trúng bia hay không lại là chuyện khác.
 
Vân Chiêu không hề có chút tin tưởng nào chỉ đành để Chử Lan Xuyên đi nhìn hộ mình, trong lúc chờ đợi ruột gan nóng như lửa đốt.
 
“Thế nào?” Cô nhìn chằm chằm xuống chân không dám ngẩng đầu.
 
Anh bật cười: “Chúc mừng Chiêu Chiêu nhà ta…”
 
Câu này ngay lập tức khiến cô càng mong đợi hơn, nhưng thực tế lại như chậu nước lạnh, hai chữ sau chính là: “… Bắn chệch.”
 
Cô cắn môi thầm nói: “Xấu tính.”
 
Nhưng Vân Chiêu cũng không vì thất bại này mà từ bỏ, nghĩ đến kỳ thi Toán cấp tỉnh khó khăn như vậy mà cô còn kiên trì vượt qua được.
 
Sau đó chính là thời gian quan sát của Chử Lan Xuyên.
 
Cô gái nhỏ hờn dỗi cầm súng bắn vài phát liên tiếp, cánh tay đã tê buốt cũng không chịu buông.
 
Anh ôm cô từ phía sau, Vân Chiêu cảm giác da gà da vịt trên người bây giờ đều tập trung vào một chỗ, sau tai cô còn có hơi thở ấm áp của anh.
 
“Anh trai quả là vì em mà nhọc cả lòng…” Chử Lan Xuyên cười vui vẻ, lòng bàn tay anh dán lên mu bàn tay cô, một loạt động tác nước chảy mây trôi không hề vướng mắc chỗ nào.
 
Anh thường xuyên phải huấn luyện, lòng bàn tay thô ráp chai sần vuốt ve trên mu bàn tay trơn bóng của thiếu nữ, vừa mềm mại lại trơn tuột.
 
Tay cầm súng của Vân Chiêu như nhũn ra, nhưng lại có một nguồn lực mạnh mẽ đỡ lấy cô.
 
Như thể bây giờ cô mà rơi xuống vực sâu không đáy thì nguồn lực này cũng có thể khiến cô yên lòng.
 
Người đàn ông càng được đà dán vào bên tai cô khiêu khích: “Đã tận tay chỉ bảo cho em thì phải cố gắng lên nhé?”
 
Cô gái quay đầu trừng anh một cái, cố gắng tập trung nhắm thật chuẩn.
 

 
Sau khi được Đội trưởng Chử làm mẫu tỉ mỉ và “tận tay chỉ bảo”, đến tầm chạng vạng tối cuối cùng Vân Chiêu cũng có thể tự bắn súng, hầu như phát nào cũng được từ tám điểm trở lên.
 
Cả người cô đều đau nhức, sau khi chui vào trong xe liền mệt mỏi nằm lì lười động đậy.
 

Chử Lan Xuyên nhận được điện thoại của Phùng Thường Thư, anh chỉnh tai nghe Bluetooth xong liền hạ giọng chào: “Đội trưởng Phùng.”
 
Phùng Thường Thư ở đầu kia điện thoại sốt ruột, ấp úng nửa ngày trời mới nói được: “Tạ Chiêu không còn trong bệnh viện…”
 
Cũng may Phùng Thường Thư đã cho người đến bệnh viện trông nom, chắc chắn không xảy ra sai sót.
 
Tình cảnh bây giờ của Tạ Chiêu rất nguy hiểm, bọn buôn lậu ma túy muốn giết anh, đã thế trong tay anh ấy còn nắm giữ manh mối cùng chứng cứ quan trọng nên một khi anh tỉnh lại sẽ là điều bất lợi cho bọn chúng.
 
Đáy mắt Chử Lan Xuyên lạnh như băng: “Đã xem lại video giám sát trong bệnh viện chưa? Một người sống sờ sờ ra đó mà Đội trưởng Phùng nói biến mất liền biến mất?”
 
Phùng Thường Thư cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, ông cất cao giọng nói: “Chắc bọn buôn lậu ma túy đã ngụy trang thành y tá kiểm tra phòng tráo đổi Tạ Chiêu với bệnh nhân giường khác, người biến mất ở hành lang từ năm phút trước.”
 
Sân bắn ở gần bệnh viện Tạ Chiêu đang nằm, nếu biết biển số xe không chừng vẫn còn có thể cứu vãn tình hình.
 
Chử Lan Xuyên xoa lông mày, rút khẩu súng luôn trực ở bên hông ra, rõ ràng anh đã có tính toán.
 
Vân Chiêu ỉu xìu hỏi anh: “Anh trai có việc gấp à?”
 
Anh mím môi, ánh mắt nặng nề.
 
Nếu nói có biến số gì thì chỉ có thể là cô gái đang ngồi cạnh anh.
 
Vân Chiêu còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy lòng bàn tay anh đang tiến lại gần cô rồi cả khoảng ấm áp dán lên mi mắt cô.
 
Mi mắt của thiếu nữ như chiếc bàn chải nhỏ, quẹt vào khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy.
 
Môi mỏng của Chử Lan Xuyên khẽ mở: “Nhắm mắt.”
 
Trong lòng cô run lên, có phải sắp gặp nguy hiểm…?
 
Tầm mắt của Vân Chiêu bị che mất, cô chỉ có thể dùng cảm giác nắm chặt tay áo của Chử Lan Xuyên, gằn từng chữ nói: “Đừng mạo hiểm.”
 
Chử Lan Xuyên cảm thấy chỗ mềm mại trong lòng sụp đổ ầm ầm, thế mới nói con người sợ nhất là có điểm yếu.
 
Anh vốn có thể dứt khoát lựa chọn giữa máu chảy hi sinh và dũng mãnh xông lên, nhưng Chử Lan Xuyên của bây giờ không thể tùy tiện dấn thân vào nguy hiểm nữa.
 
Không thì cô gái nhỏ của anh sẽ không yên tâm.
 
“Yên tâm đi, có anh trai ở đây.”
 
Từ năm mười bốn tuổi đến giờ, anh chưa từng sợ bất cứ điều gì, trước kia thiếu niên xưng bá ở trong chính thế giới của mình, nhưng bây giờ đã khác, bây giờ anh phải bảo vệ chính nghĩa và vinh quang.
 
Chử Lan Xuyên tháo cà vạt bằng tơ lụa mềm ra, nhân lúc Vân Chiêu còn chưa kịp mở mắt liền quấn một vòng quanh đầu cô, muốn dùng lớp vải này che đi tình cảnh máu me có thể sắp xảy ra.
 
Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nỗi lo lắng trong lòng: “Em có thể biết chuyện gì sắp xảy ra không?”
 
Vân Chiêu cầm cổ tay anh theo bản năng, nhưng chỉ nghe thấy người đàn ông nói gần như thành kính: “Công chúa điện hạ không cần cầm kiếm giết rồng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận